Chương 45: Nhạc Trạc.
Chương 45 nhạc trạc.
Thời tiết giao mùa giữa đông và xuân tạo nên một bầu không khí se lạnh với những trận mưa lớn về đêm và đầu buổi sáng.
Khóa tập huấn ngay lập tức bắt đầu kể từ khi hai đội rời khỏi học viện. Thay vì đi đại lộ họ phải đi trên các con đường mòn nhỏ có độ dốc lớn và đất đá trơn trượt.
Con đường càng trở nên khó đi lại hơn sau nhiều ngày có mưa. Bùn lầy, s·ạt l·ở và nhiều thứ khác cản trở bước chân của cả đoàn người. Các hòn đá và thực vật, cây cối to lớn làm ảnh hưởng đến tầm nhìn và việc phán đoán lộ trình cũng như thời gian.
Tuy nhiên đường mòn nhỏ cũng mang đến cho mọi người cảm giác thử thách và hứng khởi khi vượt qua nó.
Đoạn đường không ngắn, cũng không dễ đi, nhưng cả đoàn đều đã bước vào khai tâm trung kỳ nên tốc độ cũng không phải là chậm. Trong quá trình này mọi người còn có thể luyện tập sử dụng nguồn sức mạnh mới của mình, chính là linh lực.
Bình thường mọi người đều vận dụng tạo nên một màn sáng nhỏ màu lam phủ dưới lòng bàn chân để tăng khả năng di chuyển của mình.
Đoàn người cũng kiếm được một vài dã thú để thử nghiệm khả năng vận dụng linh lực vào chiến đấu. Là dã thú mà không phải linh thú để tập đối chiến bởi vì đang trong quá trình làm nhiệm vụ cả đoàn không muốn phát sinh thêm rắc rối và cũng để tiết kiệm thời gian.
Dù sao đánh nhau với dã thú tính thế nào cũng chỉ như một phép thử nho nhỏ đến cả thử thách còn không đến. Nhưng khi đấu cùng linh thú lại khác. Lực nhỏ chẳng giúp được gì còn mất thêm thời gian để câu thông, lực lớn lại đánh rất mệt. Đừng nghĩ đến việc linh thú đánh nương tay mấy vị này linh trí chỉ tầm bảy tám tuổi nào có nghĩ nhiều đến thế. Đánh mà không tập trung có khi còn b·ị t·hương, kéo chậm tiến độ của cả đoàn.
Trong lúc này mọi người cũng có đối chiến qua lại với nhau, giao lưu một chút những kinh nghiệm mình rút ra được.
Hai đội ngũ chia làm hai đường, đội của Trần Anh Khang xuôi xuống phía nam hướng tới thành Nhạc Trạc một tòa thành lệch vào trong vùng trung tâm của vùng tây bắc. Tòa thành nhỏ nhưng kinh tế cũng nằm ở mức khá khi nó nằm trên con đường thông thương chủ yếu giữa vùng tây bắc và hai khu vực trung tâm với khu vực đông bắc.
Tòa thành Nhạc Trạc được xây dựng với những bức tường dày và cao, cùng với các cửa và cầu thang được thiết kế để giúp người dân và q·uân đ·ội di chuyển. Tòa thành được xây dựng bằng các khối đá đen lớn, không quá cao vì là một tòa thành nội địa nhưng nhờ có màu đen của vật liệu mà tòa thành tạo ra một cảm giác uy vũ. Cửa thành chỉ có một cửa lớn bên trên là tên thành trì được khắc đá hai chữ Nhạc Trạc.
Không có hào nước, đội của Trần Anh Khang tiến tới cổng thành, trước khi vào cần phải thông qua kiểm tra của cảnh vệ. Trình ra văn thư chuẩn bị từ trước, cảnh vệ nhìn qua đám người sau đó làm thủ tục thu lệ phí và cho qua.
“Thuận lợi thế này cũng nhờ có Bán Hạ nhắc nhở mọi người hóa trang từ trước. Chứ nêu không, hiển nhiên khó khăn hơn rất nhiều, vụn vặt không nói tới riêng về nhan sắc tổ đội của mình treo lên đánh cả tòa thành này đều được.”
