Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 27: Nguyện vọng ban sơ.




Chương 27: Nguyện vọng ban sơ.

Chương 27: Nguyện vọng ban sơ.

Kết thúc trò chơi, hai vị giảng viên tiến đến bắt đầu bài đánh giá. Nguyên Phúc giảng viên đứng một bên mắt bình tĩnh nhường lại phần diễn cho Tôn Hàng giảng viên. Tôn Hàng giảng viên mặt sầm xuống bắt đầu phần thuyết giáo của mình. Là một giảng viên cũng là một quân nhân, một chiến sĩ, một võ sư. Những ngôn ngữ Tôn Hàng giảng viên sử dụng không phù hợp với văn phong nên tỉnh lược ngàn chữ phần chửi của giảng viên. Tổng kết lại, ai cũng bị chửi, nhỏ to moi ra chửi tới bến. Nam nữ đều kéo đến hỗn hợp đánh kép. Một mình thầy phun cho bốn mươi cái đầu liền ngẩn lên không được.

“Thoải mái.”

Vui sướng kết thúc một tràng bắn pháo liên thanh, Tôn Hàng giảng viên chỉ vứt lại một tờ giấy rồi hai người quay lưng bỏ đi.

Ân Khuyết tiến tới nhặt lên tờ giấy. ‘Giấy ghi nợ.’ Nhìn thật quen mắt, Ân Khuyết chỉ biết gượng cười chuyển tay giao cho Trần Anh Khang. Liếc mắt nhìn qua Trần Anh Khang ngay tức khắc biến đổi sắc mặt thành gượng cười đưa qua tay Lý Nguyên Từ. Nhìn xong như đã thành lệ cũ Lý Nguyên Từ sao chép khuôn mặt của hai thằng bạn mình cười gượng mà đưa cho người tiếp theo.

Qua một vòng giấy lại quay về tay Ân Khuyết. Bốn mươi người, bốn mươi nụ cười méo mó, bốn mươi trái tim đang đổ lệ.

“Về. Đi ngủ.”

Dứt lời Lý Nguyên Từ vác lấy khuôn mặt bầm tím, khập khiễng bước ra ngoài. Một đám thương bệnh binh kéo thành hàng đi ra. Ghé lại quầy lễ tân Trần Anh Khang tính tiền rồi cũng nhập bọn đi theo. Nãy đánh xung là thế, bây giờ đi đường cứ bị dòm ngó làm đám trẻ ngại không biết trốn đi đâu chỉ có thể tăng nhanh bước chân đi về. Nhất là mấy nữ sinh, đầu tóc bù xù chạy thẳng vào giữa đoàn mà đi. Đám con trai cũng biết điều che chắn bên ngoài cho các nàng mà không nhìn vào trong. Chẳng người con gái nào thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình cả. Đám nam sinh này da mặt còn mỏng, sĩ diện còn lớn. Mới bị chửi cho một trận chưa hết nhục cũng chỉ biết cắm đầu xuống mà bước đi. Đang đi bỗng Trần Anh Khang phì cười làm cả đám chú ý đến.

“Thật diệu kỳ, ăn uống chơi đùa vui là thế cũng không thể gắn kết mọi người bằng một lần cùng chung đ·ánh đ·ập.”

Thấy vậy Lý Nguyên Từ cũng hùa theo.

“Mấy người phải nhớ cho kỹ đấy. Sau này còn về kể cho con cháu, ông cha hắn từng cùng Lý Nguyên Từ, Lý đại gia bị đ·ánh đ·ập như thế nào. Dù gì cũng tính là một phen kề vai chiến đấu nhỉ!”

Cả đám người đều phì cười thành tiếng. Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu cũng nhảy ra pha trò. Không tính nữ sinh xinh đẹp ra có lẽ trong buổi này nếu xếp hạng độ nổi bật Ân Khuyết phải xếp vào thứ ba. Hai tên cực cảnh không nói làm gì. Với Ân Khuyết trận đầu chơi trội dù là kết quả không tốt nhưng được cái vui, sau đó hắn cũng là kẻ lắm chuyện đi buôn khắp nơi và quan trọng nhất là phần trận chiến lớn cậu ta nhảy tới nhảy lui cũng giúp được không ít người. Hơi phiền một chút nhưng tính cách của Ân Khuyết cũng không làm ai cảm thấy khó chịu.

