Chương 70: Trận chiến tầm nhìn.
Khác với trong ký túc xá của học viện, vì chia làm hai đội nên hai người Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang thuộc vào hai lều khác nhau. Lúc này ở chung lều với Lý Nguyên Từ là Ân Khuyết.
Lý Nguyên Từ vừa về tới lều của mình liền bị cậu bạn của mình kéo đi nhìn đống tư liệu mà Ân Khuyết bỏ ra cả buổi để tập hợp được.
Không nhiều, chủ yếu là một số thông tin cơ bản của các học viện đáng gờm. Phần này học viện Lam Thiên cũng đã làm một bản gửi cho bọn họ tự mình xem xét. Nói về sự chi tiết cùng chính xác hẳn là bộ hồ sơ của học viện ăn chặt những gì Ân Khuyết tìm được. Vì thế Ân Khuyết cũng không chạy đua về mặt này làm gì, thứ cậu ta tổng hợp nhiều hơn liên quan tới những lời đồn thổi.
Không hoàn toàn là như thế, nhưng những bức tranh mà cậu muốn phác họa lên những đối thủ của mình là một bức tranh thông qua truyền miệng.
Khi thu thập thông tin học viện giảm bớt đến mức thấp nhất yếu tố tình cảm xen vào đánh giá. Còn Ân Khuyết lại ngược lại, lấy cảm xúc của mọi người làm yếu tố đầu tiên và trên hết để đánh giá những người cùng cạnh tranh của mình. Nhìn đến là một lối suy nghĩ và hành động thông minh. Hơi có một chút vấn đề về mặt kinh nghiệm mà thôi. Rất nhiều thứ sắp xếp không được ổn, nhiều thông tin trùng lặp cũng có không ít thông tin không chứa quá nhiều giá trị.
Nhìn là vậy, Lý Nguyên Từ xác thực cũng đưa ra nhận xét như thế, nhưng cũng không một lần nữa áp đặt suy nghĩ của mình lên người Ân Khuyết. Dù sao ở mảng này Lý Nguyên Từ có khi còn không rõ bằng Ân Khuyết, ưu điểm của cậu chỉ ở chỗ cậu là một người đứng ở tư thế người đi đánh giá, nên góc nhìn của cậu có thể phát hiện những sai lầm mà Ân Khuyết vô tình bỏ qua trong quá trình thực hiện công việc tìm kiếm thông tin của mình.
Sơ bộ thảo luận một hồi, Lý Nguyên Từ và Ân Khuyết rời khỏi lều của mình mà tiến sang lều kề bên.
“Ô Như Mẫn cũng ở đây à.”
Vừa vào lều của Trần Anh Khang, Ân Khuyết liền nhìn tới trong phòng không chỉ có Trần Anh Khang và Tiền Nhất Tiêu mà còn có cả Như Mẫn.
“Ừ, mình mang đồ ăn đi chia cho mọi người.”
Nói rồi Như Mẫn nhét phần của Ân Khuyết vào trong tay của cậu ta, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Ngoái đầu nhìn theo Ân Khuyết không khỏi lên tiếng.
“Kỳ lạ thật nha, làm gì mà gấp thế.”
“Mặt cũng đỏ lên nữa.”
Đang ngồi trên bàn Tiền Nhất Tiêu cũng bồi vào một câu. Lấy cùi trỏ khẽ đẩy vào người Lý Nguyên Từ, Ân Khuyết cố bày ta một bộ thẩm vấn mà hỏi.
“Hồi trưa tôi thấy ông đi cùng Như Mẫn. Nói ngay đi, có phải ông bắt nạt gì con gái nhà người ta hay không?”
Nghe được bát quái hai người còn lại trong lều cũng vểnh tai lên mà nghe. Tiếc rằng Lý Nguyên Từ không có vội vã mà nói đến.
Ngồi xuống ghế, nghĩ ngợi một chút, Lý Nguyên Từ hay là vẫn kể ra mọi chuyện. Bao gồm cả nghi ngờ của bản thân cùng với một chút động tác nhỏ mà cậu ta làm ra.
“Ông đã biết được là học viện nào sao?”
“Vậy thì chưa, đám người mà cái cậu nói mình là Ngọc Minh kéo đến thật chẳng ra gì. Nghe cô bé nói thì quả là lũ d·u c·ôn trong thành. Về phần đồng phục càng không đáng nhắc tới.”
“Đại khái hẳn là muốn thăm dò về ông. Không phải trên mặt thực lực thì có lẽ là muốn tìm hiểu về tính cách hay hướng suy nghĩ gì đó.”
“Ừ.”
Lý Nguyên Từ chỉ khẽ gật đầu khi nghe đến cách nghĩ của Trần Anh Khang, nó cũng không khác nhiều lắm trong phỏng đoán của cậu ta.
Bên này sau khi họp, hai người Trần Anh Khang cùng với Tiền Nhất Tiêu cũng làm một cuộc khảo sát nhỏ của riêng mình. Hiện tại bốn người trao đổi thông tin cho nhau rồi bắt đầu thảo luận đi lên. Thời gian ngắn, mục tiêu cũng không được tập trung khoanh vùng, phạm vi có chút lớn nên những gì họ tìm tới đều chỉ ở trên mặt nổi và không có khác biệt quá nhiều với những thông tin mà học viện cung cấp đến.
