Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 71: Đã tới liền lên lôi đài.




Chương 71: Đã tới liền lên lôi đài.



Trải qua hai tràng chiến đấu nhàn nhã không có gì đáng để các thành viên trong đội để ý. nói một tiếng công bằng, hai trận này còn không đủ kích thích bằng những lần chia đội đối luyện ở học viện.

Là cách biệt quá lớn ư? cũng đúng nhưng cũng không hoàn toàn là.

Trước hết phải nói rõ một điểm, không phải ai hay đội ngũ nào tham gia thi đấu cũng vì chiến thắng. Nghe có vẻ hơi lạ tai nhưng đúng là như vậy. Không phải số ít, rất nhiều người đến đây với tinh thần học hỏi và đường hướng chỉ dạy của các giảng viên cũng như người hướng dẫn của họ cũng bám theo tư duy này mà vạch ra lộ tuyến rõ ràng.

Đi ra ngoài nếu như từ đầu đã xác định làm không được nhiều việc thì hãy điền vào những thời gian trống bằng việc nghe nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn.

Thắng được trận đấu thì tốt, càng có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng không thắng được cũng không có quá nhiều mất mát với những đội ngũ như thế này. Hướng đi của các học viện ở nửa dưới của bảng xếp hạng có vẻ hơi bị nhùn một chút, lại mang lại một tương lai phát triển vững vàng cho họ. Dù là có chậm đến đâu trên cơ bản họ vẫn đang từ từ tiến lên.

Điều này tốt hơn rất nhiều những người không làm rõ được thực tế.

Phải, việc có mơ ước rất quan trọng! Nhưng muốn sống vẫn cần hiện diện trong thực tại này. Chỉ suy nghĩ hão huyền rồi khi thua cuộc lại dành hết thời gian sau đó cho việc buồn bã và ủ rũ ư? Thế thì lấy gì mà đòi tiến lên được cơ chứ!

Đội ngũ yếu trong mắt học viên của học viện Lam Thiên không chỉ vì cảnh giới họ thấp hơn mà còn vì một số yếu tố khác. Thuần túy tham gia để học hỏi không chỉ vì chưa đủ khả năng đi xa hơn mà còn là vì người ta cũng không có ý định đi sâu vào con đường chém g·iết. Các học viện không chỉ dạy lên những người tu luyện cảnh giới cao mà còn có trách nhiệm đào tạo ra những đội ngũ nghiên cứu và phát triển các mặt của xã hội. Trong hai mươi tư học viện tham gia thi đấu thì đã có đến sáu học viện thuần nghiên cứu rồi. Số lượng này đem so ra đã lớn hơn rất nhiều thuở ban đầu. Khi đó còn nằm trong giai đoạn c·hiến t·ranh ác liệt, nghiên cứu chỉ là một phạm trù phụ thêm còn các học viện phải chú tâm toàn bộ vào bồi dưỡng chiến binh cho tiền tuyến.

Trong nội bộ các học viện là thế, bên ngoài thì càng muôn hình vạn trạng. Trừ những đội ngũ bên quân bộ ra, nhà nào chẳng mang theo ý đồ mà tới. Lắm tâm tư cũng tạo thành các đội ngũ tổ hợp người còn xét theo nhiều yếu tố ngoại quan, điều này cũng làm suy yếu đi không ít phần sức mạnh tổng thể của một đội ngũ.



Hai ngày đầu phần lớn ý nghĩa chính là để những người đi coi về đúng vị trí bên dưới lôi đài của họ.

Qua ngày thứ ba, thể thức thi đấu bây giờ mới mắt đầu thay đổi thành quy chế tích điểm.

Vẫn sử dụng mười tòa lôi đài từ trước, năm mươi đội ngũ sẽ tự mình tiến hành thi đấu.

Luật đề ra rất đơn giản, trong vòng hai ngày các chiến đội sẽ tiến hành khiêu chiến trên lôi đài. Đội khiêu chiến dù thắng hay thua vẫn phải chấp nhận một lời mời khiêu chiến tiếp theo đến từ bất kỳ đội ngũ nào. Thắng lấy một điểm thua không có điểm nhưng cũng không bị trừ điểm. Ba mươi hai đội có điểm số cao nhất sẽ tiến vào vòng phía trong. Một đội đấu bao nhiêu trận cũng được.

Ngày thứ ba trong lúc mọi người đang tính toán thiệt hơn, cố gắng từ trong luật lệ của trò chơi mà tìm ra lợi thế cho mình, thì chiến đội Ô Vân đã kéo người lên phía trên lôi đài.

Không chỉ rõ tên đối thủ là ai, hành động như thế được ngầm hiểu là chiến đội này gửi lời mời tới tất cả những đội ngũ khác. Ai lên đài đi nữa thì cũng đều tính bên khiêu chiến là chiến đội Ô Vân. Vì thế sau trận này họ nhất định phải nhận lời khiêu chiến tiếp theo.

“Có vẻ hơi ngông cuồng rồi.”

“Nói ngu dốt cũng được.”

“Khả ái.”

Đang bàn luận về những người bạn của mình Trần Anh Khang và Phạm Hình Luật không khỏi quay người nhìn lại Bán Hạ. Khả ái ư, từ này còn có thể dùng như thế sao? Rồi cho hỏi dễ thương là dễ thương chỗ nào rồi.



Là chiến đội đầu tiên lên lôi đài, mọi ánh mắt đều dồn cả vào sáu người trên sân.

