Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 68: Cố Hà.




Chương 68: Cố Hà.

Chương 68: Ô Sơn thành.



Khu vực tây bắc có hai tòa chủ thành là Bạch Vân và Ô Sơn. Chia thành hai mảng chính. Các mặt về chính trị, văn hóa và lịch sử lấy Bạch Vân thành làm chủ đạo còn Ô Sơn thành sẽ thiên về mặt kinh tế nhiều hơn.

Điều này có một phần liên quan đến vị trí địa lý của hai nơi. Ô Sơn thành nằm giữa con đường thương lộ trọng yếu của khu vực tây bắc. Ngoài một đường xuôi con sông lớn xuống phía nam hầu hết các hàng hóa đều đi ngang qua khu vực Ô Sơn.

Tên là Ô Sơn nhưng nơi đây không phải là một vùng núi, nó nằm ở mé đầu của vùng đồi thấp thoải xuống với địa hình cao nhất ở hướng tây bắc và giảm dần xuống đầu còn lại.

Ô Sơn không chỉ là một tòa thành mà còn là cả khu vực rộng lớn bao quanh tòa thành chính. Số lượng người tham dự tranh tài rất nhiều vì thế các trận đấu sẽ được tổ chức ở vùng ngoại ô của tòa thành. Chỉ khi tìm ra được mười sáu chiến đội xuất sắc nhất mới chuyển địa điểm diễn ra phần thi sau đó vào bên trong thành.

Học viện Lam Thiên không phải học viện đến sớm nhất nhưng hẳn là học viện được chú ý theo dõi nhiều nhất. Với vị thế anh cả trong hệ thống giáo dục cũng như một cọc tiêu, một thước đo vũ lực của mảng học viện điều này cũng không có gì đáng nói.

Càng đặc biệt hơn là cách lần này họ tới đây, một cách rất đặc biệt để thu hút ánh nhìn.

Trên thân của con tàu bay không hề có một dòng chữ nào mà chỉ có một màu xanh ngọc đặc trưng cùng với một biểu tượng được tạo lớn trên thân tàu.

Điều này càng làm nâng cao quy cách của học viện. Họ không cần nói rõ họ là ai nhưng mọi người nhìn vào đều sẽ biết được ‘anh cả’ đã tới.

Từ khi xuống khỏi tàu bay đến khi tiến vào khu lều trại của mình, người học viện Lam Thiên đều tươi cười làm ra một bộ khách sáo lại dễ gần với mọi người.



Giả cũng có, thật cũng có, có người tiêu biểu là Lý Nguyên Từ diễn rất giả chân nhưng nó cũng không phải là vấn đề. Vấn đề ở đây là một thái độ, một cảm giác tạo ra cho tất cả rằng họ có đặt sự tôn trọng với những người khác. Đó là với những người thích chơi trò đánh cờ phía sau màn, những người khác không nghĩ nhiều như vậy thì nụ cười đúng là nụ cười đấy.

Như là Như Mẫn vậy. Không biết có hiểu nhầm gì không mà cô nàng có vẻ coi lần thi đấu này thành một chuyến du ngoạn rồi. Vào lều trại, dạo qua một vòng, 'ồ à' vài cái rồi nhanh chóng bỏ lại hành lý mà chạy ra ngoài đi chơi.

Ai cũng mệt mỏi cả, bên phía Trần Anh Khang còn tổ chức họp bàn gì đó. Bên này, Lý Nguyên Từ không có làm như vậy nhưng Như Mẫn cũng không rủ được ai. Tiêu Nhất Huyên bị vị Nguyễn lão sư lần trước gọi đi. Ân Khuyết mọi ngày có lẽ cũng sẽ đi cùng cô tiếc là lần này mục tiêu của cả hai không giống nhau. Cậu chàng muốn vòng vo ở điểm cắm trại của các học viện còn cô gái này lại muốn vào thành chơi. Sáu bỏ hai còn bốn bỏ luôn bản thân thì còn ba, Thạch Quang Hoại ngủ rồi thôi bỏ qua luôn. Cuối cùng Như Mẫn chỉ có thể rủ hai thằng cha còn lại đi vào trong thành. Đáng tiếc là Tưởng Thành đã bị Ân Khuyết ôm đi từ trước. Thấy vậy, vì không để mình phải một mình bôn ba, Như Mẫn nhanh chân tìm tới Lý Nguyên Từ.

