Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 49: Vô nguyệt.




Chương 49: Vô nguyệt.

Chương 49: Vô nguyệt.



Tiết trời mờ dần theo thời gian ánh dương khuất bóng. Những đêm đầu tháng, mặt trăng chẳng khác nào một vì sao dị hình.



Yên tĩnh, căn nhà rộng hiện giờ chứa đầy những khoảng không. Ngồi trên ghế Phùng Lâm đăm đăm nhìn vào ngọn nến trước mặt. Những ký ức quen thuộc lần lượt lướt qua, những bóng hình quen thuộc cậu còn cố nhớ.



Một cảm giác sợ hãi nổi nên trong trái tim nhỏ bé, sợ rằng một ngày nào đó những ký ức này, những khuôn mặt này rồi cậu sẽ quên đi mất.



“Không rèn luyện à?”



Ngước mắt nhìn đến một gã trong đoàn người thuê trọ tiến đến. Trong mắt phùng lâm hiện lên một gã mặc hắc y ôm kín người, nói thật cậu chẳng thể nhận ra người này là ai, trong trí nhớ của cậu hình như mới có hai người mở miệng nói chuyện với cậu. Người đầu tiên là vị đoàn trưởng kia, có lẽ là vậy. Sau đó là gã đi mua đồ cùng cậu. Còn đây là người thứ ba.



Hơi kỳ quái hình như thân hình người này có vẻ không giống nhưng vì chẳng có gì chắc chắn Phùng Lâm cũng không nói thêm gì. Đừng nói nhận ra là ai không có chiếc mặt nạ đeo bên hông của gã này cậu còn không dám chắc có phải người trong đoàn kia không nữa.



Từ bao giờ mình bỏ qua việc luyện tập rồi nhỉ? Suy nghĩ v·út qua trong đầu Phùng Lâm. Dường như rất lâu rồi nhưng cũng cảm thấy hình như mới có mấy ngày mà thôi.



“Đi nào, lười biếng là không có tốt.”



Chẳng để cậu nhóc suy nghĩ gì thêm Phạm Hình Luật cứ thế nắm lấy cổ áo mà xách đi.



Bất giác Phùng Lâm cứ thế mà bị mang đi. Cậu cũng không hề phản kháng gì cả, tuy cách làm và ngôn ngữ cố làm ra vẻ thô lỗ, nhưng không biết vì sao Phùng Lâm luôn cảm giác nó không giống như vậy. Giống với lời nói quan tâm hơn.



Ban đầu nhóm người không muốn tìm hiểu cũng như đi lại quá nhiều trong căn nhà của người khác nhưng hiện tại có những suy nghĩ cần cải biến để phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.



Nhà Phùng Lâm không có khu vườn rộng lớn, trang trí xa hoa gì cả. Ngoài vị trí và có nhiều phòng ra thì cách bày trí và xây dựng tương đương với những căn nhà bình thường ở khu phía đông.



….



Khi Phùng Lâm bị kéo vào phòng luyện lực bên trong có nhiều người hơn cậu nghĩ, cả thảy sáu người, đưa mắt nhìn qua nhìn lại xác định thật là không thiếu ai. Phùng Lâm khẽ nuốt nước miếng cái ực. Thấy cậu nhóc không biết làm gì, đang đứng phía sau, Phạm Hình Luật bèn thuận tay đẩy một cái.



“Luyện đi.”



Không hiểu ra sao, cũng thấy rất ghê nhưng Phùng Lâm hiện tại cho rằng mình cũng không có lựa chọn nào khác.



Bắt đầu rèn luyện có chút không quen nhưng rồi cũng không mất bao lâu Phùng Lâm tìm lại được cảm giác, tốc độ cũng dần tăng lên. Ở một bên nhìn mọi người cũng khẽ gật đầu, quá xuất sắc chưa nói đến, nhưng động tác tiêu chuẩn làm rất ổn và vững, cũng không tệ lắm.





Phòng luyện lực là một căn phòng rộng nằm ở góc phía nam của ngôi nhà, bên trong không để gì nhiều, một bộ bàn ghế ở góc xa và một giá để đồ đặt tại bờ tường gần lối ra.



Trong phòng ngoại trừ Phùng Lâm những người còn lại chia ra làm ba, mỗi hai người đứng chung một chỗ đem Phùng Lâm vây vào chính giữa.



Phạm Hình Luật đứng cùng với Trần Anh Khang đứng gần cửa chính. Bờ tường đối diện Bán Hạ và Tiền Nhất Tiêu ngồi lại trên bàn còn lại một góc được giao cho Như Mẫn và Thạch Quang Hoại.



