Chương 34: Đấu ngưu.
Đài ngọc trắng cao lên tam cấp.
Viện trưởng mặc lên thân hắc phục, che lấy bên trong lớp áo sơ mi màu xanh ngọc bích. Da trắng như sứ, tóc đen tựa gỗ mun. Lông mày mỏng, lông mi cong một thân khí chất vừa có độ cứng rắn của nữ nhân tập võ vừa nho nhã của người con gái đắm mình trong tri thức.
Từng bước một viện trưởng Ân Nguyệt bước tới đài cao.
Quảng trường rộng lớn lần đầu lũ tân sinh được bước chân tới. Một đám nghiêm nghị xếp thành hàng, ba ngàn năm trăm tân sinh không ai dám vắng mặt.
Một nửa sân dành cho tân sinh, một nửa sân ngự đầy linh thú.
Vì chưa thể hóa hình nên còn phải dùng bản thể đi tới. Mé ngoài cùng là Thủy Sơn Ngưu, trong cùng gần với đám tân sinh nhất là Hoàng Kim Hầu, ở giữa là Ô Vân. Trái Ô Vân là Bạch Nha, phải Ô Vân là Tam Thiên Khuyển.
Linh trí chưa phải cao chỉ tầm sáu bảy tuổi nếu so sánh với đứa bé loài người. Dù vậy năm hàng linh thú vẫn rất chỉnh tề và nghiêm túc.
Hội giao lưu sẽ khai mạc tại học viện và bế mạc tại thú linh đài, một nơi thực hiện các nghi lễ ngoài trời của linh thú.
Vòng ngoài quảng trường là các đài cao dựng lên để xem lễ. Bên trên có các học viên khóa trước, có linh thú phụ huynh, cũng có các giảng viên cùng nhân viên trong trường và tộc trưởng các tộc. Không chỉ giới hạn trong năm tộc có mặt trên sân ngày hôm nay, bên trên còn có không ít các tộc khác được mời đến xem lễ cũng như nhìn xem quá trình của hội giao lưu.
Ân Nguyệt viện trưởng bắt đầu phát biểu trên đài sau đó là các vị tộc trưởng. Thời gian phát biểu của mọi người tương đối ngắn, nói ngắn gọn rồi nhanh chóng chuyển qua tiết mục sau.
Lúc này phó bộ Nông Thuỷ Điền đi lên đài giới thiệu cho mọi người về lộ trình diễn ra. Chỉ nói đại khái vì phần này do bên linh thú phụ trách mỗi đến một tộc đều sẽ có một luật lệ và phương thức riêng.
Qua phần lộ trình đến phần cấm, rất nhiều luật lệ được đặt ra gộp chung lại đại ý là không được tổn hại hay có ý g·ây t·hương t·ích, không cố tình gây sự làm chia rẽ quan hệ hai bên.
Cuối cùng là một diễn giả bước lên đài bắt đầu êm tai kể lại lịch sử hào hùng và gắn kết giữ loài người và linh thú nói chung, giữa học viện Lam Thiên và các tộc đàn nằm gần khu vực núi Đoạn Sơn nói riêng. Phần này nói rất dài và tốn thời gian.
Khép lại phần khai mạc buổi sáng. Đến chiều bắt đầu vô chặng đầu tiên lúc này linh thú và học viên được gom lại cùng một chỗ, tiến hành chạy nước rút đến điểm đầu tiên, nơi ở của tộc Thủy Sơn Ngưu. Đây là một vùng đất trũng phía dưới chân núi Đoạn Sơn. Địa hình bằng phẳng phía tây dựa núi, phía đông hướng xuống vùng đầm lầy ven song lớn.
Quãng đường không xa chỉ chạy từ đỉnh núi xuống đến chân núi.
Đến nơi đã đặt sẵn mười sàn đấu lớn. Sàn có hình vuông, không có rào chắn. Trên mỗi đài có các đường viền màu đỏ ở ngoài cùng bên trong là một hình tròn màu đen. Tâm lại chuyển lại màu đỏ.
