Chương 48: Dạ khách.
Tập hợp với mọi người, trước khi làm tiếp bàn luận, đội của Lý Nguyên Từ lựa chọn rời đi đấu trường.
Một đường chạy thẳng họ còn chưa có tìm kiếm nơi nghỉ chân ở chỗ này. Khác với thành Nhạc Trạc xây dựng trên con đường thương lộ thì tòa thành mà đoàn người Lý Nguyên Từ đi đến là thành Hỏa Phụng một toà thành nằm trên hàng phòng tuyến thứ hai của hàng rào phía bắc.
Đoàn người của Lý Nguyên Từ chảy thẳng một mạch lên phía tây, thành Hỏa Phụng cùng nằm dọc theo dãy Trường Đồ nhưng khác với học viện Lam Thiên có một đỉnh núi bằng để xây dựng.
Thành Hỏa Phụng nằm lệch qua mạng bắc của dãy núi, lưng dựa núi, mặt hướng ra khu vực rìa của Cựu Địa. Nằm trong vùng đệm giữa khu vực chiến trường và mảnh đất phía trong khiến cho không khí nơi này cũng có phần nóng nảy hơn phần trong.
Nhóm của họ quyết định sẽ nghỉ chân lại tại một khách trọ nhỏ gần đấu trường. Còn một tháng nữa thì tới thời gian thi đấu tân học viên, nên họ có thời gian hai tuần hoàn thành một nhiệm vụ mà đến hiện tại họ vẫn chưa biết phải làm gì.
Sau đó hai tuần sẽ là khóa huấn luyện tập trung. Cái này chưa cần quản, cần quản hiện tại là bữa trưa nên ăn món gì.
Sáu người không ăn dưới sảnh dưới mà gọi đồ lên phòng. Thuê lấy hai căn cạnh nhau, sáu người ngồi xuống vòng vào trên bàn. Nghe nói thành Hỏa Phụng nổi tiếng nhất với món lẩu cay nhưng ăn lẩu vào giữa trưa cảm giác không được trọn vẹn cho lắm, nên họ quyết định để món lẩu thành món ăn chính đêm nay. Còn hiện tại gọi lên hai món xào, một món canh, một món kho, rau và sáu người bắt đầu giải quyết bữa trưa của mình.
‘Tham gia đấu trường,’ để xuống tờ nhiệm vụ lên bàn Lý Nguyên Từ chưa hề có định hướng nào nhất định.
“Mọi người trước hết đề ra suy nghĩ của mình đi.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ ngồi xuống chờ đợi năm người còn lại bày tỏ ý nghĩ.
“Tìm hiểu về tòa thành này trước. Lúc chúng ta đi vào không hề có binh lính canh cửa, trên bản đồ cũng không thể tìm ra một khu vực hành chính hay chính trị. Dù là chế độ quản lý khác biệt nhưng như này cũng lỏng quá rồi.”
Nghe Tưởng Thành nói những người còn lại cũng đồng ý, thực là không có ai quản đến cửa thành nhìn sao cũng thấy rất quái lạ.
“Chuyện bất thường đều có lý do đây cũng là một hướng cần để ý. chỉ là bốn chữ trên tờ giấy này có nghĩa là gì? Ban đầu chúng ta nghĩ nó là một địa điểm nên vừa đến nơi còn chưa kịp làm gì đã chạy ngay đến đấu trường. Nhưng khi kiểm tra sơ bộ hầu như cũng không có vấn đề gì, nếu nhiệm vụ thật sự đơn giản là muốn làm lớn tên tuổi tại đấu trường, tính theo quy tắc chiến chắc chắn hai tuần là không đủ.”
Vấn đề Ân Khuyết nêu nên cũng là điểm then chốt mà mọi người mắc kẹt lại. Không có phương hướng chủ đạo tìm hiểu thông tin cũng không biết nên chọn lọc thế nào.
“Không nên hoàn toàn loại trừ khả năng chỉ là tham gia thi đấu, dù sao nó cũng có ích cho chúng ta mở rộng góc nhìn. Mặt khác có thể hay không, bốn chữ này không phải nhiệm vụ mà là một manh mối để chúng ta tìm kiếm và thực hiện nhiệm vụ thực sự. Một vật hay một người nào đó thường xuyên ở đấu trường, hay một sự kiện liên quan đề có thể.”
Đúng vậy, hướng suy nghĩ của cô gái thứ ba mở ra cho mọi người không ít hướng tư duy. Trầm ngâm một hồi Lý Nguyên Từ đưa ra kết luận của mình.
“Trước hết chắc chắn rằng nhiệm vụ của chúng ta vẫn là có liên quan với đấu trường. Dù hướng nào đi nữa cũng cần tập trung về đây. Buổi chiều Trần Thuật và Ân Khuyết tiếp tục tham gia tỷ đấu, tôi và Tưởng Thành đi dạo xung quanh tìm hiểu về nơi này còn hai cô gái đi cùng với Ân Khuyết đi xem xét đấu trường.”
