Chương 26: Dục nhân khó, lộ gian nan.
Chương 26: dục nhân khó, lộ gian nan.
Hành lang rộng đến mấy cũng không phải sân đấu hay đồng cỏ vùng ngoại ô. hai nhóm người tông vào nhau làm kẹt cứng cả đoạn đường. Từ ép chặt một chỗ dần kéo dài ra cả hành lang, điều này cũng là một lợi thế cho bên ít người hơn. Không những kẻ địch không thể tụ tập lại một chỗ, còn có thể dựa lưng vào tường giảm bớt không gian có thể bị công kích.
Khi mới đánh không ai thèm để ý đến bờ tường hai bên, bây giờ mới xem đến bờ tường cũng quá cứng chắc rồi. Trong phạm vi hoạt động của Tiền Nhất Tiêu vừa thưa người, vừa chỉ có mấy người cấp sáu cấp bảy. Nhàn hạ khiến cho tư duy của cậu không ngừng phát tán. Con nhà thương hộ làm cậu không thể không suy nghĩ theo hướng lợi ích kinh tế. Khoản tiền để đập ra hành lang này có vẻ cũng không ít. Cản được võ giả dù chỉ là cửu luyện cảnh, không phải vật liệu phổ thông gánh đến nổi. Làm vật liệu sây thành còn thiếu chứ đắp lên bảo vệ những ngôi làng nhỏ ngược lại còn khá sang.
Ngoài ra, khả năng cao không chỉ có hành lang này mà cả quán đều là. Vậy thì số lượng cũng quá khủng bố rồi. Tiền Nhất Tiêu không tin có ai lại chơi lớn đến vậy. Phải biết đây không chỉ là vấn đề về kinh tế còn là cả về chính trị. Dùng số lượng vật liệu có thể bảo vệ vài ngôi làng hay tạo ra một phòng tuyến cấp thấp tại ven biển để tạo nên một khu vui chơi. Nghĩ đến thôi đã thấy đùa không vui rồi. Dù có đi nữa cũng không phải ở đây, nơi này quá gần Lam Thiên học viện. Vì bảo vệ danh tiếng của mình học viện sẽ không cho phép xây dựng lên, có xây lên cũng phá đổ.
Nghĩ tới vẫn còn một loại khả năng khác. Cường hoá vật chất ngắn hạn, một loại phương pháp sử dụng không vật chất đặc thù, công nghệ vẫn còn đang nằm trong tay các thế lực lớn mà chưa phổ cập.
Nếu thật là phương pháp này khả năng chỉ khoanh ra một khu vực tương đối cao. Nghĩ đến đây Tiền Nhất Tiêu không khỏi tò mò nếu chiến đấu lan ra khỏi sẽ có kết quả ra sao, có người ngăn cản không?
Nghĩ đến liền làm Tiền Nhất Tiêu kéo dần trận chiến của mình ra đằng sau. Kéo lại kéo trong khi kéo cậu cũng thấy không ít người bắt đầu tách ra khỏi không gian chiến trường chính. Lúc đầu Bán Hạ gặp và h·ành h·ung người ở ngã tư đường, hiện giờ chiến trường càng khéo nhiều ra phía sau theo hướng mà ban đặc chiêu chạy tới. Cùng lúc đó, Trần Anh Khang vừa thủ vừa chuyển bước qua trái, Lý Nguyên Từ dồn đánh qua phải. Càng lúc càng ít người, giúp mở rộng ra không gian cho đội ngũ năm bạn nữ né tránh. Tổ đội này mỗi người sức công phá và khản năng kháng đòn đều yếu hơn đối thủ, mỗi người ăn một đòn từ khai tâm cảnh không đến mức nằn luôn nhưng cũng phải nói là khá thốn.
Như đã nói từ trước khoảng cách giữa khai tâm sơ kỳ và chín cấp cửu luyện nếu tính riêng về thể chất thì khác biệt không quá to lớn. Khi tiến lên cảnh giới khai tâm ngoài mở ra cánh cửa tu luyện linh hồn cũng có một chút tăng cường thể chất nhưng vốn dĩ hạn mức đã cao nên tăng lên cũng không là bao. Chưa từng bị hai tên cực cảnh đánh chứ nếu không đám học viên nữ liền nhận ra bị cực cảnh đánh trúng còn đau hơn hiện tại. Dù sao số lượng cũng nằm tại đó cả khu vực tây bắc mới có hai người mà một trong đó lại từ khu vực khác đến. Không phải mỗi lần mở khoá học mới đều lòi ra cực cảnh. Ít như thế, bậc thềm tiến lên cao mà cơm không ngon lại oan quá cơ. Bị Lý Nguyên Từ đè ra đánh, đối thủ của cậu cũng phiền lòng đến không được. Tiến vào cảnh giới không tính lâu nhưng cũng có một đoạn thời gian, đã bắt đầu học tập chiêu thức cơ bản. Biết trước có khả năng phải đối đầu với cực cảnh hắn cũng đã khá cẩn thận, lựa chọn đấu pháp bảo thủ, dùng chiêu thức giảm bớt sát thương nhận vào cũng như tăng cường lực đánh phát ra. Tiếc rằng Lý Nguyên Từ không theo sáo lộ ra bài, chơi kèo máu lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng. Kiểu đánh này còn khó chịu hơn với đối thủ khai tâm cảnh là hắn biết chắc rằng không thể g·iết người được, lại không biết kẻ điên trước mắt có đủ tỉnh táo để biết không nên hạ sát thủ hay không. Vốn dĩ đã qua cao trào, đối thủ của Lý Nguyên Từ phải dành lại thế công như hắn vấn cứ luống cuống tay chân.