Luật chơi rất đơn giản, học viên và linh thú khác muốn lên trên sàn đấu thì phải đối đầu với một đầu trâu đen. Không được phép né tránh, hai bên dã man va trạm. Đến khi nào một bên bị rớt xuống đài hay nhận thua thì kết thúc.
Nói là dành cho tất cả nhưng phần lớn ý nghĩa hay là đối đầu với tân học viên. Những tộc linh thú khác tham gia ngày hôm nay không có tộc nào đi theo con đường lực chiến như Thủy Sơn Ngưu.
Cả đám đứng dưới nhìn, linh thú với linh thú còn có thể giao tiếp với nhau còn linh thú với người thì không. Nghe thì hiểu nhưng linh thú hiện tại chưa thể nói chuyện. Phần lớn thời gian hay là lấy quan sát làm chủ đạo. Cũng có bộ phận linh thú lớn đi theo làm ra đánh giá sau đó về góp ý cho con cháu của mình.
Không mất bao lâu trong quá trình này đã có người bắt đầu bước lên trên sàn đấu.
Trong hội không chỉ có trò chơi còn có cả thức ăn và thăm thú xung quanh khu vực tổ chức sàn đấu.
Vì nhiều lý do linh thú ở Cựu địa có khả năng hóa hình rất sớm, chia ra làm cửu cấp như con người linh thú bình thường sẽ có thể nói chuyện khi bước vào bậc hai, đến bậc ba liền có thể hóa hình. Khả năng hóa hình sớm cũng ảnh hưởng nhiều đến cách mà các tộc đàn sống quần cư với nhau.
Mỗi đầu Thủy Sơn Ngưu lúc mới sinh ra sẽ có hai đến ba năm ở cùng cha mẹ, đến sau đó liền được tập trung nuôi nấng và giáo dục giống như một trường nội trú. Quãng thời gian này sẽ kéo dài đến khi chúng có thể bước vào bậc ba.
Phong cách xây dựng của tộc này là đại khí, rộng lớn và đơn giản. Các gian hàng được tạo nên chỉ với một bàn một ghế và một mái che bên trên ngoài ra không còn gì khác. Bên trong quầy phần lớn là các người trẻ tuổi tham gia buôn bán.
Nhìn qua không hề có khác biệt gì với con người, chỉ có thể nhận ra thông qua trang phục áo đen của họ. Bình thường các linh thú đã có khả năng hóa hình rất ít khi dùng bản thể, ngoại trừ lúc chiến đấu đến cực hạn hay khi phá cấp mới chuyển về bản thể.
Họ cũng có thể tự chủ hiện ra đặc trưng của giống loài ví như trường hợp đồng bạn linh thú của phó bộ Nông Thuỷ Điền khi đến gặp viện trưởng.
Phương thức này chủ yếu để tỏ rõ mình là đại diện cho một loài nào đó thường dùng trong quan hệ ngoại giao với các tộc khác, nhưng cũng có một bộ phận đơn thuần vì thích như thế. Cá biệt có một số tộc sẽ cố ý để lại một bộ phận thân thể để gây lên thiện cảm với các loài khác ví như tộc Bạch Nha sẽ để lại đôi tai thỏ.
Khác với trong dự đoán, mấy con trâu này buôn bán quá hời hợt. Một giá không nói nhiều, hàng ở trên bàn mua thì lấy rồi trả tiền không thì thôi.
Đi dạo mới có vài bước mà Tiền Nhất Tiêu đã bực mình không chịu nổi, mặt vẫn treo lấy vẻ mặt tươi cười công nghiệp nhưng tâm đã rối cả lên.
Nào có ai buôn bán thế này, nhìn sao Tiền Nhất Tiêu cũng thấy không ưng mắt.
Nhưng không vì sự khó chịu của mình mà Tiền Nhất Tiêu có ý định gây chuyện, ngược lại cậu còn muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Đã ra buôn bán kiểu gì cũng phải có đạo lý. Nếu không nhìn ra đạo lý trong đó chỉ có thể là do bản thân không bắt kịp hướng đi này hay là chưa biết rõ thứ người ta thực sự muốn buôn bán là gì.
