Chương 61: Đeo lên mặt nạ.
Phủ thành chủ, Âm từng bước rời đi khỏi mật đạo.
Bên ngoài thành chủ khoác lên một mảnh áo khoác màu lam đứng đợi từ trước. Nhìn thấy người bước ra, vị thành chủ nhíu mày nhìn vào bóng đêm đằng sau nhưng cũng không nói thêm gì. Thành chủ quay người rời khỏi.
….
Nhấc người đi về lại chỗ ngồi, Lý Nguyên Từ ngả người ngồi xuống dưới ghế.
Ngay lúc đang muốn nói điều gì, người bên cạnh lại ngồi sát vô. Hơi hở mặt nạ lên, Lý Nguyên Từ cảm giác có chút bất ngờ, cũng chỉ một chút mà thôi.
“Lại có chuyện phải làm rồi?”
“Chuẩn đấy.”
“Ầy, muốn bầy hầy ghê.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ nằm sải lai trên ghế.
“Lười thật đấy. Cũng không cần mấy đứa làm gì nhiều, có vài người cần phải c·hết mà thôi.”
“Hạ sát thủ! Vậy cũng không tốt lắm đâu. Hơn nữa cũng chưa chắc đã đánh thắng huống gì đ·ánh c·hết.”
Người đeo mặt nạ không cho bình luận về vấn đề này, làm như thể nhóm người này lương thiện lắm ấy. Còn về phần đánh thắng hay thua, cậu ta nói không có tính, kết quả trên sàn đấu mới tính.
“Hỏi thêm anh câu này được chứ.”
“Tự Nhiên.”
“Không phải nói lần đại hội tân sinh này áp dụng thể thức đoàn đội sao, từ đầu đến cuối hình như cả nhóm cũng chưa lên trận đấu đoàn lần nào thì phải.”
“Cũng bình thường ai nói luyện tập đấu đoàn là phải đấu đoàn đâu. Tìm hiểu lẫn nhau, nhìn nhận, xác định vị trí của bản thân và những người khác trong đoàn đội cũng quan trọng nào có kém. Không phải sao!”
Cũng đúng, Lý Nguyên Từ không nghĩ nhiều về vấn đề đấu đoàn hay đấu đơn nữa mà quay qua nghĩ ngợi về những gì người vừa nói tới. Vị trí, năng lực, định vị… lướt qua từng người xem như cũng có một chút ý nghĩ sơ bộ hiện lên trong đầu.
“Sân đấu thứ ba, người béo ấy.”
“Giết người. Ai lên?”
Không nói gì Tưởng Thành từ từ đứng lên. Không cố ý bảo mật hay anh ta có cách khác, nói chung khi giao lưu với Lý Nguyên Từ, người đeo mặt nạ không cố ý nhỏ giọng xuống. Bốn người ngồi cạnh đều nghe được rõ ràng.
Đối thủ của Tưởng Thành không mang theo v·ũ k·hí trong khi Tưởng Thành vác lên sân một thành trường côn. Gã béo theo kiểu đô con, mày rậm râu đen, mái tóc được cắt ngắn hai bên mai, còn lại để dài cột về phía sau.
Võ phục được cách điệu bỏ đi hai tay áo, lộ ra ngoài hai cách tay to lớn mà cường kiện.
Chào nhau, Tưởng Thành cùng đối thủ của mình không có giao lưu gì. Cậu ta không có thói quen lải nhải với n·gười c·hết.
Chào lễ rồi giờ lấy gậy ra nệm, quay vòng gậy thành vòng lớn, nương theo quán tính mà kéo gậy tiến lên. Nhấc chân, vặn hông Tưởng Thành nệm thẳng một gậy từ trên phang thẳng xuống dưới. Chỉ nghe một tiếng ầm, thân gậy đập thẳng vào sàn đấu lực mạnh đến độ nảy cả đầu gậy lên, thế nhưng phần tay cầm phía sau lại cực kỳ vững.
Dù một đòn toàn lực của mình đánh hụt, Tưởng Thành cũng chẳng mấy quan tâm. Chủ yếu thứ cậu ta muốn đoạt được là trên mặt khí thế áp đảo đối phương. Sau đó Tưởng Thành liên tiếp đoạt công, khác với trận chiến trước đó hai bên dành phần lớn thời gian ra để vờn nhau. Cách đánh của Tưởng Thành quá cực đoan loại đánh nay nhất định phải đánh trúng đối thủ. Nếu không, công lâu ắt lộ sơ hở để cho đối phương trả đòn, hơn nữa đánh dồn sức kiểu này cũng kéo thể lực rất nhanh.
Bất lợi là chuyện sau này, hiện tại người gặp khó vẫn là đối thủ của Tưởng Thành. Một bộ hổ quyền không đánh ra được thế nào đẹp mắt, cũng không hiện ra được cái khí thế mà nó vốn có. Thân thể có phần đồ sộ nhưng di chuyển của gã ta lại rất linh hoạt, còn không ngại sử dụng các động tác lăn, lê, bò, trườn, nhằm né chắn đầu gậy đập xuống.
Bên này dí sát theo sau, Tưởng Thành thấy thế không ngại mà dùng những cách đánh diện rộng. Vung gậy quét thành một mảnh hoang sơ.