Chẳng biết mấy người này muốn làm cái gì, nghĩ không ra Phùng Lâm cũng không có nghĩ nữa. Chú tâm vào luyện tập làm tâm cậu nhóc bỗng bình tĩnh đến lạ, thời gian trong mắt cậu cũng trở nên nhanh hơn.



Tập đến mệt lả người Phùng Lâm nằm lăn ra đất, thời gian hẳn là đã qua mười một giờ tối. Trong lúc nhắm mắt thở dốc, thực tại cũng kéo về đến trong suy nghĩ của cậu. Nên làm gì đây, bốn chữ cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong não bộ.



Phía bên này Trần Anh Khang cũng to đầu không biết tiếp tới nên làm gì, mọi lý do cậu nghĩ ra được đều cảm giác có phần quá miễn cưỡng. Cũng không thể kéo Phùng Lâm tiếp tục luyện đi. Nhìn ra được cậu nhóc đã đến cực hạn hiện tại. Chưa nói đến chịu hay không chịu làm, nhìn đến Phùng Lâm cũng tập không nổi nữa rồi.



“Nghĩ gì thế?”



“Lý do kéo nhóc ta ở lại đây.”



“Cứ để nhóc ta nằm trong tầm mắt là được. Không cần thiết phải viện lý do làm gì. Chúng ta chỉ nên làm điều cần thiết là được rồi. Một khi cố tình viện lý do sẽ đưa đến rất nhiều vấn đề về sau này. Mệt người còn chưa chắc kết quả đã tốt đẹp gì.”



Nhìn qua phía Phạm Hình Luật hiện tại đã đeo lên mặt nạ, Trần Anh Khang không khỏi cảm thán.



“Giờ tôi biết tại sao nhà của ông có nhiều người không ưa rồi.”





“Ông biết nhà tôi?”



“Khó lắm sao!”



“Không. Cũng không phải bí mật gì.”



“Xem chừng cũng sắp đến rồi.”



“Sao ông biết.”



“Đoán.”



Trần Anh Khang chỉ muốn hỏi một câu rằng người kỷ luật như nhà ông cũng chơi đoán mò nữa cơ à. nào ngờ cái sự đoán của Phạm Hình Luật thực sự rất linh. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.





Ngay lúc này viên ngọc trong tay Trần Anh Khang phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt. Tổng cộng hiện lên sáu lần.



“Vừa hay một kèm một.”



Nói rồi Trần Anh Khang đeo lên mặt nạ, nhét lại viên ngọc ‘vệ linh’ vào trong người. Dù là một kẻ giàu có đối với Trần Anh Khang cái món đồ chơi này cũng thực sự rất đắt. Kéo hết miệng lưỡi cả buổi tối học viện mới cho nhóm mượn một viên hạ cấp.



Sáu tên khai tâm đều là trung kỳ, đường trốn coi như không cần dùng đến nhưng để Phùng Lâm ở lại cũng khá phiền phức.



“Trốn đi nhóc.”



Trước hết hay là để Phùng Lâm nép vào một góc trước, từ từ xem tình thế phát triển thế nào rồi tính tiếp. Nói là để cậu nhóc trốn nhưng Trần Anh Khang lại không nhường ra lối đi. Phùng Lâm nhanh chóng hiểu ý, chỉ kiếm một góc trong phòng mà nép vào.



Dường như người tới cũng cảm giác được bản thân đã bị phát giác, không hề ẩn thân nữa mà tụ lại đi vào trước cửa.



Từ trong cửa nhìn ra ngoài nhận thấy đối phương có ý đối thoại. Trần Anh Khang có chút do dự, nhìn tới bao tay long lân mà mình đang đeo dưới một lớp bao tay đen, Trần Anh Khang quay lại nhỏ giọng với Phạm Hình Luật.



“Một ngón tay là rút ngược theo hướng khác, hai ngón là ở nguyên còn ba ngón là lao ra đánh.”



Nói rồi Trần Anh Khang một mình mở cửa bước ra.



Bên ngoài sáu người che mặt trong đó năm người đứng ra đằng sau, và một người đứng hơi nhích lên phía trước. Người dẫn đầu mở miệng hỏi.



“Các ngươi được thuê đến đây làm gì.”



Hiểu được câu hỏi của kẻ đối diện nhưng Trần Anh Khang không trả lời mà lại hỏi ngược lại.



“Các ngươi thì sao?”



Người che mặt không nói chuyện chỉ lấy ra từ trong ngực một túi tiền, ý nghĩa rất rõ ràng.



Khẽ lắc đầu, bên kia lại lấy ra thêm một túi nữa. Tuy rằng có chút nghi hoặc cách xử lý của đối phương nhưng Trần Anh Khang hay là vẫn lắc đầu.