Bộ chiến phục học viện đặc biệt chuẩn bị cho họ lấy màu đen làm chủ đạo, phối hợp với một phần màu trắng. Bộ đồ có phần giống binh phục hơn hẳn, quần dài và áo khoác màu đen có đính khuy bạc, sơ mi phía trong màu trắng. Không có phụ kiện mũ đội, bộ đồ còn có thắt lưng da và bao tay đen, bên dưới chân đi giày cao cổ cũng là màu đen. Bên trên ngực có đeo lên huy hiệu của học viện Lam Thiên, chính là tấm huy hiệu ở sẵn trong tủ đồ ở ký túc xá học viên.

Chưa bàn đến việc thực lực ra sao, riêng bộ đồ này đã làm không ít người cảm thấy ưng mắt. Trang phục của Tuyết Vân chiến đội cũng không khác là bao, chỉ thay bằng màu đen bằng màu trắng mà thôi.

Lên trên lôi đài không cấm cầm theo v·ũ k·hí nhưng nhất định phải là v·ũ k·hí đã phong lợi và không được có cấp bậc quá cao.

Theo cách nói của một vị vĩ nhân nào đó có họ lý thì mang v·ũ k·hí chính là thể hiện khí thế của chiến đội mình. Nhờ thế mà sáu người lên sân đều mang theo v·ũ k·hí hạng nặng. Lý Nguyên Từ đi đầu trên vai vác theo búa lớn. Hai cô gái đi hai bên của cậu, mỗi người cầm trên tay một thanh đại đao. Ba người còn lại, Tưởng Thành cầm trường côn trong khi Thạch Quang Hoại mang tới một quả trùy có cán dây. Duy nhất Trần Thuật là mang theo cung không tính là v·ũ k·hí hạng nặng.

Nhìn tới xác thực có đôi phần dọa người. Dù vậy cũng không phải mọi người đều ăn một bộ này nhất là bạn bè của đám người trên sân. Bán Hạ khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu mà nói.

“Như Mẫn sao lại cầm một thanh đao thế kia. Thiệt tình chưa gì mà Lý Nguyên Từ đã đầu độc Như Mẫn rồi.”

Vậy sao, nhìn không ra đó nha. Ngược lại Như Mẫn còn nhìn khá là vui nữa là đằng khác. Nhìn kìa, nhìn kìa, cô nàng còn quay qua Lý Nguyên Từ nói gì đó nữa cơ mà.

Trên lôi đài quả thật Như Mẫn đang quay qua hỏi Lý Nguyên Từ.

“Như thế này đủ hung chưa đội trưởng.”



Quay qua nhìn, rất khó khăn để nhìn khuôn mặt này mà có thể liên tưởng đến hai chữ hung dữ. Nén lại một chút bất lương trong lòng, Lý Nguyên Từ vờ vịt mà nói giống, sau đó còn không quên khích lệ cô nàng cùng với những người khác.

Nhìn có vẻ căng, nhưng căng cũng không thể cứ thế mà nhìn mãi. Vậy khác nào tất cả mọi người tham gia thi đấu đều bị sáu người trên sân ép xuống. Hơi ngán là thật, nhưng nói thành sợ thì cũng không đến mức. Ngay lúc Trần Anh Khang tự hỏi có nên chính mình lên đài giải cái tình thế khó sử này hay không thì rốt cục đã có một chiến đội cất bước đi lên.

Nhẹ thở một hơi, Trần Anh Khang nghĩ đến lên sân nhưng phải hết cách mới lựa đường này. Vì dù sao như thế giải được tình huống sáu người đè lên toàn trường nhưng lại tạo ra hình tượng mới là học viện Lam Thiên đè lên tất cả. Nghe qua cũng biết không quá hay ho rồi.

Chiến đội bước lên sân là một đội ngũ thuộc quân bộ cử qua, gọi là Thiết Đảm. Khác với Ô Vân có một bộ trang phục của riêng mình, Thiết Đảm sử dụng quân phục thường quy trong quân làm chiến phục thi đấu lần này luôn. Đội ngũ gồm sáu chàng trai, không quá cao lớn nhưng nhìn tới quả thực rắn rỏi tựa như sắt thép vậy. Mặt nghiêm nghị, tác phong gọn gàng mà dứt khoát. Họ tạo ra cho mọi người một ảo giác là dù sáu người này không mặc quân phục mọi người cũng có thể dễ dàng nhận ra sáu người là những quân nhân trẻ. Khác với đối thủ của mình cầm linh tinh loạn xạ lên lôi đài. Thiết Đảm thống nhất trang bị một thanh trường đao vào trận chiến.

Biết rằng trận này sẽ không dễ đánh, thấy đối thủ của mình như vậy Lý Nguyên Từ cũng chậm rãi nghiêm túc hẳn lên.

“Mọi người, lần này phải nghiêm túc thật rồi đó. Sẵn sàng cả chứ?”

“Sẵn sàng.”

Nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra.

“Vậy thì triển thôi.”

Trọng tài kiểm tra lại một lần nữa hai đội ngũ và binh khí họ mang theo. Sau đó để hai nhóm tách ra hai bên của sân đấu. Xác định mọi người đã vào đúng vị trí trọng tài bắt đầu đếm số.

“Một, hai, ba.”

Dứt lời người phất tay lên báo hiệu trận chiến đầu tiên đã bắt đầu diễn ra.