Vừa vào thành Tiền Nhất Tiêu đã bắt đầu ba hoa, nhưng kể đến cậu nói cũng không có sai. Lần trước Trần Anh Khang tuy đã có người sắp chỗ cho trước nhưng cũng gặp phải không ít phiền phức lặt vặt. Tuổi tác, dung mạo cả đám đều không phù hợp với một đội ngũ lính đánh thuê, dù là đội ngũ mới đi nữa bình thường đều không phải toàn người trẻ, ít nhất cũng phải kẹp lấy một vị có kinh nghiệm. Chưa nói đến những kinh nghiệm này giúp ích được bao nhiêu riêng về bề ngoài liền bỏ không được. Nếu lỡ bị coi thành miếng mồi ngon mà các nhóm khác để ý tới thì phiền phức lớn rồi.
Cựu Địa dù có quản nghiêm cũng không phải mọi phương diện đều an toàn, những ngành nghề có độ nguy hiểm cao ngược lại mức độ t·ử v·ong còn lớn hơn thường. Nói gì thì nói đây cũng là một thế giới có siêu sức mạnh.
Lại nói về nhan sắc trong đoàn có hai mỹ nữ cùng một tên từng bước qua cực cảnh nhìn lại ba người kia cũng thuộc dạng khôi ngô, tuy Tiền Nhất Tiêu hơi béo một chút nhưng cũng mũm mĩm dễ thương. Nói treo lên đánh cả tòa thành hơi cao điệu nhưng sự thật cũng chẳng khác là bao.
Mở ra quyển ghi chú Bán Hạ nhìn qua một lượt các điểm cần chú ý mà bản thân cô cũng như Phạm Hình luật tìm ra từ trước đó.
“Cẩn thận một chút, nghe đồn người nơi đây nói chuyện tình cảm một cách rất cực đoan. Mấy người đừng có mà chọc ghẹo con gái nhà người ta không thì phiền phức lớn đấy.”
Nhắc thế này biết phải trả lời làm sao. Cảm giác trả lời thế nào cũng bị sai vậy.
Cũng may lúc này Phạm Hình Luật kéo mọi người đến với chủ đề chính. Cậu đưa ra bản đồ khái quát về tòa thành mà học viện có lưu trữ sau đó hỏi Trần Anh Khang xem nơi mà bọn họ muốn đến là khu vực nào.
Nói là bản đồ không bằng nói một tờ ghi chú khái quát thì đúng hơn.
Đối chiếu với tờ giấy trong tay Trần Anh Khang ngó nghiêng một hồi mới ngẩng đầu lên mà nói.
“Hẳn là phía tây, tòa thành phân chia thành đông, tây, nam, bắc. Trong đó phía bắc là cổng mà chúng ta tiến vào cũng là khu vực thị trường buôn bán, phía nam là bộ máy chính trị cũng là nơi đặt q·uân đ·ội và là nơi ở của thành chủ, phía đông là khu dân nghèo, phía tây là khu người giàu. Chúng ta nhận nhiệm vụ tìm về một viên ngọc tím cho thương gia họ Phạm. Hẳn là sống tại khu người giàu.”
“Trước hết hay là chúng ta kiếm một nơi đặt chân trước đi, không vội tìm người dù sao thông tin chúng ta thu thập được còn quá ít ỏi.”
Thấy không ai phản đối Trần Anh Khang nhìn quanh một vòng rồi tìm đến một cậu nhóc cổ linh tinh quái đang đứng bên cạnh đường. Cậu bé có vẻ hơi sợ và có ý lẩn tránh nhưng cuối cùng hay là vẫn không rời đi bước chân.
“Tên gì?”
Đang nhập vai vào một tên lính đánh thuê ngôn ngữ của Trần Anh Khang cũng trở nên gắt gỏng hơn bình thường.
“Phùng Lâm.”
“Kiếm cho bọn ta một nơi để dừng chân, thứ này sẽ là của ngươi.”
Chỉ về phía đoàn người của mình mà nói sau đó Trần Anh Khang vứt qua cho Phùng Lâm một ít tiền.
Nhìn mặt cậu bé có vẻ xoắn xuýt, Trần Anh Khang cũng xoắn xuýt lên. Thông thường hiện tại nếu thật là lĩnh đánh thuê liền đã dùng tới tay chân nhưng Trần Anh Khang thực sự không muốn làm đến thế. Cũng may sau một hồi cậu nhóc hay là vẫn cắn răng chỉ đường.
Trong vài gợi ý của Phùng Lâm cả nhóm quyết định về nhà của cậu. Từ thái độ cho thấy mức thiện cảm của cậu nhóc với đoàn người không cao nhưng cậu lại cho nhà mình vào trong danh sách lựa chọn điều này làm đám người cảm thấy hiếu kỳ.
