Chương 50: Hà Âm.
Không xác định được vị trí của người sau này tiến đến, nhưng từ thái độ cố tình quấn lại khi cậu muốn bứt ra Trần Anh Khang liền hiểu chúng là cùng một bọn.
Biết rằng còn có ý đồ khác nhưng việc kiểm tra kỹ lưỡng tất cả là không thể nào trong tình hình hiện tại. Đội của Trần Anh Khang chỉ còn cách điều tra sơ qua một lượt sau đó chú tâm vào hai phòng họ ở hơn hết.
Biết được mục tiêu của nhóm khách lạ, cũng có thể khoanh vùng đại khái phạm vi có khả năng cao mà đối phương làm lên tay chân gì tới.
“Sao rồi.”
“Không thấy gì bất thường, không thêm cũng không bớt thứ gì.”
Thở dài một hơi, hiển nhiên đáp án này không làm Trần Anh Khang cảm thấy vừa ý. tốt hay xấu đều được hơn là không biết gì.
“Mọi người vất vả rồi. Nghỉ ngơi trước đi. Cả Hình Luật nữa, đến lúc đổi ca tôi sẽ gọi cậu.”
…..
Mài đít ngồi trong quán trà Lý Nguyên Từ cứ thế mà ngồi ngâm mãi một chỗ. Trong khi Tưởng Thành đi vòng quanh dò la tin tức thì Lý Nguyên Từ lại lựa chọn tiến vào một quán trà. Hỏa Hồng xem như nơi náo nhiệt nhất thành Hỏa Phụng, Lý Nguyên Từ ngồi vào chỗ cũng không cố ý mà hỏi thăm điều gì. Điều cậu chú tâm làm hơn cả là việc lắng nghe, mọi câu chuyện đều cố ý đi ghi nhớ. Mặc kệ là thật hay giả, cũng không quản chuyện to hay nhỏ, với trí nhớ tốt của mình cậu ta nhồi nhét tất cả vào trong đó.
Hai người tìm kiếm bên ngoài lựa chọn chia ra để tìm hiểu thông tin còn bên phía đấu trường lại lựa chọn đi chung.
Hai cô nàng giả tranh thành khách tới xem, hai đóa hoa hồng dắt tay nhau từ từ đi dạo. Tuy vẻ bề ngoài vẻ đẹp của hai cô gái không thể so sánh về độ hoàn mỹ đến phi thực của Bán Hạ hay sự dễ thương lạc lối của Như Mẫn, nhưng hai người cũng có được sức hút của riêng mình.
Nhìn qua, cô nàng thứ ba cũng mang trên mình một chút gì đó vị đạo văn gia nhưng khác với Bán Hạ tạo cho người ta cảm giác thanh cao mà nho nhã. Cái nét của cô nàng thứ ba có thể miêu tả bằng một chữ ‘tĩnh'. Như một cuốn sách vẻ đẹp của nàng cần thời gian từ từ ngồi xuống một chỗ mà nhẩm đọc. Nét tĩnh mà trầm càng làm người khác cảm thấy tò mò về người.
Đi bên cạnh Tiêu Nhất Huyên lại ngược lại, cô như một ngọn lửa lúc nào cũng rực cháy rực rỡ. Mắt sáng như tinh hà, mày kiếm, khí khái thẳng thắn chẳng ngại ngần hiện lên rõ trên khuôn mặt, hai chữ anh khí thường dùng để tả con trai nhưng trong trường hợp này quả thực rất hợp với cô.
Vì đang đi tìm hiểu thông tin hay cô gái cũng không ngại trả lời đối thoại.
Không thích không có nghĩa là khả năng giao tiếp của họ kém cỏi. Riêng vẻ ngoài đã cộng không ít điểm cho họ rồi. Nói gì thì nói phần lớn người hay là vẫn nhìn vào nhan săc mà tỏ thái độ.
Hơn nữa có một người tinh tế như cô gái thứ ba tham gia vào trong câu chuyện luôn có thể ổn định hướng đi theo hướng mà hai cô mong muốn.
Lúc này khi hai người đang nhìn xem trận chiến của Ân Khuyết và đối thủ của cậu thì ở phía xa có một người chậm bước mà đi tới. Là một thanh niên tầm 22, 23 tuổi. Tóc ngắn màu lam nhạt, khuôn mặt khá bình phàm, bên trên đeo lên một đôi mắt kính lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
“Các cô mới tới đấu trường lần đầu à.”
Nghe được lời bắt chuyện hai cô nàng nhìn qua phía này. Nhẹ nhàng mỉm cười cô gái thứ ba chỉ đáp lại bằng hai chữ ‘đúng vậy’ không mở lời thêm mà chờ cho đối phương tiếp nối câu chuyện.
“Vì nghe danh Nguyễn lão sư mà đến sao?”
Chưa cần nghe trả lời, chỉ cần nhìn mặt là đã có thế nhận ra hai người không biết gì, hoặc là bằng cách khác.
“Không biết sao? Vậy hai người nên tìm thử đấy.”
Nói được đúng ba câu, người thanh niên không có ý định đứng lại nói thêm, mà chỉ mỉm cười quay người bỏ đi.
