Chương 24: Mấu chốt nhỏ, vấn đề lớn.
Qua thêm hai lượt mọi người chuyển qua phòng lớn chơi. Trò chơi vẫn như cũ, luật chơi không thay đổi chỉ từ số lượng người từ mỗi đội ba người đổi thành mỗi đội năm người.
Trước đó đi ăn cũng có mười người một bàn. Trần Anh Khang liền cứ thế mà phân chia thành bốn trận chiến, như thế cho nhanh với lại trước đó mọi người coi như cũng có chút giao lưu sơ bộ.
Đầu tiên lên sân là bàn mà Lý Nguyên Từ ngồi.
Hai vị lớp trưởng chia thành hai đội, vừa hay mười người đồng đều năm người một lớp vậy là cũng chẳng cần chia gì cứ đi theo lớp trưởng lớp mình là được.
Trong sân này vạch kẻ đổi từ màu đỏ thành màu đen. Hai đội cũng được đưa cho hai loại huy hiệu khác nhau. Một màu bạc và một màu đen, từ màu sắc huy hiệu chia hai đội thành đội trắng và đội đen.
Trong đó đội trắng là đội của lớp một. Gồm có: Lý Nguyên Từ, Ân Khuyết, Tiêu Nhất Huyên, Thạch Quang Hoại, Trần Thuật.
Đội đen là lớp hai gồm có: Trần Anh Khang, Tiền Nhất Tiêu, Bán Hạ, Như Mẫn, Hồng Danh.
Trước đó Ân Khuyết hay là lớp hai còn Tiền Nhất Tiêu là lớp một nhưng vì mới tổ đội cùng hai người khác xong nên Ân Khuyết muốn lựa chọn sang bên đội trắng. Không có vấn đề gì lớn, vả lại lần đi chơi này quan trọng nhất chính là kết giao bạn hữu nên mọi người cũng đồng ý thay đổi.
Vì phải đủ quân số hai bên thì sàn đấu mới khởi động nên cả hai đội thống nhất để lại một người bên dưới cho công bằng, sau đó bốn người còn lại lên làm quen sân đấu.
Đội trắng để Ân Khuyết ở lại, còn đội đen là Như Mẫn.
Đo khoảng cách giữa hai bên, gần nhất cũng như xa nhất. Phạm vi di chuyển của từng người, sau đó những người chưa chơi bắt đầu thử nghiệm các bao tay. Không mất quá nhiều thời gian để làm quen. Một phần vì tương đối dễ nắm giữ cách thức hoạt động, sân đấu cũng không lớn hay có chướng ngại vật gì đặc biệt cần tập trung để ý, phần còn lại thời gian cũng không thong thả như thế, đằng sau họ còn có ba nhóm nữa chờ chiến.
Sau phần khảo sát là đến công đoạn lựa chọn bao tay cùng họp bàn chiến thuật trước trận.
Bên phía đội trắng ngay lập tức có ba thanh niên lựa chọn bỏ quyền động não dù rằng này cũng là nghĩa vụ. Chỉ có Trần Thuật nhất quyết muốn hai bao tay đỏ ra thì cả đám đều thống nhất tùy theo phân phối của lớp trưởng.
Hai bao tay đỏ sao. Nghĩ lại nghĩ cuối cùng Lý Nguyên Từ lựa chọn chơi ba, một, một.
“Nếu Trần Thuật đã có lựa chọn vậy chúng ta sẽ chơi thế này. Thạch Quang Hoại, tốc độ của cậu khá chậm, nên đeo hai bao tay lam, bỏ hẳn t·ấn c·ông lấy thủ làm chủ. Chú ý bảo vệ Trần Thuật phía sau. Tôi sẽ đi cùng hai người mang lên hai bao tay lục. Hai người còn lại đánh đơn, từng người tự chiến. Ân Khuyết có tốc độ nhanh nhất trong cả đám, khả năng né tránh cũng tốt nên dùng một bao tay đỏ, một bao tay lục. Tiêu Nhất Huyên là người dễ bị đối phương chọn làm mục tiêu nhất, kiến nghị một bao tay đỏ một bao tay lam. Mọi người có ý kiến gì không?”
“Không có vậy liền đeo bao tay vào thôi. Tuỳ cơ ứng biến, không cần nhằm vào một người mà cố đấm ăn xôi. Thuận đường nào thì đánh đường ấy.”
Ngược lại với bên đội trắng quá trình vạch ra chiến thuật được thuận lợi tiến hành, bên đội đen vẫn còn đang trong quá trình vứơng mắc.
Năm người thì có đến ba người có chiến thuật tác chiến của riêng mình. Chẳng ai có thế nhất thống thiên hạ, nói phục hai người còn lại. Cuối cùng chỉ còn cách lựa chọn phương án thông qua cách thức cổ xưa, oẳn tù tì.
“Kéo, búa, bao.”
Hai kéo một bao, bao cút.
“Kéo, búa, bao.”