“Sợ rằng lại là rắc rối.”
“Cũng không thể làm như không thấy được.”
“Chưa hẳn đã là rắc rối, nhìn xem trước đi.”
Trái ngược với suy nghĩ của đám người nhà của Phùng Lâm lại ở khu phía tây. Dù là vùng rìa vẫn thuộc khu người giàu. Đưa mắt nhìn nhau đoàn người không bàn luận gì mà chỉ theo Phùng Lâm bước qua cửa. Một căn nhà không phải biệt thự nhưng tương đối rộng rãi, có điều không có ai nên nhìn rất vắng vẻ.
Trong nhà họ không hề thấy một ai khác. Phùng Lâm đứng ra làm chủ, cho đội của Trần Anh Khang thuê ba căn phòng ở trên lầu, sau đó Trần Anh Khang lấy cớ muốn ăn lại đưa tiền cho Phùng Lâm đi làm dẫn đường và Thạch Quang Hoại cùng ra ngoài mua đồ.
Bỏ hết hành trang vào phòng, năm người ngồi vây lại bắt đầu bàn luận.
“Nhìn tới có vẻ phiền hơn chúng ta nghĩ rồi.”
Vừa ngồi xuống Tiền Nhất Tiêu đã nói ngay về ngôi nhà hiện tại.
“Vậy tìm hiểu thử xem đi nếu đơn giản liền âm thầm giải quyết luôn. Phức tạp quá thì để lại chờ qua nhiệm vụ rồi tính tiếp.”
Trần Anh Khang không muốn tốn quá nhiều thời gian trong vấn đề này liền chơi chiến thuật kéo dài.
“Bỏ qua một bên, trước hết mọi người có ý tưởng gì không. Theo thời gian mà lính đánh thuê hẹn với vị thương gia họ Phạm thì chúng ta vẫn còn một ngày thời gian có thể xê dịch.”
“Hẳn là điều tra tình báo thêm một chút, mọi thứ chúng ta có hiện tại còn quá ít và tất cả đểu ở trên giấy còn cần xác thực ngoài thực tế.”
Là người trực tiếp tìm hiểu Phạm Hình Luật hiểu rõ những thông tin họ có trong tay có bao nhiêu giá trị. Không cao lắm là kết luận mà cả hai người đưa ra.
“Thời gian như vậy cũng quá lãng phí rồi, tính sao thì nhiệm vụ của chúng ta vẫn liên quan nhất đến một nhân vật chính là vị thương gai kia. Theo ý kiến của bản thân hay là ta vẫn nên sớm gặp mặt với người này để tìm hiểu rõ ràng câu chuyện hơn hết phải xem thử đối tác lần này của chúng ta là một nhân vật như thế nào.”
“Vậy cũng cần tìm hiểu ngôn luận xung quanh nữa, chỉ nhìn một hướng để đánh giá có phần chủ quan.”
Cả Tiền Nhất Tiêu và Bán Hạ nêu lên lý lẽ đều hợp lý, suy nghĩ mà ban đầu Phạm Hình Luật đưa ra cũng không có sai. Hiện tại người chỉ huy là Trần Anh Khang, cậu cần tiếp nhận các thông tin và đưa ra quyết định cuối cùng.
“Thế này đi, chúng ta sẽ chia người ra, trước đó cũng không nói sẽ có bao nhiêu người tới. Phạm Hình Luật đi cùng với Thạch Quang Hoại điều tra thêm về tình hình nơi đây nhất là các sự kiện gần nhất mới diễn ra. Bán Hạ dò la về vị thương gia họ Phạm kia chú ý đừng để mọi người liên hệ cậu với nhóm của Hình Luật, còn tôi Tiền Nhất Tiêu và Như Mẫn sẽ tiến đến chào hỏi trực tiếp.”
Vừa mới nói xong hai người kia cũng về tới. Phùng Lâm không có ý định tiến lên mà quay về phòng của mình. Mang đồ ăn lên trên Trần Anh Khang nói lại cho Thạch Quang Hoại một lượt những gì mà mọi người mới bàn luận cậu ta cũng không có ý kiến gì.
Đám người ăn xong, nghĩ ngơi một chút rồi tiến ra ngoài bắt đầu chia nhau làm việc.
….…
Ở một tòa thành khác một nhóm sáu người đeo mặt nạ bước chân tiến thẳng vào đấu trường Chu Tước.