“Làm gì mà vội vậy.”

Không giải thích thêm gì Như Mẫn cầm lấy tay Lý Nguyên Từ cứ thế mà kéo đi. Không quan trọng cậu ta có muốn hay không. Ai biểu người nào đó là lớp trưởng đâu cơ chứ, dù không phải lớp trưởng lớp của cô. Không phải còn là đội trưởng còn gì, bảo vệ an toàn của thành viên, một lý do quá là hợp lý luôn.

“Trực tiếp vậy sao.”

Lý Nguyên Từ ngơ ngác bị con gái nhà người ta kéo đi. Tuy vậy cậu chàng cũng không quên bồi vào mấy câu trêu ghẹo. Ở với lũ bạn ‘xấu’ riết nó cũng lây phải không ít cái tính lầy.

….

Vào trong thành Lý Nguyên Từ và Như Mẫn không có mặc đồng phục của học viện mà chỉ lựa chọn một bộ đồ bình thường để hòa vào dòng người.

Là một tòa chủ thành lại còn thiên về thương nghiệp và kinh tế phạm vi tòa thành Ô Sơn rất lớn. Ban đầu thấy các trận đấu được tổ chức ở bên ngoài Lý Nguyên Từ còn cho rằng bởi vì bên trong bị chật nữa chứ. Nhưng không, bên trong rộng đến đáng sợ. Trục đường chính nó to đến độ chín chiếc xe ngựa dàng hàng ngang đi qua một lượt vẫn còn có thể chen ra ít khoảng trống. Cửa thành mà hai người đi vào là cửa thành bắc, nhà cửa hai bên đường được xây lên không quá cao, người qua lại cũng không phải quá nhiều vì nơi đây là nơi thiên về buôn bán mặt hàng liên quan tới sách báo. Nói ít thì cũng không phải là, chỉ là đem ra so sánh với các khu khác thì có phần không nhiều người bằng. Hơn nữa người bước vào đây đều không tự giác mà thả nhẹ bước chân. Nhẹ nhàng, thong thả một phong thái thong dong làm người ta không khỏi cảm giác nơi đây nhịp sống có phần chậm lại.

Hơi tò mò Lý Nguyên Từ muốn ghé vào một quán coi thử nhưng vẫn bị Như Mẫn nắm lấy tay mà kéo đi. Mục tiêu của cô nàng không đặt tại đây. Dù đi tàu bay khá nhanh nhưng ngoài thời gian trên tàu bọn họ còn bị ngốn lấy không ít thời gian vào các lễ tiết nhỏ nhỏ nữa. Hết cách ai biểu học viện bị chú ý nhiều như thế, người khác có thể giản lược nhưng họ thì khó mà làm được.



Gặp một vài người dẫn đội nóng tính thì còn may ra giảm được vài khâu. Rất tiếc, hai vị giảng viên của họ lại tự nhận mình đã già, người cũng đủ kiên nhẫn, trong mắt họ những việc này cũng coi như một lần trải nghiệm nhân sinh đầy thú vị mà thôi.

Quay lại với Như Mẫn, mục tiêu mà cô nàng muốn đi là một quán ăn nghe nói rất ngon tại trong thành.

Một đường cứ thế mà đi tới, Lý Nguyên Từ không kìm được mà lên tiếng hỏi.

“Như Mẫn, cậu đến đây nhiều lần rồi à?”

“Đâu có đâu.”

“Vậy sao cậu thuộc đường vậy.”

Lý Nguyên Từ ngạc nhiên mà hỏi lại, bất giác cậu nhìn lên bảng lớn. Hình như là đúng rồi mà, Như Mẫn cũng không đến sai nơi.

“Đây nè, cứ đi theo bản đồ là được.”