Một số ít điểm khác biệt, bốn người tự mình đánh dấu lại, chờ ngày mai riêng phần mình đi nghiệm chứng.
Nói xong hết tất cả, Lý Nguyên Từ và Ân Khuyết dự tính quay đầu đi về. Trước lúc này Trần Anh Khang lại nói thêm vào một câu.
“Để ý một chút đi. Một chút rung cảm không nói lên được bất kỳ điều gì, nhưng nếu để nó trở thành một hạt mầm thì phải suy nghĩ thật kỹ đấy. Dù sao chuyện tình cảm nói đến cũng rất phức tạp.”
Là vậy sao, Lý Nguyên Từ có chút hiểu lại có chút không hiểu. Là một kẻ khá là ngờ nghệch trong việc này nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra được một điều gì đó. Có phải do Như Mẫn quá thuần túy đến độ mọi cảm xúc của cô đều diễn tả ra trên khuôn mặt hay không mà mọi người rất dễ để nhận ra có điều gì không đúng ở nơi cô. Lý Nguyên Từ cảm giác được trong lòng mình cũng có chút khác thường.
Loại cảm giác này là gì? Lý Nguyên Từ không làm rõ được. Cũng chưa thể xác định mình thực muốn làm rõ nó hay không.
“Được rồi. Tôi sẽ để ý đến.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ cứ thế mà rời đi.
Trần Anh Khang quay qua nhìn hai người còn lại.
“Nói cả hai nữa đấy. Nhảy nhót cho cố cẩn thận dính phải nợ tình bây giờ.”
Méo mặt mà nghe huấn, Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết cũng không nói thêm gì. Hai người cũng biết được Trần Anh Khang coi bọn họ là bạn mới nói những lời này và cũng chỉ muốn tốt cho họ mà thôi.
…..
Học viện Lam Thiên đến khá sát giờ, nhưng vì phòng ngừa họ vẫn chừa ra hai ngày dư lại làm vốn.
Sau hai ngày, đầu buổi sáng vòng đấu loại bên ngoài chính thức diễn ra.
Giải đấu tân sinh lần này không chỉ có các học viện bình thường gửi người tham gia thi đấu còn có các đội ngũ thuộc về các thế gia trong các tòa thành. Bên q·uân đ·ội cũng cử ra một số đội ngũ tiến tới, một bộ phận võ quán lớn và cả một số hiệp hội cũng cử người của mình tham gia thi đấu.
Lần này không những không giới hạn số lượng đội ngũ của mỗi học viện còn mở rộng phạm vi làm số đội tham gia tăng lên khá nhiều. Ban đầu chỉ là cuộc thi giữa hai mươi tư học viện lớn nhỏ thuộc khu vực tây bắc giờ đây nó đã biến thành cuộc chiến của hơn hai trăm đoàn thi đấu.
Ngày mở màn, trận thi đấu đầu tiên của cả hai chiến đội đại diện cho học viện Lam Thiên khá là nhẹ nhàng. Tinh tế nhìn tới, không chỉ có họ, những đoàn đội mạnh cũng được xếp để không phải va vào nhau quá sớm. Hiển nhiên trong này có sẵn một bao tay đen đang thao túng.
Không cần cố sức làm gì, hai đội ngũ Ô Vân và Tuyết Vân cũng có thể dễ dàng thông qua trận đầu. Đáng chủ ý phải chăng chỉ có Lý Nguyên Từ với cây búa cuồng loạn của mình. Một lần khua búa vòng vòng không chỉ có đuổi đội của đối phương xuống đài mà mém nữa còn quật cả vào đồng đội.
Hai ngày đầu tiên của cuộc thi nói tới còn rất đơn giản. Ở vùng ngoại ô bày sẵn ra mười lôi đài, hai đội tiến lên trên sân chiến đấu một trận duy nhất. Bên nào b·ị đ·ánh rơi khỏi đài, nhận thua hoặc không còn ai có khả năng chiến đấu nữa thì sẽ bị loại thẳng, đội còn lại tiến vào vòng trong.
Mỗi đội sẽ đánh một trận trên ngày. Kết thúc hai ngày đầu, số lượng đội ngũ hai trăm đội sẽ loại đi mà chỉ giữ lại năm mươi đội cho phần thi ngày thứ ba.
Cả cuộc thi được để trong trạng thái công khai, người dân trong thành hay khách bên ngoài tiến tới đền có thể tùy ý lựa chọn lôi đài mình cảm thấy hứng thú để mà theo dõi.
Ban tổ chức cũng rất tinh ý. lều trại của các học viện được đặt tại nơi không quá xa vừa đủ cho các học viện di chuyển người của mình, cũng lại không để quá gần tạo một sự riêng tư nhất định cho các đoàn đội.
Y xá được dựng lều trực sẵn bên cạnh khu vực đấu lôi đài để đề phòng mọi vấn đề có thể xảy ra.