Chương 51: Cường long.
“C·hết rồi?”
“Đúng vậy.”
Bóng lưng hổn hển từ từ quay đầu lại, máu trên thân áo trắng nhuộm đỏ ánh tà dương. Trong con hẻm nhỏ, bức tường cũ kỹ, nằm xuống ba bộ t·hi t·hể. Cây gậy gỗ trên tay không biết đã bị bể nát từ bao giờ.
Ánh mắt còn chưa ẩn đi sát khí, Tưởng Thành nhìn tới người mới bước vào.
Người quen thuộc, Tưởng Thành không nghĩ tới phản ứng của Lý Nguyên Từ lại bình tĩnh đến thế. Hơi ngửi lấy không khí trong hẻm nhỏ.
Mặt trời sắp lặn nơi phương xa, Tưởng Thành đứng giữa con hẻm. Bên ngoài Lý Nguyên Từ nhìn qua bãi chiến trường phía dưới, nhìn qua Tưởng Thành rồi lại nhìn tới hoàng hôn sắp tắt. Quay lại nhìn tới Tưởng Thành, Lý Nguyên Từ khẽ cảm thán.
“Ừ, mùi vị này hợp với ông hơn đấy.”
“Mùi máu tươi sao.”
“Không, mùi vị của sự hỗn loạn.”
Nhẩm đọc lại một lần câu nói của người đối diện, Tưởng Thành ngửa cổ lên trời thở ra một hơi. ‘Hỗn loạn, cũng đúng nhỉ.’
“Xem ra ông không cảm thấy khó chịu cũng chẳng bất ngờ gì?”
Nhún vai, Lý Nguyên Từ không có ý định trả lời câu hỏi vô nghĩa như thế, tiến vào bên trong, từ từ qua lại. Trong lúc Lý Nguyên Từ nhìn vào thành quả Tưởng Thành tạo ra, cậu ta cũng chẳng nhàn rỗi.
“Là tak thì sẽ khác.”
Một câu mỉa chẳng mấy sát thương.
“Vậy nên mới là hai người. Vả lại tôi thích được so sánh trên bề mặt thực lực hơn.”
Tưởng Thành nở nụ cười. Đặt trong tình huống này nhìn khá quái dị có phần điên cuồng tựa s·át n·hân. Mà thực ra cậu ta bây giờ cũng thực là s·át n·hân rồi.
Lý Nguyên Từ cầm lên chiếc mặt nạ, đưa lên để cho ánh sáng chiếu vào, tự như đang thưởng thức một đồ vật nghệ thuật tinh xảo.
“Ít nhất cũng phải che mặt lại chứ.”
“Cần thiết sao.”
“Coi như một nghi thức đi. Dù gì cũng cần một công tắc tắt bật, luôn luôn hỗn loạn thật không có tốt.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ đeo lên mặt nạ, từ từ rời đi.
“Chờ ông ở bên ngoài.”
Tưởng Thành cười thành tiếng cũng đeo lên theo. Dọn dẹp sơ qua Tưởng Thành cởi ra chiếc áo đang mặc rồi vứt đi.
Mặc một chiếc quần tây, để ngực trần, đeo lên mặt nạ khỉ, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng đến một người tốt được.
“Rồi sao? Ông cũng nên giải thích một chút chứ nhỉ!”
“Buôn người.”
“Rác rưởi ở đâu cũng có, đi thôi.”
Nói rồi hai người không trở lại nơi ở mà hướng theo một hướng khác mà đi. Vừa đi Tưởng Thành vừa tả sơ qua những gì mà cậu trải qua. Liên quan đến một nhà võ quán, nghe có vẻ phiền phức nhưng hai người vẫn quyết định làm tới.
Qua quá trình tìm hiểu, Lý Nguyên Từ cùng với Tưởng Thành đã hiểu được phần nào cách thức phân chia quyền lực ở nơi này. Đây là một nơi hiếm hoi mà chủ lưu không phải luyện lực mà phần lớn mọi người đi theo con đường võ học từ nhỏ. Rất nhiều võ quán mọc lên tại nơi này.
Số lượng đã nhiều thêm vào những năm gần đây di chuyển tới không ít thế lực mở mới võ quán.
Vì đặc thù dân cư mà nơi đây không theo thể thức thành chủ bình thường, kết cấu cơ sở xây dựng theo hướng dựng thành nhưng bên trong bộ máy lại giống một hội quán lớn nhiều hơn.