Nói rồi Như Mẫn lấy ra một phần bản đồ ghi lại chi chít các ký hiệu nhỏ của cô cho Lý Nguyên Từ nhìn. Choáng, cái quái gì đây. Vừa liếc qua một cái Lý Nguyên Từ liền để cho cô thu về, thứ này cậu ta cho rằng hẳn là không liên quan với mình một chút nào cả.

Tới cũng tới rồi, Lý Nguyên Từ cất bước cùng đi vào với Như Mẫn. Không phải một cửa tiệm to lớn hay nằm ở đại lộ phồn hoa. Nơi mà Như Mẫn đưa Lý Nguyên Từ tới là một quán ăn không quá lớn có tên là ‘Cố Hà’. Lý Nguyên Từ không biết làm sao Như Mẫn có thể tìm ra được một nơi như thế này nhưng nhìn tới cậu chàng khá là ưa thích.

Gỗ cũ, ngói xanh, bên trong Lý Nguyên Từ đếm được có năm bàn đều được bày trí gần cửa sổ. Khi hai người tới đã có hai nhóm người ngồi sẵn ở đó. Một nhóm hai người và một nhóm ba người. Đều là người trẻ. Trong đó nhóm hai người còn đang mặc đồng phục học viện hẳn là cũng tham gia thi đấu.



Vừa vào trong Như Mẫn đã kéo lấy không ít sự chú ý. Thực ra cả đoạn đường Lý Nguyên Từ đểu thấy có người dùng ánh mắt như thế này nhìn hai người họ. Thầm vui trong lòng đương nhiên sẽ có, Lý Nguyên Từ cũng không ngại làm hộ hoa sứ giả. Nhỏ thì đánh, lớn mình gọi phụ huynh, không có kh·iếp sợ làm Lý Nguyên Từ cũng thong dong được nhiều, tiếc là đến hiện tại cũng chưa có ai không có mắt mà nhảy ra.

Bên trong quá ba nam ba nữ tính cả bà chủ quán đều bị nhan sắc ngọt ngào kia kéo mềm. Phải thành thật mà nói một câu, nét đẹp của Như Mẫn rất dễ làm quen bạn mới. Sự khả ái của cô không có gây lên nhiều lắm cảm giác kinh diễm nhưng luôn tạo cho mọi người một cảm giác rất dễ chịu. Vì thế, nhân duyên của cô gái nhỏ còn có phần nhiều hơn với phụ nữ, chứ rất ít khi vì điều này mà làm các cô gái khác nổi lên cảm giác ghen tị với cô.

Thật phong độ hay giả phong độ khó mà nói. Hai chàng trai chỉ khẽ mỉm cười xem như chào hỏi rồi thôi. Lý Nguyên Từ cũng không nhiều lắm bận tâm, với người ngoài cậu ta luôn là một bộ dạng càng ít tiếp xúc càng tốt.

Đến khi ngồi vào bàn Như Mẫn mới thả tay Lý Nguyên Từ ra. Cầm lên thực đơn mà cô chủ quán đưa qua, cô nàng bắt đầu chọn món.

“Một gà hầm nấm ạ.”

Hơi ngạc nhiên khi Như Mẫn chỉ gọi có một món. Khó hiểu, Lý Nguyên Từ liền hỏi luôn.

“Chỉ một món thôi à?”

“Ừ, nghe nói ở đây, món này thật sự rất ngon. Mình muốn thử, ăn vậy cho chọn vị ấy.”

Nghe cũng hiểu sơ sơ nhưng Lý Nguyên Từ lại không cho là đúng.

“Đi xa vậy rồi hay là ăn nhiều thêm một chút món mới đi. Cậu có thể thưởng thức món gà trước rồi ăn các món khác sau được mà.”

“Hay vậy nhỉ!”

Không trả lời, Lý Nguyên Từ dứt khoát lựa ra vài món có trong thực đơn để gọi.

Hơi ngả người ra sau, Lý Nguyên Từ híp mắt lại nhìn qua ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ. hít lấy một hương không khi thanh mắt cả người dường như cũng đã nhẹ đi không ít. Lý Nguyên Từ tự tì thầm nhỏ trong miệng hai chữ.

"Thật đẹp."