Đứng ngoài quan sát hai vị giảng viên không ngừng nhíu mày. Cách đánh của đám học viên nữ còn ổn, đối thủ của các nàng cũng không kém, ổn định, vững vàng. Nhưng về phía Lý Nguyên Từ cùng đối thủ của cậu lại quá tệ, cách đánh của cả hai đều có vấn đề. Trong đó, cậu khai tâm cảnh nghĩ quá nhiều, tới lui còn không phân rõ ràng. Một khi lên chiến trường trăm phân trăm là đi nạp mạng. Lui lại bắt tiết tấu hay mặc kệ tiến lên đều tốt hơn lựa chọn hiện giờ. Cứ đắn đo không dứt chính là tối kỵ của binh gia. Về phần Lý Nguyên Từ kiểu đánh bán mạng kiểu này chưa bao giờ là đấu pháp tốt. Mạng người là có hạn, vận may cũng thế. Hiện tại Lý Nguyên Từ có bài tẩy để có thể chơi cực đoan. Nhưng nếu biến cách đánh này thành trọng tâm hay thói quen chiến đấu rất dễ đặt mình vào hiểm địa. Tuyệt địa phùng sinh nghe thì hay đấy, như ngoài kẻ sống kia ra, ai nói rõ được bao nhiêu người đ·ã c·hết. Là người khác họ có thể khen hay, nâng lấy ly rượu đầy kính người có can đảm. Nhưng là học viên của bản thân, một học viên thiên tài lại thích điên cuồng khiêu khích diêm vương đó lại là một thái độ khác.
“Bẻ không bẻ.”
“Bẻ, không đánh cho bầm dập để đến chiến trường nộp mạng hay gì.”
“Tuy nói là thế nhưng cũng có thể đánh tan ngạo khí thành phế nhân mất. Trước đó trong quá trình, tôi và ông cũng có thể thấy được tên này cũng không phải dạng mãng phu.”
Nhớ lại những gì Lý Nguyên Từ thể hiện Tôn Hàng giảng viên liền đau đầu. Nói tốt không tốt nói xấu cũng không xấu. Khi mãng lên thì điên không ai bằng, khi lý trí lại lạnh lùng đến đáng sợ. Kiểu học viên thế này là khó dạy nhất, tính cách chưa định hình, phong cách chiến đấu và suy nghĩ cũng theo đó mà biến đổi đa dạng. Mỗi thứ đều có một ít, mỗi hướng đều phát triển không tệ thành ra điểm nào cũng thiếu một chút. Toàn diện chỉ là một định nghĩa hẹp, đúng trong phạm vi của nó còn bên ngoài chắc chắn phải có nghiên về. Bẻ hướng phát triển, như đã nói ở trên rất có thể đánh phế đi một mầm tốt, vả lại trong nội tâm hai người cũng kháng cự. Một người vì chứng minh bản thân mà đâm đầu vào thế giới nguy hiểm ngoài kia, một người vì tìm kiếm sự thật cho bản thân mà không màng tất cả. Sâu trong nội tâm hai kẻ cứng đầu tán thưởng Lý Nguyên Từ, nhưng cũng chính vì thế họ biết nếu cứ theo đà phát triển này Lý Nguyên Từ sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm.
Chuyện phiền lòng vứt qua một bên, dù sao vẫn còn thời gian cho hai người họ tính toán. Quay qua chỗ Trần Anh Khang, khuôn mặt của cả hai lại tốt hơn rất nhiều. Phong cách vào trận của Trần Anh Khang không có gì đặc biệt nhưng vững chắc. Lựa chọn khôn ngoan và phù hợp với từng thế trận trước mắt. Điểm mà giảng viên ưng nhất ở cậu chính là sự chỉnh chu và kỷ luật, tập trung tuyệt đối vào đối thủ. Khi xác định được phương hướng chính triển khai nó một cách mượt mà và chú trọng vào cả những chi tiết nhỏ. Biết trước là một bài thí luyện nhỏ, không bị sao nhãng ngược lại còn có thể vận dụng tối đa lợi ích từ người bồi luyện. Rất nhiều mặt tốt phô ra trước mắt hai vị giảng viên nhưng trong con mắt cay độc của mình họ vẫn có thể nhìn ra vấn đề còn tồn tại.
Khát khao chiến đấu không mạnh. Quá lý trí cũng tạo nên một tâm thái hời hợt, khi cho rằng đây không thực sự là trận chiến mà chỉ là một đợt thí luyện. Có khát vọng lại thiếu một phần nhiệt huyết bất cần dường như chính là điểm trái ngược lớn nhất với Lý Nguyên Từ. Chủ đạo tiến lên vẫn có, mục tiêu tiến tới cũng có nhưng các nhánh nhỏ sự kiện diễn ra xung quanh thì lại nghĩ quá nhiều. Nếu là một người trung niên thì hai vị giảng viên cũng không có gì để nói nhưng Trần Anh Khang còn quá trẻ, vững quá mức ngược lại không tốt. Nó sẽ làm cậu ta bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh trên đường đời khiến cho con đường phía sau trở nên gian nan hơn.
Dù nhỏ hay to đều có vấn đề riêng, quay một vòng còn có ba mươi tám tên nữa cần phân tích. Giảng viên mệt, giảng viên rất mệt. Giảng viên thở dài một hơi rồi giản viên lại tiếp tục làm việc. Vác cái thân già đi qua đi lại hai người chỉ có một suy nghĩ. Làm nhanh cho xong cái lứa này rồi chạy ra chiến trường chơi một chuyến.