Trong đó năm võ quán lớn và lâu đời nhất nắm lấy phần chủ đạo. Trước đó tuy rằng không có tập trung quyền lực cộng với dân phong hung mãnh nhưng vẫn có thành lập vệ đoàn bảo hộ cùng với một vài điều luật cơ bản.
Nhưng sau sự suy thoái của hai trong năm nhà võ quán lớn cùng với sự tiến vào của các thế lực mới tạo nên tình thế hỗn loạn tại nơi đây. Mặt nổi mọi người hay là hòa hòa khí khí nhưng đằng sau cũng đã gây ra không ít trò khó coi. Không vì học viện Lam Thiên nằm gần cạnh có lẽ mọi chuyện còn chuyển biến xấu hơn nữa.
Thế lực mới và thế lực cũ giao tranh tạo thành tổn thương lớn nhất hay là vệ đoàn. Ba nhà gánh việc năm nhà, còn ở ngoài sáng, địch nhân trong tối có thể nói mọi thứ đều đang tạo ra một thế khó cho vệ đoàn. Sau nhiều lần gặp phải tổn thất lớn, cuối cùng giải pháp của ba nhà hay là kéo vệ đoàn vào trong tối. Thế lực mới nương theo thế mà tạo ra vệ đoàn mới nhưng kết quả cũng khá thảm, nên cuối cùng cũng đành phải dẹp bỏ.
Võ quán mà Tưởng Thành gặp phải là một võ quán mới lập gần hai năm nay, hẳn là theo phe thế lực mới.
Nhìn về bề ngoài chỉ là một võ quán nhỏ, với một vị khai tâm hậu kỳ và hai vị khai tâm trung kỳ.
Chạy thẳng qua chỗ đấu trường kéo lên cả đội. Nhân lúc kẻ địch còn chưa thể kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền nhào vô đánh cho dập đầu trước luôn.
Tuy là một sự kiện đột xuất nhưng cũng có thể trở thành bước ngoặt lớn trong vụ này. Là những con người xa lạ với chốn này, thời gian cũng eo hẹp cách tốt nhất là lẫn vào trong xoáy nước từ đó thừa cơ hội mà vớt lên thứ mình muốn.
Vốn là người ưa mạo hiểm ban đầu ở trong quán trà ngồi nghe các tin tức về nơi đây Lý Nguyên Từ đã manh nha một kế hoạch gây nên sự chú ý của các thế lực khác. Vừa hay Tưởng Thành lại bắt được đuôi ngựa của kẻ khác.
Lựa chọn lối đánh thần tốc, đâm thẳng vào khi địch nhân chưa đề phòng, Lý Nguyên Từ muốn tối ưu hóa lợi ích đạt được. Nhất là kiểu người xấu sẵn như thế này đánh lên càng dễ lý luận về sau.
Không có thời gian giải thích với mọi người. Kéo được người đi, cả đám liền phóng như bay qua võ quán. Chẳn thèm làm thêm ẩn núp dù là mặt nạ có đeo trên mặt. Điều này cũng có thể kéo đến sự khác biệt trong hướng tư duy của Lý Nguyên Từ. Lén lút có thể chờ thêm thời gian tiến hành mọi chuyện vào ban đêm. Muốn làm chính nghĩa thì nên cất đi tấm mặt nạ, đường đường chính chính mà lấy thế áp người.
Nhưng không Lý Nguyên Từ chẳng màng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề trước mặt. Chuyện sau đó để đó tính sau.
Chạy tới nơi không nói một lời đoàn người đạp cửa tiến thẳng vào trong.
Bên ngoài nói là võ quán mà bên trong lại chẳng có ai luyện tập. Nhào vô thấy ai liền đập. Ban đầu chỉ có hai người trong sân chính đang trên đường đi ra ngoài. Bỏ qua cái dụ đơn đấu, sáu người đồng thời nhào vào giải quyết cho nhanh.
Vừa vô hai kẻ cửu luyện bảy tám tầng xui xẻo liền gặp ngay đến sáu người cảnh giới cao hơn. Chỉ vài giây còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra hai người đã bị tiễn vong.
Ngoại trừ Trần Thuật có chút ngợp không ngờ là mọi người thực sự hạ sát thủ thì những người còn lại hình như ai cũng có kinh nghiệm từ trước rồi. Trên mặt không hề có ai biến sắc. Kéo chậm nhịp chân hơn một đoạn Trần Thuật hơi choáng, cũng may cậu ta không phải thuộc dạng thích nghĩ nhiều vả lại vào khai tâm trung kỳ linh hồn cũng được cường hóa tương đối.