“Cẩn thận một chút, không có xác thực trước đó không nên vọng động. Hiện tại chưa biết nhiệm vụ có phải hay không chỉ cần tham gia đấu trường, không biết nguy hiểm ra sao kẻ địch như thế nào nên lấy ổn thỏa làm chủ.”
Đợi Lý Nguyên Từ nói xong Trần Thuật có điểm bổ xung.
“Vậy chúng ta có thể hay không quy ước ám hiệu cụ thể.”
“Có thể.”
Sau khi họp bàn kế hoạch của họ sơ bộ được xác định. Còn lại còn phải chờ hướng phát triển của sự kiện cũng như góc nhìn của đội ngũ sẽ kéo họ đến đâu.
…..
Trong nhà của Phùng Lâm tại tòa thành Nhạc Trạc, không khí cũng không tốt cho lắm.
“Con gái m·ất t·ích!”
Ha ha, nghe song tin mới tìm được, cả đám đều chỉ biết cười trừ. Lòng đắng lệ cay, dù biết sẽ không phải nhiệm vụ gì dễ ăn nhưng thế này thì rắc rối thật đấy.
“Thú vị hơn nữa là người m·ất t·ích cùng con gái của ông chủ chúng ta lại là anh của Phùng Lâm.”
“Có trùng hợp hay không trùng hợp. Có kích thích hay k·hông k·ích thích.”
Lời văn đùa vui nhưng giọng điệu cũng như thần thái khi Phạm Hình Luật nói ra lại không có chút ý tứ đùa vui nào cả.
Những người khác bất giác mà nóng mông hẳn lên. Đổi một cái ánh nhìn bỗng thấy không gian xung quanh nguy hiểm.
“Nói vậy là con gái vị thương gia họ Phạm m·ất t·ích, trong lúc này ông ta không tổ chức tìm kiếm con gái của mình mà thay vào đó thuê lên một đội lính đánh thuê đi tìm kiếm một hòn đá?”
“Hòn ngọc.”
“Sao cũng được. Sự thật chính là như vậy, hoặc ông ta thật không quan tâm, hoặc có ý đồ khác.”
“Còn Phùng Lâm thì sao?”
“Để sau đi, trước khi tìm hiểu rõ vai trò của anh cậu ta trong câu chuyện thì đừng đụng vào cậu ta.”
Chờ mọi người nói xong bán hạ mới để lên trên bàn một mẩu giấy.
“Dạ khách? Ý gì đây?”
“Như Hình Luật nói: Có trùng hợp hay không trùng hợp. Có kích thích hay k·hông k·ích thích.”
“Mấy người hôm nay bị gì vậy?”
“Cảm giác khó chịu nên muốn chia sẻ với mọi người thôi. Miếng giấy ‘vô tình’ rơi vào trong bọc bánh, rồi bọc bánh ‘vô tình’ được tôi mua về.”
Nghe kể cặp mắt cả đám liền quay lại nhìn chăm chú vào cái người đang vừa ăn vừa họp kia. Bỗng dưng Như Mẫn cảm giác bánh trên tay không còn ngon như thế.
“Mọi người ăn không.”
Nhỏ giọng hỏi đến, bốn người khác cũng không có ý gì chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi. Sau đó liền quay lại, hướng chú ý vào hai chữ trên bàn.
Ấn ấn vào hai huyệt thái dương, Thạch Quang Hoại nhức cái đầu mà nói.
“Không thể nói thẳng ra à? mắc gì toàn chơi đánh đố thế?”
“Có thể là trùng hợp cũng có thể là nhắc nhở, có thể là ở đây cũng có thể vị khách mà tờ giấy viết sẽ ghé thăm nơi ở của ông chủ chúng ta. Không biết kẻ đến thiện ác ra sao, cảnh giới thế nào! Chúng ta chỉ có thể lựa chọn một hướng có khả năng lớn nhất mà không thể tung ra lực lượng truy theo tất cả các khả năng.”
“Hẳn là khả năng ghé thăm nơi này là cao nhất. Chỉ không biết là muốn thăm hỏi chúng ta hay người chúng muốn gặp là Phùng Lâm nữa.”
“Không biết thì cứ gom hết vào một chỗ đi. Tìm lý do kéo nhóc ta ở cùng vào buổi tối. Mọi người cũng chuẩn bị thên một chút.”
Cuộc họp đến đây coi như kết thúc. Nghĩ đến buổi tối có thể có khách đến thăm, thời gian cũng đã gần đến hoàng hôn. Đội của Trần Anh Khang nhanh chóng tỏa ra chuẩn bị cho việc chào đón vị khách thích đi đêm.
Trong lúc này cũng không quên ghé ngang qua khu vực nhà của Phạm gia nhìn thử một cái. Biết là phí công, nhưng tò mò hay là vẫn kéo qua rồi lại đi về.