Kết thúc trận chiến Ân Khuyết liếc mắt nhìn lại, sau đó về ngồi nghỉ chờ tới trận chiến tiếp theo.
…..
Một lần nữa tổ chức họp bàn đội ngũ. Sáu người ngồi vây lại quanh bàn.
“Biết rằng mọi người đều cảm thấy tò mò về lần gặp mặt này nhưng còn nhiều việc cần thực hiện, hôm qua mới nhận lời ông chủ Phạm hay là vẫn cần bỏ công đi tìm kiếm viên ngọc, trước mắt nhiệm vụ của chúng ta thật ra cũng chỉ là tìm ra viên ngọc đó là được.”
Trần Anh Khang đưa ra tờ giấy hôm qua mà nói.
“Hai người đi tôi thấy là ổn rồi. Ngoài ra còn một người nữa mọi người nói thử đi.”
Ban đầu hẳn là ai cũng muốn đi nhìn thử nhưng sau khi Trần Anh Khang dạo đầu trước một câu như vậy cũng không thể không nghĩ thêm một chút. Ai chần chừ thì chần chừ chứ Bán Hạ thì không.
Cứng đầu, một tính cách cô chẳng biết mình học từ đâu nhưng cô rất thích mặt này của bản thân. Một phần kiêu ngạo ẩn trong khuôn mặt thanh nhã, làm sao trong trái tim không bức bối được đâu. Trần Anh Khang cảm thấy khó chịu, là người tận tay nhận được mảnh giấy hai lần cảm giác này của Bán Hạ chỉ có hơn mà không kém.
“Mình đi, hai lần đều là mình hình như bên kia khá ưa thích mình thì phải!”
Vậy sao, chẳng ai ngồi trong đây thực sự coi nó là sự ưa thích cả.
Ngẫm nghĩ một hồi hay là cũng không có ai lên tiếng nữa.
Trần Anh Khang và Bán Hạ đi dọc theo con đường thương lộ. Gọi là thương lộ không phải vì tên nó thế mà bởi vì nơi này là khu tập trung mua bán chính của tòa thành Nhạc Trạc.
Không mất quá nhiều thời gian hai người đã tìm tới được nơi cần tìm. ‘Vọng,’ nhẩm đọc tên quán hai người chậm rãi bước đi vào.
Vào bên trong liền có người tiến đến chỉ đường cho cả hai. Thuận ý đi đến một bàn cạnh cửa, một cô gái mặc đồ đỏ ngồi chờ từ trước. Ngồi xuống ghế Trần Anh Khang mở lời.
“Không muộn chứ.”
“Không.”
“Nên xưng hô thế nào đây?”
“Hà Âm, trên hai người ba khóa.”
Là học viên học viện Lam Thiên và tên là Âm. Hai thông tin mới nhận được làm hai người không khỏi chú tâm đi lên. Muốn hỏi Âm này có phải là Âm mà hai người đã từng gặp hay không nhưng khi nghĩ lại câu hỏi này dường như cũng không cần thiết như thế. Nếu là một người cũng không cần vòng đường nhiều như vậy. Họ cũng không tin học viện sẽ cử một học viên đi huấn luyện họ dù là học viên xuất sắc thế nào đi nữa.
“Xem ra mọi người không thích cách làm của tôi thì phải.”
“Đúng vậy.”
Chẳng có lý do gì cần phải nói sai sự thật cả. Hai người Trần Anh Khang và Bán Hạ đồng thời gật đầu mà trả lời.
“Hỏi vậy thôi chứ ta cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhóm của hai người có việc của mình, ta cũng có việc của ta. Đáng ra ta không định xen vào việc của người khác. Chỉ là lo ngại mấy người đánh giá sai độ nguy hiểm của mình mà thôi.”
“Trước hết học viện không phái người bảo vệ, là luật bất thành văn. Âm không nói có lẽ vì không để ý đến cũng có thể thực sự muốn bỏ qua. Theo sát mấy người chỉ có một mình Âm. Nói thật nếu người có ở đây một mình Âm là có thể hộ lấy mấy người. Tiếc răng Âm không có ở đây. Nhắc nhở chỉ có lần này mà thôi, sau đó việc ai nấy làm, nhóm của hai người nên cân nhắc cho kỹ.”
“Được rồi chỉ thế thôi. Trần Anh Khang cậu có thể đi được rồi.”
Nghe đến hết, hơi tiêu hóa qua Trần Anh Khang cũng tính nhấc mông đi về. Nhưng nghe tới chỉ nói muốn một mình cậu rời đi, Trần Anh Khang không khỏi quay người lại.
“Một mình tôi?”
“Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn Trần Anh Khang quay qua Bán Hạ. Thấy cô chỉ khẽ mỉm cười, Trần Anh Khang đành rời bước đi trước. Ra khỏi cửa không rời đi ngay mà cậu tìm một chỗ ở gần, nán lại chờ.
Đợi Trần Anh Khang rời đi cô gái mặc áo đỏ mới gỡ chiếc mũ rộng vành ra. Hai người ngồi bên khung cửa sổ bắt đầu trò chuyện.