Vô ảnh cước, ‘thối’ ảnh bộ, Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết n·ém b·om nổ bay tứ tung. Vẽ thêm vài nét trên con đường đi về. Đông vui, nhiều người cùng nhau bị nhìn rốt cục cũng không khó chịu đến thế.



Trước khi mọi người tách ra đi về hai khu ký túc xá, Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang đi lên trước dừng đoàn người lại.

“Ông nói hay tôi nói.”

“Ông nói đi. Tôi biết nói gì đâu.”

Trần Anh Khang chỉnh lại bộ đồ bị trận chiến tàn phá của mình, không khá hơn là bao lại trang trọng lên không ít. Cười khẽ cậu chàng nhẹ giọng bắt đầu nói.

“Buổi hôm nay mọi người cùng nhau ăn cũng ăn rồi, chơi cũng chơi rồi, làm quen tuy không phải tất cả mọi người đều có thể nhận thức nhau nhưng cũng gọi là có thêm vài vị bằng hữu. Không nằm trong dự toán, mọi người còn có thêm phần quà là cùng nhau b·ị đ·ánh. Thời gian còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian dành cho nhau, hiểu thêm về nhau. Không mong cả đám đều có thể trở thành bạn tốt của nhau nhưng mong rằng làm đồng học mọi người đều có thể vui vui vẻ vẻ. Tôi sẽ cố gắng làm tròn vai trò của một lớp trưởng, cùng mọi người tiến lên.”

“Một lần nữa tự mình giới thiệu bản thân. Tôi, Trần Anh Khang lớp trưởng lớp hai.”

“Lý Nguyên Từ, lớp một.”

Màn hoá thân Tôn giảng viên của Lý Nguyên Từ làm cả đám phì cười. Chờ mọi người ngừng lại Lý Nguyên Từ bước tới sóng vai cùng Trần Anh Khang.

“Mong rằng tương lai của chúng ta thật dài lâu.”

“Mong rằng hiện tại của chúng ta thật vui vẻ.”

Hai người đứng nghiêm lại mà hô lớn.

“Mong rằng mọi người giúp đỡ.”



Quay mặt nhìn nhau. Lúc này Tiền Nhất Tiêu liền đứng lên trước mà hét to.

“Mong lớp trưởng giúp đỡ.”

Mọi người cùng đồng thanh hô.

“Mong lớp trưởng giúp đỡ.”

Hai người vui vẻ nở nụ cười, mọi người cũng cười theo.

“Thôi được rồi. Về nghỉ ngơi, mai còn phải đi dọn phân.”

Đang vui vẻ Lý Nguyên Từ nói một câu cả đám đều tức khắc rũ rượi đi xuống.

….

“Biết cả thu mua nhân tâm, báo cáo của hai vị có phải hơi thiếu rồi không?”

“Tiểu Nguyệt, cũng không phải bây giờ bọn chúng mới chơi chiêu này không phải sao. Từ từ giờ bổ xung là được rồi.”

Ân Nguyệt viện trường liếc xéo Tôn Hàng giảng viên một cái rồi thôi. Đành chịu, đúng là nàng là viện trưởng nhưng trước tiên nàng lại là học viên của hai vị này.

Nguyên Phúc giảng viên liền trả lời đơn giản hơn nhiều.

“Cũng rất chân thành.”





Sáng sớm, hôm nay học viên ban đặc chiêu không mặc đồng phục mà mặc bộ quần áo xấu nhất mà họ có. Tập hợp trước khu ký túc xá Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ dẫn đội ngũ đi trả nợ. Ân Khuyết chạy qua đứng chờ trước cổng khu ký túc xá nữ, xung làm người dẫn đường.



Phòng viện trưởng. Ân Nguyệt viện trưởng hôm nay có hai vị khách ghé thăm. Một vị thân hình to lớn và đồ sộ, cơ bắp hiện lên khắp cả cơ thể, nước da ngăm, mặt chữ điền đặc biệt trên đầu còn có một cặp sừng trâu. Vị còn lại là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hiền lành mang trên mình bộ đồ nông dân màu nâu đậm. Người đàn ông trung niên là Nông Thuỷ Điền, là phó bộ ngoại giao của học viện. Chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến linh thú trong học viện cũng là người chủ trì giao lưu cũng như đàm luận với linh thú. Vị cao to bên cạnh là đồng bạn linh thú của ông, một đầu thuỷ sơn ngưu. Lịch sử là nền tảng cho hiện tại. Vùng đất này vốn được một đầu thần long bảo hộ mọi sinh vật đều bình đẳng dưới con mắt của thần long. Sau thời kỳ đó lại đến thời kỳ tai hoạ mang tính diệt tuyệt, làm các giống loài khác nhau buộc phải đoàn kết lại thành một đoàn. Những kẻ đi ngược lại đại thế đều đã bị đào thải, không thì cũng chỉ có thể trốn chui nhủ khắp nơi.

