Chương 33: Hội giao lưu tân học viên.
Chương 33: hội giao lưu tân học viên.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Từ hồi xảy ra sự việc hội hắc hoàng tiến vào trong học viện đến nay đã được một tháng. Trong một tháng này mọi thứ đều trở lại quỹ đạo bình thường của nó. Học viên đi học, giảng viên giảng bài.
Cảm giác như trong ban đặc chiêu mọi người đều khá hài lòng với khoảng thời gian yên ả vừa qua. Hồi mới vô trường các sự việc cứ nối đuôi nhau như đoàn tàu phi tốc chạy qua. Nào là kiểm tra, thí luyện, chào lớp trưởng, rồi đến dã luyện đánh nhau bên ngoài học viện. Qua ngay sau đó liền gặp phải khảo nghiệm thực sự với sự đột nhập của kẻ ác.
Một quãng nghỉ dài là cần thiết với mọi người, để cho họ có thời gian thả lỏng tâm hồn của họ. Một khoảng thời gian để mọi thứ dần lắng đọng lại. Một khoảng thời gian để suy nghĩ và để rút ra kinh nghiệm cho chính mình.
Sau nửa tháng nằm viện hai vị học viên Thạch Quang Hoại và Trần Thuật đã có thể xuất viện. Cùng đoạn thời gian này cánh tay của Lý Nguyên Từ cũng đã lành lại. Hai người Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ ra viện sớm hơn hai người còn lại. Chỉ nằm trong viện có ba ngày liền nhịn không được mà chạy ra.
....
Trong phòng chiến đấu hai người cùng lúc tế ngửa ra sau. Ầm một cái như hai bao tải bị quăng xuống đất.
Thở hồng hộc. Lý Nguyên Từ nhắm lại đôi mắt rồi từ từ mở ra, nhìn lên bên trên chỉ có một màu trắng xóa.
“Này, lão Trần, ông sắp bước vào khai tâm chưa?”
“Chưa.”
Một bên khác đã ngồi dậy uống nước, Trần Anh Khang chẳng mấy để ý mà trả lời lại. Cậu không nhớ nổi mình đã bị hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
Từ lúc đi học lại đến giờ cả hai lớp đặc chiêu đều chỉ được chú tâm đi vào rèn luyện thân thể. Ép chặt đến độ không ai còn có tâm trí suy nghĩ bất kỳ thứ gì, mỗi buổi học đều phải lê lết mới bò về được ký túc xá. Ngay cả Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ cũng không phải ngoại lệ khác biệt duy nhất chính là họ phải luyện tập với khối lượng và cường độ cao hơn mà thôi.
Thành quả biểu hiện với những người khác rất rõ ràng. Tất cả đều có tiến bộ, một vài người còn đã tiến vào chín cấp cửu luyện đỉnh xem như đã hoàn thành quá trình cửu luyện.
Nhưng cách làm này lại không giúp ích quá nhiều cho Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang.
Tuy rằng luyện tập thân thể cũng là một cách tăng trưởng phần hồn nhưng mà cách này quá chậm. Bình thường tự luyện, không có đường liền không nói làm gì.
Hiện tại lại khác, họ đã là học viên của học viện Lam Thiên học viện lớn nhất cả khu vực tây bắc, cách đào tạo phổ thông như thế này chẳng hợp lý chút nào. Khi đi hỏi giảng viên thì quả thật có cách tốt hơn nhưng người ta lại không muốn nói chỉ bảo hai cậu chờ.
Chờ đến bực bội Lý Nguyên Từ chỉ còn biết càm ràm với Trần Anh Khang. Bực không phải vì sợ có người siêu việt bọn họ, lòng tin này vẫy là phải có. Bực là bực cái cảm giác mình như đang yếu hơn mình của ngày hôm qua, cảm giác như bước chân đang chậm đi vậy.
“Có bí quyết gì không chỉ với nào người anh em.”
“Bó tay, nếu có tôi còn ngồi đây than thở với ông chắc.”
