Chương 67: Lên trên ngọn gió.
Tình hình tập huấn cho mười hai người khá là suôn sẻ. Hai người Phù Quang và Hà Âm ở lại giúp đỡ trong vài ngày sau đó thì rời đi. Lúc này trọng tâm đoàn đội không xảy ra quá nhiều biến hóa, nhưng cách tư duy trong giao tiếp có phần thay đổi theo hướng tích cực nhiều hơn hẳn.
Nơi tổ chức đại hội tân sinh ở cũng không phải gần học viện. Nhân tiện để quảng bá cho công nghệ mới của mình, học viện Lam Thiên quyết định sử dụng tàu bay để tiến hành đưa học viên của mình đi dự trận tranh tài này.
Là một học viện lớn đối với lần tranh tài này yêu cầu của họ đặt ra là rất cao. Không chỉ ở vấn đề chuyên môn họ còn để tâm vào nhiều mặt khác. Trước hết là những bộ trang phục mới, thời gian từ trước khi hai nhóm người ra khỏi học viện để làm nhiệm vụ thì trang phục của họ đã được bắt đầu thiết kế bên trong học viện. Đến gần ngày xuất phát đồ đã được đưa tới từng người. Sau đó là quá trình trao đổi với từng học viên để có thể thay đổi và hoàn thiện trang phục. Với tiêu chí vừa phù hợp yêu cầu của nhà trường vừa tạo nên cảm giác thoải mái cho học viên tham gia thi đấu.
Mảng này có kinh nghiệm từ trước, mọi thứ được diễn ra khá mượt mà. Không chỉ có kinh nghiệm ở mặt này, là một học viện lâu đời và trải qua nhiều cuộc thi lớn nhỏ, các công đoạn xử lý đều đã đi vào quy củ. Đặt phòng, lo thực đơn đồ ăn, lịch trình đi lại, mọi thứ đều được học viện bao hết, mười hai người chỉ cần lên sân thi đấu là được.
Có chăng gặp phải vấn đề chỉ nằm ở công tác tình báo thông tin các tuyển thủ khác, không riêng gì năm nay năm nào đây cũng là một trận chiến lớn mà mọi học viện cần đương đầu.
Sau buổi tập cuối cùng, khá là nhẹ nhàng, chỉ cần tập luyện nửa ngày, mười hai người được tập hợp lại một chỗ. Lần chia đội cuối cùng cũng đã tới, hai chiến đội được cử đi lần lượt sẽ mang danh ‘Ô Vân’ và ‘Tuyết Vân’. hai đội trưởng vẫn là Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang, theo thứ tự thuộc về hai đội đã nói.
Cầm cuốn sổ ghi chép trong tay, Nguyên Phúc giảng viên tự hỏi điều gì đó. Nhìn thì thành viên đều ngang ngang nhau nhưng luôn có một chút khác biệt nhỏ. Làm sao chia, chia thế nào cũng là cả một câu hỏi lớn.
Hai vị giảng viên cũng đã có sẵn đội hình từ trước nhưng luôn cảm thấy có phần an toàn thái quá.
Liếc nhìn qua, thấy sự chần chừ hiện lên trên khuôn mặt lão bằng hữu của mình. Tôn Hàng giảng viên tiến tới gần mà nói.
“Muốn chơi lớn một đợt à.”
Nghiêng đầu nhìn qua, không nói gì nhưng từ trong vẻ mặt này Tôn Hàng giảng viên dễ dàng đọc được suy nghĩ của bạn mình. Thắng thua ư, ha ha, thứ đó là thứ học viện cần. Thứ hai người họ muốn thực ra cũng là thắng thôi, nhưng ngoài nó ra còn cần một chút c·hất k·ích t·hích thú vị nào đó.
“Tới luôn đi, mệt ông quá.”
“Nói thì nói thế, nhưng cũng xêm xêm như nhau, nào có hố to như ông nghĩ.”
Nhìn ông bạn mình tự biện minh Tôn Hàng giảng viên cũng không biết nên nói gì cho phải. Làm như tôi chưa thấy cái đội ngũ ông mới xếp vậy. Thạch Quang Hoại một đứa dùng đầu để chơi thiết đầu công. Ân Khuyết não thì có đấy nhưng mà lúc bật lúc tắt, chân chạy thì nhanh, có cái chạy loạn hồi biết về hay không thì chịu. Như Mẫn né giỏi coi như một điểm cộng nhưng cũng không ưa dùng não cho lắm. Trần Thuật tương tự, thích chơi diều tầm xa và cũng chỉ có quan tâm nhiêu đó, còn lại bỏ qua hết chẳng quan tâm điều gì cả, dùng não là một phần cũng bị cậu ta xếp vào xó bếp. Tiêu Nhất Huyên làm tướng tiên phong nói sao cũng phải đạt điểm chín trên mười, chỉ nói về tiên phong thôi ha.
Nhìn qua đội ngũ này cũng mạnh đấy, nhưng mà túi khôn đâu rồi, quân sư ơi hỡi người đang ở đâu. Hay là phần này đội trưởng lo? Không không, đội trưởng của đội này sẽ là Lý Nguyên Từ với phương châm ‘đánh không c·hết, đè vô chỗ c·hết mà đánh.’
Nhìn một đội vô não quẩy cũng vui, nhưng mà nói nó có bao nhiêu hố Tôn Hàng giảng viên chỉ có thể nói hố rất nhiều và to. Ai cũng có nguy cơ p·hát n·ổ kể cả đội trưởng mà trong đội lại không có ai có khả năng gỡ bom, rất khó nói bom này nổ ta hay nổ địch. Sợ nhất là nó có thể nổ thành chuỗi luôn ấy chứ.
