Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 23: Lý tưởng chiến.




Chương 23: Lý tưởng chiến.

Vào trận, đội Ân Khuyết phóng liền một lúc ném ra sáu phát nhằm vào Như Mẫn. Cô vừa mới dựng kiên lên liền b·ị đ·ánh bể. Còn tặng kèm một mạng ngay lập tức mất đi.

Chiến thuật của đội cậu rất đơn giản, đánh nhanh thắng nhanh, tổng lực t·ấn c·ông. Trong khoảng thời gian đội bạn dùng để xây dựng chiến thuật thì Ân Khuyết quyết định cho đội ngũ của mình luyện tập làm quen với cách chơi và sân đấu.

Thật thú vị là hai đội lại chọn hai con đường hoàn toàn khác biệt. Trong khi một lựa chọn nắm bắt luật chơi để trở thành trọng tâm nhắm đến thắng lợi, tiến hành ưu hoá từ bước giả thuyết để chọn ra cách chơi hiệu quả nhất. Thì đội còn lại đi theo con đường chú tâm vào thực tiễn, dùng thời gian tạo ra sự quen thuộc với cách chơi từ đó tạo nên lợi thế chiến thắng. Quen thuộc, độ thuần thục không phải một vài lần thử là có thể tạo thành nhưng khoảng cách giữa mắt nhìn và thực sự tận tay thực hiện cũng không phải ngắn.

Ngơ người trong giây lát, Như Mẫn mới bắt đầu di chuyển né bóng đỏ. Cũng may sau khi c·hết có một đọan thời gian ngắn miễn nhiễm sát thương. Điều này cũng là điều mà cả hai bên đều không nghĩ đến trước đó.

Hơi chút tiếc nuối. Nhưng đòn phủ đầu đánh ra hiệu quả còn tương đối tốt, ngay sau đó thời gian hồi kỹ năng liền tới ba người phải tập trung né quả cầu đỏ bên kia phóng đến.

Trên tay Tiêu Nhất Huyên phóng ra quả cầu đỏ về phía Ân Khuyết sau đó tay trái nắm lấy tay phải. Bao tay lam là hồi ngay một phát tức thời và không ảnh hưởng thời gian hồi kỹ năng. Nó sẽ tính theo thời gian phát ra trước khi quả cầu lục tiến đến. Tiêu Nhất Huyên vừa ném qua một quả quay qua ném thêm một quả nữa nhưng lần này địa chỉ được gửi đến Thạch Quang Hoại. Hồi lại mạng Như Mẫn ném một quả về phía người còn lại.

Lệch một chút nhưng đối phương vẫn né nên cũng đoán được sơ bộ người chậm nhất là Thạch Quang Hoại.

Nhưng lúc này cô gái số ba lại hô lên.

“Đánh số ba.”

Sau đó tạo nên một tấm khiên ở giữa Tiêu Nhất Huyên và Như Mẫn cùng lúc ném bóng lục qua bao tay lam của Như Mẫn.

“Tạo thêm một bức ngay bên cạnh, rồi nhảy vào.”

Như Mẫn tạo ra một tấm khiên ngay bên cạnh tạo thành một tấm khiên to hơn cả ba chui vào trong.

Khi chạy vào cô gái thứ ba cố ý chạy gần Tiêu Nhất Huyên rồi nói nhỏ.

“nhảy ra.”

Còn chưa kịp hiểu ý đồng đội là gì. Tiêu Nhất Huyên cũng không ngu người đứng lại nghĩ mà cô lựa chọn theo bước cô nàng vừa mới nói. Tính đến không kịp nhắc nhở Như Mẫn, gái thứ ba dứt khoát bỏ qua. Đành dựa vào vận số xem đội bên kia đánh vào tấm khiên nào. Cách đánh của đối phương vừa nhìn là có thể nhận ra ngay. Nhưng cô vấn muốn xác định thêm một lần. Cùng lúc đó cô muốn nhìn xem khi họ đồng loạt phát động tiến công có ám hiệu gì hay chỉ bàn sẽ cùng đánh lần đầu tiên. Hoặc là cả đám nhằm vào một người loại trước giống bên mình.

Vừa bước vào tấm khiên cô gái thứ ba liền nhảy ngược ra, Tiêu Nhất Huyên làm theo y chang còn Như Mẫn thì không kịp. Lúc này bóng đỏ mới đã phát đến. Ba trái đầu làm bể tấm khiên, lúc này Như Mẫn đã bắt đầu né tránh. Một quả bị hụt trong khi đó hai trái đánh trúng người nhưng không làm bể trái tim, chỉ có làm chậm. Lại một thông tin mới, à không là hai thông tin mới. Một phải đánh trúng trái tim mới m·ất m·ạng, hai bóng trúng người sẽ bị làm chậm.