Cả hai đồng thời lại thở dài một hơi. Nhịn không được Trần Anh Khang cũng muốn kể khổ đi ra.
“Ông nói coi họ giấu là muốn giấu cái quái gì. Cái gì cũng nói, cửu luyện, khai tâm, đầu đuôi đều mở rồi riêng khúc giữa lại làm cái ổ khóa bịt hết miệng lại.”
“Còn không phải sao! Mà rốt cuộc làm sao để đột phá lên khai tâm kỳ.”
“Chịu, chỗ nào cũng nói tìm được tâm của mình neo nó lại là được nhưng làm như thế nào lại không có ai nói. Thật là phiền.”
“Ừ, cảm giác nó đã rất gần lại rất xa tự như ảo ảnh trong sa mạc vậy. Không tìm được chứ đừng nói đến neo nó lại.”
Nhìn nhau một cái cả hai cũng đều chỉ biết tiếp tục thở dài. Thế hệ trước chơi khó làm cả hai cũng đành bất lực.
Không phải chưa từng ảo tưởng bản thân sẽ mở ra được con đường mới nhưng có những thứ huyền là thực sự rất huyền. Nghĩ nát óc cả hai vẫn không có được thành quả gì.
Ý nghĩ càng lúc càng thiên mã hành không, có cái còn vô tri đến khờ khạo. Kết quả không nói cũng biết, nổ tan tanh bành. Cũng may hai người chỉ mới luyện thể chưa đụng đến các phạm trù linh lực, võ hồn hay linh hồn chứ không thì chơi như thế hai tên này đ·ã c·hết từ lâu.
….
Đang lúc này Ân Khuyết đẩy cửa bước vào, bên cạnh còn có Tiền Nhất Tiêu. Hai người đã đến chín cấp cửu luyện đỉnh hiện giờ cũng đã bắt đầu tìm kiếm con đường phía trước.
Bốn người làm quen sớm nhất giờ đây đều đã cùng chuẩn bị bước lên thêm một bước. Kỳ lạ nhất chính là Tiền Nhất Tiêu từ khi vào cửu luyện đỉnh thân thể của cậu dường như mỗi ngày đều đang gầy đi. Một hai ngày còn không có ai để ý nhưng đến nay đã là ngày thứ ba cảm giác mọi người nhìn thấy đều tương đối rõ rệt.
Nhắc đến mới tính lại, không chỉ là bốn người mà là cả cái bàn mà họ ngồi chung với nhau đều đã bước đến bước này, ngoại trừ Hồng Danh ra. Mây tầng nào gặp gió tầng đó, nói như thế cũng không tính là sai. Nhưng hay hơn có lẽ là một thái độ tự tin kéo những con người ấy lại với nhau.
Cảm giác đứng cùng người giỏi hơn mình luôn không phải điều gì dễ chịu. Hâm mộ hay ghen ghét, thần tượng hay thù hằn mọi cảm xúc dù tốt hay xấu đều chỉ ra sự nhỏ yếu của bản thân.
Khi đủ chín chắn, biết nhìn rõ vào chính mình, khi đó những cảm xúc này không còn quá đáng ngại. Nhưng khi lý trí không thể kìm hãm cảm xúc sẽ dẫn đến một sự tự ti vô hình, kéo lấy bản thân đi xuống.
Tự tin lúc này rất quan trọng.
Tự tin và tự ti trong trường hợp này không trái ngược. Tự ti rằng mình yếu hơn nhưng lại tự tin rằng mình có đủ tiềm năng để bước tiến lên, theo kịp hay thậm chí là vượt lên những người khác. Cả hai bổ trợ cho nhau thúc đẩy con người tiến lên.
Có lẽ họ chỉ thực hiện hành động trong vô thức nhưng khi họ ngồi xuống chiếc ghế ấy, đã là một sự tự tin. Tự tin rằng mình có thể ngồi ở đây, vị trí ngang bằng với người giỏi nhất. Đúng là ý thức quyết định hành động nhưng cũng chính hành động thúc đẩy hướng phát triển tiếp theo của ý thức.