Quay lại sàn đấu dù là đã có cố gắng nhưng mọi người tiến lên đều bị húc trở về. Chưa từng có ngoại lệ.
Thủy Sơn Ngưu là thuần dựa vào lực chiến mà ăn cơm, cách thức thi đấu này tạo ra ưu thế quá lớn nghiên về một bên. Tuy rằng chỉ là hội giao lưu cũng không có thực chất lợi ích gì nhưng mất mặt là thật sự rất mất mặt.
Không có người đứng ra nói một câu. Hiển nhiên giữ học viện cùng linh thú đã có câu thông từ trước.
Điều này càng làm vấn đề trở nên khó hiểu, dù là chỉ một hội giao lưu nằm trong khuôn khổ học viện nhưng cứ thua thế này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng học viện ở trong mối quan hệ với các thế lực lớn của nhân tộc.
Trong lúc Trần Anh Khang mải suy nghĩ lý do thì Lý Nguyên Từ đã tiến đến sàn đấu. Không có cách, nếu thực sự có ai ngăn được mấy đầu trâu này húc tới khả năng lớn nhất là Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang.
Không làm ra tư thế phòng ngự như những người khác Lý Nguyên Từ vừa lên sàn đấu liền vọt mạnh tới. Đầu trâu nước bên kia cũng không yếu thế, bốn chân đạp mạnh xuống sàn, hướng đầu điên cuồng húc tới.
Ầm một phát hai bên tông thẳng vào nhau, thân hình to lớn của trâu nước đẩy Lý Nguyên Từ dần ra phía sau. Hai chân ghìm lại trên sàn dần kéo thành hai đường không ngừng cày xuống dưới. Kéo đi khoảng một mét, lúc này mắt cá chân của Lý Nguyên Từ đã chìm xuống dưới bề mặt sàn. Giữ lại được thế tới của trâu Lý Nguyên Từ nắm lấn hai chiếc sừng mà vật mạnh.
Con trâu bị ném ra ngoài nhanh chóng bò lên, lúc này Lý Nguyên Từ cũng rút chân ra khỏi nền. Hai bên quay lại nhìn nhau một cái rồi cùng quay người đi ngược lại. Sau đó tiếp tục lấy đà húc vào nhau.
Ầm, ầm, ầm ….v…v… âm thanh va trạm không ngừng vang lên.
Đầu trâu nước phì phò thở khói trắng trên thân thể đen thui của nó cũng không thể giấu được các khối u đang dần ùn lên.
Lý Nguyên Từ cũng không khá hơn, gần xanh nổi đầy người, thớ cơ và bắp nổ lớn làm vỡ cả chiếc áo đồng phục phía trên, lộ ra làn da đã đỏ ửng từ lâu.
Ngừng lại một nhịp thở lấy hơi rồi lại nhào vào húc nhau.
Ở ngoài đám con trai cũng không khỏi nhiệt huyết nổi lên thay nhau tiến đến các sân đấu còn lại. Lũ con gái thì híp mắt cười, túm tụm lại với nhau vừa chỉ chỉ vừa nhỏ giọng bàn luận.
Cuối cùng vẫn là Lý Nguyên Từ bền bỉ hơn lấy thân thể cực cảnh chịu c·hết đối phương, buộc đối phương phải nhận thua.
Qua một hồi Trần Anh Khang cũng lên đài. Quá trình chiến đấu không có gì khác biệt, chủ yếu vì quy tắc đã khóa hết con đường còn lại. Ngoài chơi đối công trực diện liền là chịu thua.
Sau khi chiến thắng hai người nhận được một huy hiệu đấu ngưu. Xem như tấm huy chương vinh dự đầu tiên, dù không lớn lao gì nhưng cũng khá vui. Biết được có cái này một lú trẻ háo danh lại càng hứng khởi đi lên. Sau đó cũng có lần lượt một vài người cửu cảnh đỉnh có thể chiến thắng. Hết buổi chiều hội giao lưu sẽ tiến đến thời gian nghỉ.
Lộ trình ngày mai sẽ tiến tới nơi ở của Bạch Nha bộ tộc.