Một bao một kéo, kéo ăn kèo. Ho khan một cái, Tiền Nhất Tiêu tủm tỉm cười.
“Vậy chúng ta bắt đầu chia bao tay thôi nhỉ. Trần Anh Khang và Hồng Danh lấy bao tay lam chúng ta sẽ chơi bốn khiên. Tôi lấy hai bao tay đỏ và Bán Hạ một đỏ một lục làm chủ lực phát ra phía sau, cuối cùng là Như Mẫn sẽ mang hai bao tay màu lục, thuần phụ trợ.”
“Ngớ ngẩn.”
“Bảo thủ.”
Không thèm chấp với hai tên bại tướng của mình, Tiền Nhất Tiêu đeo vào bao tay rồi hào hứng kéo cả đội tiến vào sân đấu. Trên sân đội trắng đã đứng đủ từ trước.
Bảng ngọc hạ xuống, bắt đầu đếm ngược. Lần này cũng dựng tường lên theo đường kẻ bên dưới. Nhưng khác với màn đỏ trước đó chỉ là một sóng ánh sáng khá mờ lần này là một bức tường màu đen. Hoàn toàn không thể nhìn thấy đối thủ. Ý thức được đấy chính là cách mà sân đấu giúp các đội giấu đi cách sắp xếp đội hình, mọi người không khỏi cảm thán người tiến hành thiết kế có ý tứ.
Đội trắng vừa thấy màng đen hiện lên liền chia làm ba đường, hai người đấu đơn chia làm hai ngả tiến ra bên cạnh còn bộ ba tiến vào khu vực trung tâm. Trong đó Ân Khuyết qua trái, Tiêu Nhất Huyên qua phải. Ở giữa trên cùng là Thạch Quang Hoại. Sau đó xếp theo hàng dọc lần lượt là Trần Thuật và Lý Nguyên Từ.
Đội đen xếp gần lại với nhau, hai người cầm khiên đứng lên phía trước bảo vệ hai hoả lực phía sau. Như Mẫn được xếp ở giữa đội hình.
Màn sáng hạ xuống, trận chiến bắt đầu. Không giống với trận đầu tiên hai bên đều không có hoả lực áp chế toàn điện, cộng với lượng khiên lớn làm trận đấu khởi đầu khá chậm. Trong đó ba người Trần Anh Khang, Thạch Quan Hoại và Hồng Danh liền là thuần tuý khiên thịt, né được thì né không thì dựng kiên một cái không được thì hai cái. Cách duy nhất để trở nên xuất sắc của ba người chính là phán đoán và dựng khiên đúng lúc cho bản thân hay đồng đội, chứ tạo đột biến thì cả ba không thể.
Bóng bắt đầu ném, một quả quá khó trúng. Đội đen đành lựa chọn một mục tiêu để đánh. Loại được người giữ hai bao tay đỏ là ngon nhất nhưng cũng là khó nhất. Ngoài hai tấm khiên bảo vệ trước mặt Tiền Nhất Tiêu còn nhận ra Lý Nguyên Từ đi tương đối gần Trần Thuật, không chỉ để phụ trợ còn có thể dỡ đòn thay chủ lực của mình. Quan trọng nhất chỗ của Lý Nguyên Từ rất thuận lợi cho tầm nhìn chỉ huy.
Bao tay đỏ, bao tay lam, bao tay lục. Nhẩm đọc lại một lườt mặt Tiền Nhất Tiêu liền sầm xuống. Chiến thuật có vấn đề, nhận ra không chỉ có Tiền Nhất Tiêu. Thấy ba người Trần Anh Khang, Tiền Nhất Tiêu và Bán Hạ đồng loạt quay lại nhìn mình, Như Mẫn liền phát ngốc đi lên.
“Gì.”
“Không có gì.” ba người đồng thanh nói rồi đều nở nụ cười như nhau.
Cầu trời cho bên kia chưa biết. Biết là chỉ đang tự lừa lấy mình nhưng Tiền Nhất Tiêu cũng chẳng còn cách nào khác.
Đúng như dự đoán, cũng là chiều hướng phát triển tệ nhất. Đội trắng thẳng thừng t·ấn c·ông nhằm vào Như Mẫn. Dù có tấm khiên trước mặt, Như Mẫn cũng bị làm cho phiền không được. Trận chiến chỉ có giới hạn về chu vi sân đấu chứ không giới hạn về độ cao. Đội trắng bật nhảy đi lên t·ấn c·ông thì đội đen cũng phải bật đi lên trên không không thể né tránh chỉ có thể lựa chọn một là dựng khiên hai là không.
Vấn đề này liền khảo nghiệm khản năng qua sát của người chơi. Vì thời gian hồi của khiên và bóng lục tương đối lâu, còn bóng đỏ lại nhanh. Phán đoán coi lừa hai thật, ném hay không ném khiên hay không khiên đều phải đau đầu lựa trọn.