Nhận rõ thực tại Trần Thuật cố gắng theo kịp bước chân mà tiến tới.
Đâm thẳng vào trong, những kẻ khác cũng đã nhận ra có địch nhân tiến đến. Một loạt gom lại vào phía sau. Nhưng có hai tên chạy chậm không tài nào trốn thoát bị sáu người kia tẩn c·hết.
Bên trong còn lại mười người trong đó ba tên khai tâm đều có ở cả.
“ ‘Thân’ theo tôi.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ nhào đến người ở giữ hiển nhiên cậu ta muốn bắt c·hết tên khai tâm hậu kỳ. Bốn người còn lại hai người kéo lấy hai vị khai tâm khác còn hai người cố gắng giải quyết lâu la phía dưới.
Trước đó trong khi chạy vào sáu người cũng không ngại cuỗng lấy vài món binh khí cầm trên tay.
Bên trong cũng cầm lấy binh khí. Lúc này lựa chọn t·ấn c·ông nhanh của Lý Nguyên Từ phát sinh ra một lợi thế bất ngờ. Chính là không gian chiến đấu bị hẹp.
Vì không biết được địch nhân ra sao những người còn lại trong võ quán chỉ có thể tập hợp lại cùng nhau. Còn chưa hướng được là chạy đi hay ở lại đánh trả liền bị úp sọt vào đánh.
Trong cả trận loại chiến có đến một nửa người sử dụng binh khí dài, nhất là Tưởng Thạch và gã hậu kỳ bên kia đều sử dụng trường côn để đánh.
Này cũng là lý do mà Lý Nguyên Từ kêu cậu ta vào đánh cùng mình. Không quá quan tâm đến đòn thế, Tưởng Thành chỉ cố múa côn rộng nhất có thể trong lúc tạo thế đỡ cho Lý Nguyên Từ nhào vô cận chiến.
Bên này đối hai kẻ trung kỳ cũng có ý cố tình kéo lại gần nhưng khi va phải côn của hai người múa gậy liền bỏ đi lựa chọn dựa lưng vào nhau mà chiến.
Khổ nhất là một tên trung kỳ cầm lấy đoản kiếm. Khó cái là thứ hắn chủ luyện lại là luyện cung nói một cách nào đó cũng không phải một kẻ luyện võ nghệ.
Chẳng hiểu do ra ngoài hay thực sự võ quán chỉ có thế mà những tên ở cửu cảnh bên dưới cao nhất chỉ có một tên thất cấp.
Nhanh chóng hạ sát tất cả lâu la. Hai người không chia ra giúp đỡ, mà nhằm ngay gã yếu nhất đè ra đánh.
Gã hậu kỳ dường như từ đầu đã có ý một mình t·ẩu t·hoát mà có khuynh hướng kéo trận chiến của mình ra khỏi khu vực trung tâm. Lý Nguyên Từ và Tưởng Thành thuận thế đi theo nhằm đỡ cho đồng đội nhận lấy sát thương từ kẻ này.
Thấy gã trung kỳ sắp không chịu nổi, Lý Nguyên Từ cố ý lộ ra một đường. Như đã chờ trước gã hậu kỳ nhắm thẳng vào sơ hờ mà lao qua. Một gậy dồn toàn lực gõ xuống, gậy của Tưởng Thành vừa chạm vào liền bị gõ bay ra.
Gã hậu kỳ lao thẳng vào một Lý Nguyên Từ chưa thủ vững thế, tưởng như Lý Nguyên Từ nhất định phải né tránh nhưng Lý Nguyên Từ lại đứng lại ăn chọn một đòn trực diện của kẻ địch.
Nhìn thấy đối thủ của mình bị dính một đòn chí mạng mà không hề sợ hãi, còn cố ý cười mỉa mai mình. Gã ta liền ý thức được có j đó không đúng.
Ngay lúc này ba người hạ được tên trung kỳ đầu tiên. Sau đó liền chia ra, một qua phụ đánh tên trung kỳ, hai người chạy qua bên này ghìm chân gã hậu kỳ.
Không bao lâu sau đó nhờ sự hồi phục của cực cảnh bất hoại Lý Nguyên Từ nhào lại vào vòng chiến. Hạ sát nốt tên trung kỳ còn lại sáu người vây lên t·ấn c·ông tên hậu kỳ.
Đánh nhanh rút gọn, sáu người sau khi bắt được tên hậu kỳ không quay lại đường cũ mà hướng thẳng ra phía sau mà chạy.