Rùng mình cái nhẹ, Tôn Hàng giảng viên tự an ủi mình. Như thế thì ít nhất nhóm còn lại sẽ càng vững.
“Ừ, ông nói đúng. Chuyện có bao lớn đâu! Cứ làm đi.”
Nghe được sự cổ vũ của bạn mình, Nguyên Phúc giảng viên tự tin hơn hẳn.
Đi tới, đưa danh sách đội ngũ mà mình đã xếp cho hai đội rồi hai vị giảng viên cứ thế rời đi. Chuyện hôm nay họ đã giải quyết xong. Sau đó cứ chơi chơi đợi đến khi vào giải mới có tiếp công việc cần họ làm.
Nhìn tới danh sách cuối cùng, chính chủ thì chẳng mấy bận tâm. Sáu người này vừa nhìn thấy kết quả như vậy thì liền cười ha hả, ôm nhau một cái coi như nghi thức tạo đội rồi cứ thế chạy đi lấy đồng phục mới của mình.
Một bên khác hình như còn lo nghĩ nhiều hơn cả.
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
Vuốt cái bụng bự của mình lên, Tiền nhất tiêu nhất thời cảm giác như mình đã già rồi thì phải. Nghĩ đến những ngày tháng không nhiều lắm suy tư mà cậu chàng không khỏi thở dài một hơi.
Không biết là tấu hài hay thật sự nghĩ như vậy nhưng hình tượng này thật là rất mắc cười. Mắc gì thì giải quyết nấy, cả đám phá lên cười.
Ngừng cười Trần Anh Khang quay qua nói với mọi người.
“Cùng đi lấy đồ chứ nhỉ.”
Sau đó chiến đội Tuyết Vân cũng tiến bước rời đi.
…..
Sáng sớm, mười hai người dù đã chia ra làm hai chiến đội nhưng cũng chỉ được cung cấp một chiếc tàu bay mà thôi ( chứ còn đòi gì nữa ).
Đứng dưới sân tàu cả đám đứng lại chờ hai vị giảng viên dẫn đội tới nơi. Trong lúc này, những ánh mắt tò mò không khỏi nhìn tới các nhân viên của học viện tất bật chuyển đồ lên tàu. Thùng to thùng nhỏ cứ thế lướt qua trong sự ngáo ngơ của đám học viên.
Đang nhìn nhìn thì Lý Nguyên Từ nhận được câu hỏi từ bên cạnh.
“Ông mang theo cây búa lớn này làm gì vậy.”
“Lòe người. Nhìn không uy vũ sao.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ lấy búa lớn từ trong hộp gỗ ra mà vác lên vai, còn tạo một dáng hình rất chi là…..
“Người lùn.”
“Thợ rèn.”
Ngay lúc cậu ta tự tin khoe đáng thì ngay lập tức bị hai thằng bạn đâm cho một đao. Nói rồi Tiền Nhất Tiêu cùng Ân Khuyết còn đập tay một cái sau đó còn làm ra động tác chiến thắng đề tạo tiếng cười cho những người khác.
Màn trình diễn tốt, khán giả đã cười. Lý Nguyên Từ gằm mặt xuống.
“Ân Khuyết, Tiền Nhất Tiêu hai kẻ các ngươi muốn c·hết kiểu nào, nói mau.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ vác búa xông tới.
“Đại ca tha mạng.”
Hai người đồng thanh hét lớn rồi bỏ chạy vòng quanh đám người.
Mặc kệ đám người ồn ồn ào ào, Tưởng Thành vác vở ra hỏi bài Phạm Hình Luật. Một bên khác hai cô nàng Bán Hạ và Như Mẫn đang vội sửa lại đống bột hai cô nàng khác đắp lên mặt. Nói đắp lên mặt là đúng theo nghĩa đen chứ chẳng có nói quá chút nào.
Như đã có kinh nghiệm từ trước, khi nhân viên vừa đưa thùng đồ cuối cùng lên trên tàu bay cũng là lúc mà hai vị giảng viên dẫn đội của chúng ta tiến tới.
“Xuất phát.”
Nói rồi hai người cất bước tiến lên thuyền, phía sau còn đi theo một vài nhân viên của học viện. Đám học viên cũng nhanh chân bước theo.
Con tàu chậm rãi bay lên trên không trung, lướt qua đám mây đang trôi lơ lửng, con tàu bắt đầu xé gió mà đi.
Đứng cạnh Trần Anh Khang, Lý Nguyên Từ lên tiếng hỏi.
“Thấy sao.”
“Hào hứng chứ còn gì nữa.”
“Không có chút lo lắng nào à.”
“Lo gì chứ?”
“Lo sợ sẽ thua tôi.”
Trần Anh Khang cười mỉa một cái.
“Ông còn chưa tỉnh ngủ à.”
Lý Nguyên Từ đưa hai ngón tay không ngừng qua lại giữ phần cổ.
“cắt gà, cắt gà, cắt gà.”
Không chịu yếu thế Trần Anh Khang, đưa tay lên tự b·óp c·ổ của mình, nghiêng đầu qua một bên rồi lè lưỡi ra.
“Bẻ cổ mấy ông.”
Hừ hừ mấy tiếng rồi cả hai cùng rời đi tổ lại đoàn đội của mình. Hăm hăm nhìn đối phương, hai con gà đá bắt đầu nói xấu nhau công khai.