Không rõ là đuổi sát quá mà không có đường né hay không để ý mà đối thủ của Tưởng Thành nhào ngược về góc sàn đấu. Lo rằng đối thủ sẽ thoát xuống sàn, Tưởng Thành vội bước lên trên cầm gậy phang xuống.
Ngay lúc này, gã bự con đạp mạnh ra sau, hai tay mở rộng, công ngược về phía bụng của Tưởng Thành. Thấy thế, cậu ta thuận thế đập xuống mà vung mạnh cây côn xuống sàn nhưng hai tay lại không nắm lấy. Chẳng ngán cận chiến, Tưởng Thành thả ra gậy, hai tay nắm thành đấm đối đầu trực diện với gã bự con. Chuyển chưởng thành chảo, như hổ vồ mồi gã ta mặc cho hai nắm đấm đụng tới, hai tay vươn vào cổ của Tưởng Thành khi cậu ta đã hạ trọng tâm xuống thấp.
Ngửa cổ, bỏ luôn thế trụ dưới chân, Tưởng Thành xoạc chân hạ thấp thêm một lần nữa. Hai tay vồ sát qua huyết quản của Tưởng Thành. Lúc này cây gậy đập xuống sàn lại bay ngược lên cao. Thấy vậy gã bự con hướng lên bắt lấy gậy. Nhắm đúng lúc này, bỏ hẳn nắm đấm gần đánh tới, Tưởng Thành vội quay người nằm xuống đất, chân sau quét một đường bán nguyệt lên phía trước. Nằm dưới đất, Tưởng Thành như một con bò cạp, lấy chân làm đuôi tung một cước thẳng vào hạ bộ của đối phương. Không lường trước được tình hình gã bự con khựng lại một nhịp. Mắt xung huyết, cả người bỗng cứng đờ ra. Hắn ta không tài nào ngờ được một kẻ tưởng như dũng mãnh toàn công như thế lại có thể chơi ra một chiêu như thế này, hắn muốn hỏi vì sao nhưng không còn kịp nữa rồi. Nhân lúc hắn ta khựng lại Tưởng Thành liền vùng lên. Tay như đao, không là như một lưỡi kiếm đâm thẳng vào yết hầu kết thúc sinh mạng kẻ địch.
Không chỉ có kẻ ở trên sàn đấu không ngờ tới, người bên dưới cũng ngạc nhiên không kém.
“Ghê thiệt chứ.”
Nói rồi Ân Khuyết không tự chủ mà hơi khép lại hai chân, thực sự nhìn rất đáng sợ.
“Ừ.”
Hai người Lý Nguyên Từ cùng với vị đàn anh đeo mặt nạ đồng thanh trả lời.
“Xem ra không cần anh nhắc nhở những trận sau này có vẻ đều là tử chiến rồi.”
Nhìn tới khán đài đối diện vừa trải qua bất ngờ hiện tại hiện lên trên khuôn mặt đều là những ánh nhìn giận dữ, anh ta cũng không biết nên nói gì.
“Nói g·iết người cũng phải lựa, không phải ai cũng g·iết được đâu đấy. Dù gì bên kia cũng không phải toàn bộ là ác nhân.”
Lý Nguyên Từ quay qua nhìn chờ đợi người này nói tiếp.
“Không phải bọn chúng đang tìm người sao, anh đây liền hiện thân cho chúng thấy. Lấy giá bỏ ra là một nhánh điều tra hiện lên ánh sáng, đổi lấy là có thể giấu nhiều người của mình hơn vào trong bóng tối.”
Nghe vậy cô gái thứ ba khẽ nhướng mày, lướt qua những dữ kiện trước giờ cô có một kết luận hẳn là đúng.
“Tức là còn phải điều tra thêm. Thời gian kéo dài ra?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Nhất Huyên hỏi đến vấn đề mà cô còn vướng bận.
“Vậy lũ buôn người vẫn còn có thể tự do?”
“Này thì không, muốn lộ diện cũng cần lý do chứ. Học viện đã mò ra đường dây này rồi, giờ chính là điểm khởi đầu, từ từ diệt sạch bọn chúng. Một vài kẻ đang trong đấu trường này là mục tiêu tiêu diệt. Lấy một chút cặn bã cho mọi người luyện tay đồng thời lộ ra manh mối để chúng nhìn thấy nhánh điều tra mà học viện muốn chúng biết được.”
Nghe thấy vậy nhóm người coi như có hiểu biết đại khái. Xem ra thế lực rắc rối phía sau lớn hơn những gì học viện nghĩ đến. Đào ra một nhóm người cũng kinh động một nhóm người. Dù là thế, học viện cũng chưa có từ bỏ ý đồ, từ đây lại cài lại một nhóm người khác. Nói đi nói lại nhiệm vụ của nhóm bọn họ vẫn không thay đổi, hút chú ý và…. g·iết người.
Đứng người lên Tiêu Nhất Huyên cầm lấn một thanh thương.
“Đàn anh, trước khi chiến em sẽ nhìn lên đây. Nếu là kẻ đáng c·hết hãy khẽ gật đầu.”
Nói rồi cô gái bước đi xuống sân đấu. Lướt qua Tưởng Thành, hai người chẳng nói năng gì, chỉ nhìn thẳng đường mà bước.