Vừa tới Ân Khuyết đã vội lắc đầu làm hai người không tránh khỏi có chút thất vọng, dù là cũng không ôm nhiều lắm hi vọng trong này. Thấy mọi người ủ rũ như thế Tiền Nhất Tiêu liền tiến lên thông báo tin tức mà mình vừa tìm được. Thực ra là A Cẩu chuyền thư mỗi người đều có một lá trước cửa phòng, Tiền Nhất Tiêu chỉ nhặt lấy và đọc trước thông báo mà thôi.
“È hem.”
Ho khan một tiếng gây chú ý rồi Tiền Nhất Tiêu đưa ra tờ thông báo cho mọi người cùng đọc. Đọc rồi Lý Nguyên Từ nhìn lại mái đầu của mình mà không khỏi bày ra một mặt khổ tướng.
“Không đi được không.”
Xoa xoa đầu mình Trần Anh Khang cũng bực mình mà nói lại.
“Nếu ông không ngại khi mình hiện ra võ hồn không có ma nào thèm đi cùng thì cứ việc.”
Thật kỳ lạ là mặc dù có tốc độ hồi phục biến thái, da, gân, thịt, cốt đều sinh trưởng rất nhanh nhưng tóc lại vẫn mọc chậm như cũ. Lần trước hai người đánh nhau bán mạng với lũ người kia đầu liền bị gọt không ít làm cho chỗ có chỗ không đành phải cạo trọc. Đến giờ vẫn là hai đại ca đầu đinh của trường. Nhìn thật mất hết phong độ anh tuấn tiêu sái.
“Yên tâm đi hội giao lưu tân học viên lần này số lượng tộc đàn tham gia ít chỉ có năm tộc mà thôi. Chắc chỉ kéo đến hai hay ba ngày là căng rồi.”
“Nhưng học viên trong trường tham gia đủ cả còn gì! Mà ông có nghe được năm tộc là năm tộc nào không? Hội này tổ chức ra sao vậy? Trên này gì cũng không có viết, viết mỗi thời gian tập hợp với địa điểm tập trung.”
“Thủy Sơn Ngưu, Bạch Nha, Tam Thiên Khuyển, Hoàng Kim Hầu, Ô Vân là năm tộc này. Lần trước tổ chức trong học viện rồi nên lần này lựa chọn đi qua khu vực của các tộc để tổ chức. Đi từng tộc một theo như thứ tự mà anh đây vừa kể.”
Nghe xong thì ừ một tiếng, không có nhiều hứng thú cho lắm. Ngược lại nhìn dáng vẻ trầm tư của Ân Khuyết làm cả ba tò mò hơn nhiều. Suy nghĩ một hồi, Ân Khuyết mới thả ra tờ thông báo, quay đầu nhìn lại thấy sáu con mắt đang gần sát lại nhìn mình làm cậu không khỏi hết hồn một trận.
Dù cho Ân Khuyết đã bị hù cho nhảy ngược về sau bộ ba vẫn không tha cho cậu. Từng bước ép sát.
“Có vấn đề.”
“Chắc chắn là có vấn đề.”
“Khai mau! Nhà ngươi đang giấu anh em ta điều gì.”
Mắt trợn trắng nhìn lũ thổ phỉ này diễn trò. Ân Khuyết nhanh chóng cung khai. Đùa chứ lũ này diễn thì diễn chẳng hay ho gì, lại được cái có tâm toàn diễn đến cuối thôi. Không mau nói lũ này khả năng cao là nhào vô động thủ đánh thật mất.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy tờ giấy này tự nhiên nhớ đến hình như chị của ta cũng qua khai tâm không bao lâu sau lần giao lưu này thì phải.”
Nói rồi Ân Khuyết chỉ nghe một cái vèo cả ba người trước đó còn đứng ngay đây giờ đã chẳng còn bóng dáng đâu.
“Gì ghê vậy.”
Nói rồi Ân Khuyết cũng bước vội đi ra. Vừa đi vừa hét lớn.
“Chờ với, có gì bàn với coi.”