Lúc đầu Tiền Nhất Tiêu và Bán Hạ còn nhằm vào Trần Thuật khi nhảy lên nhưng sau đó liền thấy mỗi lần cậu ta nhảy lên đều đổi chỗ với Lý Nguyên Từ. Bộ ba đồng loạt nhảy lên. Bắn vào không biết có khiên hai không khiên riêng hai cái xác chắn cũng khó ăn rồi. Chưa kể Lý Nguyên Từ còn có thể tạo thêm hai khiên nữa cho người đứng trước. Ân Khuyết ỉ vào tốc độ cao toàn đứng xa nhất có thể lượn vài vòng chạy lên bắn hai phát rồi ngay lập tức rúi đi chờ hồi kỹ năng. Ngon ăn cũng là lựa chọn duy nhất còn lại là Tiêu Nhất Huyên. Hai mũi t·ấn c·ông của đội đen bèn nhằm thẳng vào cô. Làm cho Tiêu Nhất Huyên không có cả thời cơ ném bóng, chỉ có thể lo mà né, khác với Ân Khuyết có thể chạy cô cầm một khiên liền không thể lui nếu lui đội bạn chỉ có thể nhằm vào bộ ba, tuy nói khá khó ăn nhưng bắt buộc phải gặm cũng không phải chắc chắn không gặm qua được. Chẳng may nuốt một phát cả ba người thì đội trắng liền vỡ trận.
Trong lúc né tránh Như Mẫn chỉ có thể lựa chọn ném bóng theo hướng có người gọi, bắt được hay không đành nhờ cả vào đồng đội. Chân của cô gần như không thể chạm xuống đất. Né bóng Trần Thuật, còn phải đề phòng Ân Khuyết ám toán lâu lâu Tiêu Nhất Huyên rảnh tay cũng ném qua cho cô quả bóng đỏ.
Một nhận định sai lầm dẫn đến thế cục càng lúc càng nghiên về một phía. Sai lần duy nhất của đội đen là nhận định vị trí của bao tay lục là hỗ trợ, điều này không sai nhưng quan trọng hơn nó còn dùng để điều tiết trạng thái công thủ. Thêm một tấm lá chắn hay một phát bắn tuỳ vào từng vị trí vào thời điểm của trận đấu đều có thể trở nên hết sức nguy hiểm. Chủ yếu vì những trận trước đó số lượng ít làm điểm này không nổi bật lắm ngược lại khả năng hỗ trợ lại toả sáng hơn. Trận đầu chơi dị không nói, những trận sau rất ít người lựa chọn bao tay lục, chủ yếu lựa chọn một đỏ một lam hay là hai đỏ. Người lựa chọn đỏ lục cũng chủ yếu tự nạp thêm cho bản thân. Thêm được một lượt nhưng thời gian hồi của bao tay lục lâu hơn, thế không bằng chơi hai đỏ, không bắn cùng một lúc cũng không khác gì thời gian hồi còn nhanh hơn.
Đến với trận chiến năm năm, mọi người mới nhận ra tầm quan trọng của bao tay lục. Tiếc rằng bên đội đen chọn nhầm người còn Bán Hạ chỉ có một bao tay lục khả năng tương đối hạn hẹp.
Tính đến hỗ trợ Như Mẫn quả là lựa chọn tốt, nhưng là một người chỉ huy thì lại khác. Nếu đổi thành Tiền Nhất Tiêu, Bán Hạ hay đặc biệt là Trần Anh Khang, dù có bị áp chế, thế cục cũng sẽ khác. Cứ nhìn bên kia liền biết, sự khác biệt giữa chủ động nắm quyền điểu khiển với bị động chạy theo đồng độ kéo đi chính là khác biệt lớn nhất trong trận. Không phải đội đen không muốn nắm lấy Lý Nguyên Từ mà đánh chỉ là người ta là cực cảnh. Là trò trơi nhưng cũng là trò chơi thiên về thể chất, cực cảnh vẫn là cực cảnh né tránh cao lại còn rất khôn ngoan hầu như đều tiến theo nhịp bước của tấm khiên, không nhằm vào cậu liền nhảy ra nhắm đến thì thu lại, còn có thể chỉ huy người khác làm khiên, cũng có thể làm khiên thịt cho người khác thuận thế hồi chiêu thức. Mọi khả năng chủ động đều nắm trong tay, cực khó đánh.
Kết quả cuối cùng đội đen dần bị bóp nghẹt. Càng về sau khi hai bên dần gắn kết hơn, hiểu ý và di chuyển mượt mà hơn thì mọi thứ càng lộ rõ.
Nhấc người rời khỏi sân đấu, người vui mừng hoan hô không quá đà, bên thua cũng không đến mức thất vọng. Cả đám đi lại lên lầu nhường chỗ cho người khác chơi, trong lúc này mọi người ngồi xuống ăn uống, không mệt nhưng cũng là vận động. Luôn thèm một chút hoa quả cho vào miệng.