Dù bị làm chậm nhưng bên kia đang hồi bóng, xem như vô dụng công. Lần này không khai thác được gì, ba chàng trai lui ngược ra sau. Tiêu Nhất Huyên bắt đầu phát bóng về phía số ba đội bạn, ném một bóng đỏ xong cô nàng liền dấn đi lên làm ra tư thế muốn tấn cô tiếp. Lúc này Như Mẫn tuy bị làm chậm như không phải né tránh cô liền phát động t·ấn c·ông, hai bóng đỏ của hai người đều hụt. Sau đó Tiêu Nhất Huyên không dùng bóng lục cho mình mà ném qua cho Như Mẫn. Không nghĩ ngợi gì, thấy kỹ năng đã hồi Như Mẫn liền ném ra, lần này đã đánh bể được trái tim. Hai bên đều mất một mạng.

Hồi lại bóng, đội Ân Khuyết bắt đầu dấn lên. Trước đó cô gái thứ ba đã để ý được nhìn như ba người đi ngang nhau, nhưng vào lúc trước khi ném bóng Ân Khuyết sẽ dấn lên trước một chút và hơi lệch qua một bên. Trùng hợp là cánh mà cậu nghiêng về sẽ tung bóng sơm hơn một chút. Và tất cả đều nhằm vào Như Mẫn từ đầu đến cuối đều chú tâm vào cô.

Lúc này cô gái thứ ba mới dùng bóng lục của mình tự hồi cho bao tay lam. Thời gian hồi của khiên chậm hơn nhiều so với bóng, trừ lúc mới c·hết mọi thứ đều được đặt lại từ đầu.

Hiện tại đội của Tiêu Nhất Huyên chỉ có một tấm khiên. Qua hai lần đều bị t·ấn c·ông, Như Mẫn nhanh chóng lui lại. Chạy ngược theo hình rích rắc.



Sáu quả cầu ném đến giờ không thể trụm thành một điểm được nữa nhưng vẫn rất khó né. Đành lựa chọn đại một đường có khản năng sống cao nhất chạy ra, vừa hay tấm khiên dựng đúng lục che lại bóng cho cô.

Sau đó thế công lại luân chuyển. Bình thường một trận chiến sẽ không phân rõ thành các lượt công thủ như thế này. Nhưng do đội Ân Khuyết chọn và chơi kiểu quá dị và đặc biệt nên diễn biến trận chiến mới thành ra như vậy.

Nhưng cũng chính nhờ như vậy mà mọi người bên trên có thể coi đến một trận chiến đặc sắc, không phải hay nhất nhưng rất thú vị.

Bên dưới đội nữ dâng lên, Như Mẫn ngay lập tức ném bóng về phía số ba. Trong khi đó cô gái số ba của đội gái chạy ra ngay sau lưng Tiêu Nhất Huyên thì thầm.

“Số hai.”

Sau đó ba quả cầu liên tiếp bay thẳng vào chỗ Thạch Quang Hoại, đánh bể thêm được một tim.

Trận đấu tiếp diễn ra thêm một đoạn thời gian. Trong lúc này mỗi bên đều có thế mạnh riêng để dựa vào. Trong khi đội nam dùng hoả lực tập trung đàn áp thẳng một chỗ thì đội nữ lại dùng chiến thuật ứng biến linh hoạt để chiến đấu.

Kết quả cuối cùng đội nữ dành chiến thắng. Trong đó cô gái số ba nổi bật hẳn sau nhưng lần chỉ huy của mình. Càng về sau, đội nam càng khó đánh như đang bị vướng vào đầm lầy.

“Ba cha kia cũng chơi được quá chứ.” Tiền Nhất Tiêu vuốt râu cảm thán.

“Ừ, phiền thật đấy.”

“Người đằng sau chơi khá độc nhỉ.”

“Độc sao, trên chiến trường là lãnh khốc thì đúng hơn.”

Thở dài một hơi, nghĩ nghĩ một hồi Tiền Nhất Tiêu mới trả lời.

“Cần thiết. Cũng may ba người kia là tổ đội vôi tri, không biết cũng chẳng buồn phiền gì.”

Đợi sáu người đi lên, sáu người mới đã được chọn ra và háo hức đi xuống.

