Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 46: Đăng đài.




Chương 46: Đăng đài.



Khu vực phía tây của tòa thành được xây dựng thành ba vòng với vòng trong cùng dựa sát vào mạn phía nam. Theo thứ tự chuyển dần ra ngoài là đại thương gia, trung tầng thương gia và cuối cùng là khu vực phân bố của các vị tiểu thương gia.

Nói là tiểu thực chất vẫn là người giàu, nhà của Phùng Lâm chính là ở tại khu vực này. Tiến vào trong khu vực trung tầng chính là điểm mà đội của Trần Anh Khang cần phải đi tới.



Khu vực được quy hoạch không tệ, ít nhất địa chỉ mà Trần Anh Khang cầm trên tay là một cái địa chỉ dễ tìm. Ban trưa, khi Thạch Quang Hoại đi mua đồ Trần Anh Khang đã nhắc cậu mua thêm một tấm bản đồ. Đối chiếu một lần trên bản đồ lại nhìn tới hướng đi hẳn không có sai.



Ba người đi men theo một con đường dài khoảng trăm mét để tiến đến một chiếc cổng lớn màu đen. Trên một cột bên trái có một bảng nhỏ làm bằng bạc, bảng có khắc nổi một chữ ‘Phạm’ và dòng địa chỉ nhỏ ở bên dưới.



Cửa đóng kín, cũng không có người coi cửa. Khi xác định đúng là nơi mình cần đến ba người bình tĩnh đứng đợi.



Ba kẻ nhà giàu còn chưa để cấp bậc thổ hào này vào trong mắt. Vả lại, chỉ cần có kinh nghiệm tiếp xúc với giới nhà giàu một chút là có thể biết được nên ứng đối thế nào trong những trường hợp như hiện tại.



Làm ra vẻ có kinh nghiệm cũng là một cách tự phô bày giá trị bản thân với đối tác tương lai.



Quả nhiên không mất bao nhiêu thời gian, một vị nhìn có vẻ là quản gia tiến đến. Người hơi già có vẻ đã qua độ tuổi trung niên, tóc trắng, bộ râu được để lại hai bên ria mép, trên mặt cũng có không ít vết nhăn. Khi người đến cánh cổng tự động mở cửa ra, không nói gì vị quản gia chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho ba người đi theo mình.



Không đi theo đường chính, quản gia dẫn họ tiến vào một lối mòn nhỏ đi vòng qua bên hông. Lối đi được lát bằng những viên đá màu trắng, kéo dài xuyên qua một khu vườn với những tán cây bạch dương.

Đi một quãng đường liền sẽ thấy đằng trước có một hồ nước lớn. Phía bên hồ có một người đàn ông trung niên đang ngồi dưới một tán cây.



Bộ bàn ghế được để dưới tán cây là một bộ bàn ghế làm từ đồng, có màu đậm. Bàn tròn, trong bộ có bốn chiếc ghế vuông có dựa được để thành vòng tròn.



Tiếng đến nơi, vị quản gia liền lui về phía sau người đàn ông trung niên. Có vẻ lão quản gia còn kiêm luôn cả vệ sĩ thân cận.



Trường hợp này không phải là hiếm gặp nhất là tại các gia tộc có điều kiện không quá lớn. Họ sẽ chỉ tập trung đầu tư vào một cá nhân thường là thân thích họ hàng xa để phụ trợ cho người đứng đầu. Ở thế giới siêu sức mạnh việc nhìn tới tuổi tác mà định lượng chiến lực thực quá ngu xuẩn, tiêu biểu chính là các vị lão giáo sư trong học viện.



Người đàn ông trung niên hẳn là vị thương gia họ Phạm mà đội của Trần Anh Khang cần gặp. Thấy người đến người liền mỉm cười tỏ ra thân thiện, rót xuống một ly trà rồi ra hiệu mời khách nhân ngồi xuống.



Hiển nhiên vị này không có ý định mời cả ba ngồi xuống ghế.



Là một đoàn lính đánh thuê hơn nữa cấp bậc cũng không cao, thân chủ tự mình gặp mặt con như đã rất nể mặt mũi rồi. Ngay lập tức nhập vào vai diễn của mình Trần Anh Khang liền ngồi xuống ghế.



Bề ngoài cậu ta bây giờ chính là một gã đàn ông phong sương, để râu và tóc thì được để dài cột lại phía sau bằng một miếng vải màu đỏ. Nhìn qua có vẻ là một người ít nói và cộc tính.



“Chúng tôi đến đây để nhận lấy nhiệm vụ.”



Nói rồi Trần Anh Khang lấy ra tờ giấy từ trong túi áo đưa qua. Nhìn tới tờ giấy, vị chủ nhân tỏ ra hờ hững, không mấy quan tâm. Nâng lên ly trà người uống lấy một ngụm nhỏ, khẽ liếc mắt nhìn tới ba người, người đàn ông trung niên thả xuống ly trà mà nói.



“Vị này là Phạm Lăng, quản gia của ta. Thông tin chi tiết mọi người có thể hỏi Phạm Lăng sau đó liền đi tìm kiếm viên ngọc. Hiện tại ta sẽ trả trước một phần ba số tiền, sau một tuần tìm kiếm nếu không tìm được ta sẽ thanh toán thêm một phần ba còn nếu tìm được sẽ thanh toán hết phần còn lại. Vị đoàn trưởng này, có vấn đề gì không?”