Giữa con người và linh thú có hai loại quan hệ hợp tác chính. Một là kết bạn linh thú, nếu võ hồn của người tu luyện là một võ hồn linh thú hoặc liên quan đến linh thú, nó sẽ cần một vật phụ thể thường thì sẽ là một linh thú tương ứng. Trong quá trình này linh thú cung cấp cho võ hồn không gian để trưởng thành, dù sao con người cũng không thể hiểu hết về hình thái linh thú trong võ hồn của mình, cần có một nền tảng để tìm hiểu và phát huy sức mạnh của võ hồn. Khi kết bạn linh thú còn nhỏ, có linh tính thấp sẽ được cộng hưởng một phần linh tính của con người tăng tốc độ trưởng thành cho chính mình. Một kiểu quan hệ mà đôi bên cùng thắng. Trong đó lại chia làm hai kiểu kết bạn. Một là đồng bạn hai bên ký khế ước bình đẳng cùng nhau tiến về phía trước, dạng này thường là kiểu hợp tác trọn đời làm đồng bạn, đồng sinh cộng tử. Kiểu hai lại giống quan hệ học tập hơn, khi này người hoặc linh thú theo hầu một vị cấp độ cao hơn để học tập cũng như rèn luyện. Người hoặc linh thú cấp nhỏ hơn có thể gọi người hoặc linh thú mà mình đi theo dưới đanh nghĩa thầy trò, chủ tớ hoặc phụ mẫu và con cái, tuỳ vào trường hợp. Kiểu thứ hai nhất định phải có thời hạn và rất nhiều điều luật đi kèm để chắc chắn rằng đấy sẽ không biến tướng thành khế ước nô lệ. Nếu có ai giám ký khế ước nô lệ liền sẽ trở thành kẻ thù chung của cả Cựu Địa.

Loại quan hệ thứ hai là quan hệ hợp tác buôn bán. Con người sản xuất thứ linh thú cần, linh thú sản xuất thứ con người cần. Buôn bán, trao đổi, thí luyện, cho tặng đều nằm trong vòng tròn này.

Lần này Nông Thuỷ Điền tiến đến là vì hội giao lưu học viên mới. Mỗi năm học viện đều tổ chức ba hội giao lưu khác nhau với các bộ lạc, thôn làng của linh thú gần bên.

Trong đó hội giao lưu học viên mới chủ yếu để học viên tìm hiểu thêm về các giống loài linh thú ở gần cũng như lãnh địa và các điều cấm kỵ của linh thú. Đây cũng là dịp các linh thú cho con non của mình thích ứng với thế giới bên ngoài, làm quen sơ bộ với con người chuẩn bị cho quá trình kết bạn trong tương lai.

Đưa qua bản dự thảo sơ bộ sau đó Nông Thuỷ Điền ngồi xuống, bắt đầu câu được câu không tán chuyện cùng đồng bạn linh thú của mình.

Ân Nguyệt viện trưởng chú tâm nhìn vào bản dự thảo sau đó mới ngẩng đầu lên mà hỏi.

“Nông phó bộ trưởng, cho người thời gian nửa tháng có đủ không?”

Đặt lại ly trà xuống bàn Nông Thuỷ Điền chậm rãi trả lời.

“Đủ rồi, chủ yếu vì bạch nha bộ tộc còn một lứa sắp mở linh trí trong tháng tới, thuận tiện còn một vài việt mới kéo thêm một tháng, chứ mọi việc cũng làm được hòm hòm rồi.”

“Vậy được rồi.”

Nói rồi Ân Nguyệt viện trưởng trả lại bản dự thảo cho Nông Thuỷ Điền. Khách đến cũng không ở lại lâu, chào hỏi một tiếng rồi hai vị khác bước trước bước sau rời khỏi phòng.