Lên đến nơi, mọi người bắt đầu tách ra. Ân Khuyết tính chạy qua chỗ Lý Nguyên Từ nhưng cô gái số ba chạy đến ngồi xuống trước. Thấy Lý Nguyên Từ liếc qua chỗ mình Ân Khuyết liền hiểu ý, cười hèn mọn một cái, chạy qua chỗ của Trần Anh Khang.

Vừa tới đã thấy Trần Anh Khang mặt sầm xuống. Ân Khuyết chẳng hiểu vì sao liền nghe hỏi.

“Lý Nguyên Từ nói gì với mấy cậu.”

Nghe đến đây Ân Khuyết liền hiểu vấn đề là ở đâu.



“Chơi thôi mà, vui là chính.”

Mặt Trần Anh Khang vẫn lạnh tanh nhưng sau đó câu nói tiếp theo Ân Khuyết nói làm mặt cậu dãn ra không ít.

“Cậu ta chỉ đưa ra kiến nghị thôi, cũng nói rõ ba chúng tôi chỉ là vật tế thần nhưng không quan trọng. Tôi đã nói với cậu ta cái câu vừa nãy.”

Ân Khuyết tiếng đến bá vào vai Tiền Nhất Tiêu và Trần Anh Khang mà nói nhỏ.

“Thực ra tôi mong rằng Lý Nguyên Từ vẫn nên nhẫn tâm hơn, nếu ở trên chiến trường cậu ta lựa chọn nói ra sẽ dẫn đến nhiều rủi ro hơn nữa.”

“Nhân từ luôn là một điều rất ngủ xuẩn ở nơi đó. Hai người là người thông minh, hiểu mà phải không.”

“Phiền phức.”

Nói rồi Trần Anh Khang bực mình bỏ đi.

“Xì, tên nhát gan.” Ân Khuyết bíu môi mà nói.

“Ha ha, bỏ đi, ai cũng có cai khó mà, đợi khi cậu ta mở lòng hơn rồi hẵn nói.”

“Cũng đúng.”

“Đi ra lấy chút đồ ăn vào nào.”

“Đi.”

Nói rồi Ân Khuyết quay qua vẫy tay với hai người đồng đội vừa rồi, rủ họ đi cùng.

…..

Ngồi cạnh Lý Nguyên Từ cô gái mở lời nói.

“Tôi không thích cậu.”

“À.” nói rồi Lý Nguyên Từ quay qua cười cười.

“Lựa chọn quá cực đoan.”

“À.”

“Thiếu nhân tính.”



“À.”

“Cậu không thấy nếu là thực chiến đấu, thì cách làm của cậu rất giống thí binh cảm tử sao.”

“Trên chiến trường không có sao?”

Lần này Lý Nguyên Từ không ‘à’ nữa, mà lại hỏi ngược lại. Không chờ câu trả lời vì cậu đã biết.

“Quá khứ của bản thân dạy tôi rằng, muốn sống phải lựa chọn con đường sống chứ không phải con đường đạo đức hay nhân nghĩa.”

Cô gái im lặng vài giây rồi mới hỏi.

“Cậu có nói cho họ biết không.”

“Có. Một cuộc chơi mà thôi.”

Nghe được chữ có làm cô tưởng rằng mình đã có được đáp án hợp với ý muốn nhưng khi nghe vế sau lại làm gợi lên thêm nhiều liên tưởng trong cô.

“Cô tên gì.”

Không thèm để ý. cô gái đứng dậy rời đi. Lý Nguyên Từ nắm lấy tay cô kéo xuống.

“Không ngại chơi một trò chơi chứ.”

“Gì”

“Đố vui, đoán xem là nếu là trận chiến thực sự, người thực sự sẽ c·hết, tôi có lựa chọn như thế hay không và có nói ra cho họ biết hay không? Đổi lại tôi muốn cô nói cho tôi tên của cô.”

“Không phải rồi cậu sẽ biết thôi sao?”

“Tôi không biết. Tôi sẽ lựa chọn không biết.”

Nhìn thẳng vào mắt Lý Nguyên Từ. Cô gái trả lời ‘được’ rồi bỏ đi.

Lý Nguyên Từ ngồi ngả người ra ghế, hai chân vắt chéo lên trên bàn vừa cười vừa hỏi Trần Anh Khang.

“Nghe hết rồi có muốn chơi chung không anh bạn. Cậu có câu trả lời cậu muốn. Còn tôi muốn biết thứ gì làm một kẻ thiên tài ngang ngửa mình phải chạy trốn.”

“Được, nhưng không phải bây giờ.”

Nói rồi Trần Anh Khang cũng ngồi xuống, ngả lưng ra sau rồi nhắm mắt lại.