Có, nhưng ta hỏi người sẽ trả lời sao. Vờ như đang suy nghĩ, trầm ngâm một hồi Trần Anh Khang biểu thị mình không có thắc mắc cũng như không có ý định mặc cả gì thêm.



“Hợp tác vui vẻ.”



Người đàn ông đứng lên bắt tay với Trần Anh Khang. Sau đó người ngồi lại xuống ghế ngắm phong cảnh trước mắt còn ba người Trần Anh Khang đi theo quản gia nhận lấy một phần ba số tiền.





Ra khỏi cổng, ba người nhìn lại túi tiền mình vừa mang ra, nhìn nhau một lượt, đều cảm thấy rất bất thường.



“Về trước, họp lại với mọi người rồi tính tiếp.”



Quả quyết ra quyết định Trần Anh Khang kéo lấy hai người rời đi.



…..





“Sao rồi?”



“Có năm hình thức thi đấu bao gồm đơn đấu chính là cái trong sân mà chúng ta đang nhìn.”



Nói rồi Ân Khuyết liếc mắt xuống bên dưới. Nơi có bốn võ đài nhỏ được đặt xung quanh một võ đài lớn. Trên võ đài lớn hiện tại không có người, còn võ đài nhỏ không ngừng đang có người khiêu chiến lẫn nhau.



“Đơn đấu chia thành các cấp bậc khác nhau gồm trắng, lục, lam, tím và vàng tương ứng với năm đại cảnh giới. Nơi đây chỉ là một chi nhánh nhỏ nên hầu hết đều chỉ là các trận chiến được đánh dấu trắng và lục lâu lâu mới có một trận được đánh dấu lam.”



“Các loại còn lại là song đấu, đoàn chiến, loạn chiến, chia cấp không khác nhiều với đấu đơn, về phần loại chiến thì sẽ có mười đội năm người chiến với nhau cấp bậc của phần loại chiến sẽ tính theo năm người có cảnh giới cao nhất trong sân đấu. Năm người cảnh giới nào thì sân loạn chiến sẽ được tính theo dấu đó.”



“Cuối cùng là sinh tử chiến, cái này không phân cấp. Đấu trường chỉ cung cấp sân bãi, mọi vấn đề còn lại đấu trường không có quản.”



Nhìn xuống sân đấu phía dưới Lý Nguyên Từ lâm vào chiều sâu suy tư.



Nhiệm vụ của họ chỉ nhắc đến phải tham gia đấu trường. Một nhiệm vụ nhìn qua khá dễ, nhưng bắt tay vào thực hiện liền nhật thấy chẳng biết bắt đầu từ đâu. Không có mục đích cụ thể là phiền phức nhất, không biết làm thế nào, như thế nào mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại đội ngũ của Lý Nguyên Từ chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy rồi từ từ thu thập thông tin liên quan, từ đó hướng tới mục tiêu xác định mà tiến lên.



“Trước hết chia ra mọi người thử đơn đấu trước sau đó tổ lại song đấu cuối cùng là đoàn chiến. Hai loại còn lại mai đi coi rồi hẵng làm ra kết luận.”



“Có bao nhiêu khu vực thi đấu vậy Ân Khuyết.”



Thấy Lý Nguyên Từ nói hết lời, cô gái thứ ba hỏi thêm một câu.



“Tính cả sân này là năm sân đơn đấu, song đấu có ba khu mỗi khu hai phòng đấu, còn đoàn chiến chỉ có một khu trong đó lại có ba khán đài lớn.”



Phát hiện ra ý nghĩ mà cô gái thứ ba muốn truyền tải, Lý Nguyên Từ ngay lập tức sửa lại kế hoạch.



“Có sáu người không thể đơn đấu cùng một lượt mất công chạm phải nhau. Thế này đi, bốn người đơn đấu hai người tổ một cặp đấu đôi trước sau đó lại đổi lại.”



Lần này không còn ai có ý kiến gì nữa.



Chia nhau ra hành động, hai cô gái lựa chọn song đấu thành ra bốn ông còn lại trong đoàn tham gia vào bốn sân đơn đấu.



Người tham gia đơn đấu cần ghi danh theo sân mỗi sân như đã nói sẽ có bốn võ đài nhỏ được đặt xung quanh và một võ đài lớn đặt ở giữa. Mỗi người cần chiến thắng và làm chủ một trong bốn đài nhỏ cho đến chín giờ tối. Là người chủ đài không phải ở đến cuối là được, người chủ đài phải chiến đủ bốn trận hoặc tham gia hơn một nửa số trận mới có tư cách tiếp tục thi đấu. Sau chín giờ tối, người thi đấu sẽ bắt cặp ngẫu nhiên tạo thành hai trận đấu trên võ đài lớn. Sau đó hai người chiến thắng lại đấu với nhau. Đánh hết sáu ngày đến ngày thứ bảy sẽ không có đánh võ đài nhỏ mà sẽ lấy sáu người chiến thắng trong tuần tham gia thi đấu tìm ra một người chiến thắng.



Võ đài sẽ được đánh màu theo người có cảnh giới thấp hơn trên sân đấu.



Đăng ký xong, không mất bao lâu thời gian đã đến phiên Lý Nguyên Từ lên trận. Mặt nạ đeo trên mặt, Lý Nguyên Từ bước xuống dưới sân tiến thẳng vào võ đài.