Thở dài một hơi người áo đen cảm thán.



“Xem ra vụ giao dịch này không làm được rồi. Ta muốn các ngươi không tiết lộ chuyện tối nay!”





“Ta nói không nói, ngươi sẽ tin ta sẽ không nói không?”



“Không.”



Không đợi dứt lời người áo đen đã lao thẳng lên. Nhìn tới không có kẻ nào mình không phát giác được, nếu không đã tiến tới trước rồi. Cũng không phụ trợ trang bị cao cấp gì Trần Anh Khang liền ra hiệu cho mọi người xông ra ứng chiến. Nhận được tín hiệu mọi người cũng nhanh chóng tiến lên.



Khóa lấy tên cầm đầu làm mục tiêu Trần Anh Khang tiến lên đối chiến. Vừa vào Trần Anh Khang liền cảm giác được khác biệt, một khác biệt giữa người mới vào khai tâm và vào khai tâm lâu rồi. Đó chính là sự thuần thục võ nghệ, không nhìn ra thế võ nào thực sự đặc thù nhưng thời gian luyện tập dài hơn làm đối thủ của cậu vừa vô đã chiếm thế thượng phong. Không muốn lộ ra mình đã từng tiến qua cực cảnh Trần Anh Khang khi đánh còn có lưu lại vì thế càng làm cho thế trận thêm phần nghiêng về một phía.



Còn may, thời gian vào khai tâm của đám người này lâu hơn nhưng vào trung kỳ lại không bao lâu, khả năng vận dụng linh lực không hơn được nhóm của Trần Anh Khang quá nhiều.



Trần Anh Khang luyện tập chủ yếu trong thời gian này là Long Hình Quyền, chú trọng đến các đòn chảo thủ. Đánh quyền nhưng linh lực của Trần Anh Khang không dùng vào đôi bàn tay mà thay vào đó được dùng xuống đôi bàn chân. sử dụng vùng thắt lưng như một động tác quật đuôi để phát lực, tựa như rồng uốn mình. Động tác uyển chuyển nhờ chân, vai mở theo Long thủ trảo. Các đòn đánh của Trần Anh Khang nhắm vào việc cầm, nắm, khóa, vặn các bộ vị yếu hại trên người địch nhân như tai, mắt, hầu, hạ bộ.



Đối thủ của Trần Anh Khang tới công bằng cách tung ra đòn đánh nhanh và mạnh, kèm theo sử dụng các đòn chân quật, các thế đấm lấy thương đổi thương.



Hai bên nhanh chóng nhào vào chiến đấu.



Lúc này viên ngọc vệ linh lại một lần nữa sáng lên, ý thức được hơi nóng nhẹ trong ngược Trần Anh Khang, tăng cao cảnh giác nhìn qua tứ phía. Nhất là đằng sau hướng đi vào phòng luyện lực nhưng lại không thấy động tĩnh gì. Còn dư lực bứt ra nhưng nhìn tới Phùng Lâm cũng không phải mục tiêu mà bọn người này hướng đến. Đội của cậu cũng không có thứ quý báu gì cần bảo hộ, Trần Anh Khang bèn lựa chọn thuận theo tình hình phát triển tiếp. Cậu muốn biết thực chất những người này muốn làm cái gì ở đây.



Trận chiến kéo dài không bao lâu, khác với hành động tưởng như muốn diệt khẩu ban đầu. Nhóm người đeo mặt nạ nhanh chóng rút lui dù chưa hạ được ai.



Có người muốn tiến lên đuổi liền bị Trần Anh Khang ngăn lại.



“Bên đó còn có người.”



“Kiểm tra lại một chút, xem có mất hay thêm vào vật gì không.”



Đang sử lý công việc Trần Anh Khang lại thấy Bán Hạ đi tới trong tay lại có thêm một mảnh giấy.



“Chín giờ quán số hai, hẻm thứ ba, đường thương lộ?”



Nhẩm đọc tờ giấy trên tay, lần này Trần Anh Khang thực sự cảm thấy bực mình rồi. Cảm giác cứ như con rối bị xoay qua xoay lại vậy.



Hít lấy một hơi, cố nén lấy nộ khí Trần Anh Khang giờ mới để ý trên thân mọi người đều có một ít v·ết t·hương không sâu nhưng đều nằm gần vị trí yếu hại, hiển nhiên bọn chúng thực sự nghĩ đến việc hạ sát thủ.



“Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Mỗi ngày cử ra hai người canh tối, hôm nay sẽ là tôi và Phạm Hình Luật.”



Nói rồi Trần Anh Khang cất lấy tờ giấy vào túi ánh mắt lạnh lùng mà nói tiếp



“Chuyện này, mai lại tính.”