Chương 8: Thiết đầu chiến, nắm đấm lớn và búa chiến lớn.
Mặc kệ Ân Khuyết là giả c·hết thật hay thật c·hết giả, hai người trong sân đấu hiện giờ cũng không còn quan tâm nữa. Tập trung tất cả tâm thần của mình vào trận chiến một một đó là điều mà cả hai đang làm.
Tôn trọng đối thủ cũng như tôn trọng bản thân. Hơn thế nữa đó là một khao khát chiến đấu và tận hưởng chiến đấu, khao khát không ngừng lớn mạnh bản thân và tiến về phía trước.
Đấu phòng là căn phòng nằm ở cuối hành lang, một căn phòng lớn gấp đến bốn lần phòng ám khí hay phòng trọng lực.
Bên trong đều được che phủ bằng một loại đá trắng, các mối nối được lắp đặt khít đến độ không để ý thì không thể nhìn đến.
Giữa phòng có một chấm đỏ tâm của một hình vòng tròn được vẽ bằng mực đen. Ngoài đó ra thì không còn gì cả.
Ân Khuyết đã đứng lên, hắn dựa lưng vào góc tường chắm chú nhìn hai người trong sân.
Ân Khuyết biết mình không phải một kẻ thiên tài, điều này được hắn nhận ra từ rất lâu trước đó rồi. Ai biểu trong nhà của hắn đã có một vị thiên tài cơ chứ, ánh sáng của người đó thật rực rỡ và chói mắt.
Tuy không làm b·ị t·hương đến cậu nhưng lại có thế vạch trần thế giới xung quanh cho Ân Khuyết. Không một vùng tối hay góc khuất, Ân Khuyết có thể nhìn rõ thế giới này thông qua ánh mắt của mình. Đơn điệu và nhàm chán, con đường của cậu là một con đường thẳng đến điểm cuối. Từ ngày đầu tiên cậu bước lên con đường võ đạo cậu đã nhìn thấy đích đến của mình. Nói cậu không có chí tiến thủ cậu lại phấn đấu không kể ngày đêm, cố gắng ngày lại ngày nhích đến gần hơn với vạch đích của mình. Nói cậu có ý chí cậu lại chẳng giám thừa nhận. Vì cậu biến cậu chỉ muốn đi đến vạch đích của mình sau đó liền không có sau đó. Không có động lực tiến lên cũng không có niềm tin, ý chí quyết tiến tới. Lợi và hại nửa này nửa kia. Có lẽ cậu chỉ may mắn hơn ít người vì nhìn thấu tất cả, cũng có thể cậu bất hạnh hơn nhiều vì nhìn thấu quá nhiều.
‘Không sao cả, vui vẻ là được.’
“Bà chị ngốc.”
Vừa mới đứng lên chưa được bao lâu Ân Khuyết lại ngồi xuống.
Đối với Ân Khuyết trái tim là thứ dùng để nỗi lực đập, dù biết rằng số nhịp đập của con người là có hạn chúng ta vẫn phải nỗi lực đập vì không đập sẽ c·hết.
’tôi biết mình là ai, tôi biết mình có thể làm được đến đâu. Nhưng nó không có nghĩa tôi muốn mình đi chậm lại vì hai bên khung cảnh chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Với tôi ánh sáng của mọi người mới là thứ đẹp nhất, tôi sẽ đuổi theo dùng hết sức của mình đuổi theo ánh sáng ấy. Để có thể ở bên chị lâu nhất có thể.’
Háo hức nhìn đến trận chiến đầu tiên của hai gã thiên tài, nghĩ ngợi đến tràng diện to lớn mà hai người đối đầu nhau lần sau. Ân Khuyết ấp ủ trong lòng mình một kế hoạch. Một kế hoạch nguy hiểm và thâm sâu.
Không lường trước được sát khí ập đến Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang đồng loạt quay lại nhìn Ân Khuyết. Chỉ thấy ánh mắt u oán của cậu gửi lại.
Gượng cười.
Chán nhìn nhau rồi Lý Nguyên Từ thả đầu búa xuống một cái ầm. Chân phải bước lên trước một bước, hai chân khụy xuống. Dồn lực, lấy đà, xông thẳng về phía trước. Hai tay nắm chặt chuôi búa kéo lê nó trên mặt đất tạo thành một đường tia lửa điện. Tiếng cọ sát chói tai không ngừng vang lên.
Trần Anh Khang cũng không chậm hơn. Thực hiện cùng động tác, dồn lực, chạy đà. Hai tay Trần Anh Khang vòng thành hình cung như hổ vồ mồi, không lo sợ mà lao tới.
Gần chạm vào nhau Lý Nguyên Từ liền vung mạnh chiến búa, hai tay kéo lấy búa lớn vung lên trên không khí tạo thành một tiếng rít, vẽ ra một hình bán nguyệt nằm ngang trước mặt.
Trần Anh Khang nhảy lên cao né búa, cả người nhào về phía trước hai bàn tay hướng thẳng đến đầu Lý Nguyên Từ mà chào hỏi.
Không thể biến chiêu Lý Nguyên Từ tăng mạnh lực vào cánh tay bỏ hẳn giữ tấn làm cả người bị búa kéo theo lệch qua bên trái. Né được cú vồ của Trần Anh Khang, Lý Nguyên Từ thả tay đầu búa rơi thẳng xuống đất một cái ầm ngay lúc Trần Anh Khang chạm đất làm Trần Anh Khang không thể tiếp đất một cách hoàn mỹ. Quay một vòng trên không sau đó mới chạm đất Lý Nguyên Từ bước ngược lên trước, tay cong hẳn ra sau đầu nắm lấy cán búa rồi một lần nữa vung mạnh xuống.
Trần Anh Khang tiếp đất không hoàn mỹ nhưng vẫn sớm hơn Lý Nguyên Từ. Cậu tính áp sát nhưng chính vì sự chấn động của búa mà không bắt kịp thời cơ, đành phải lựa chọn phương án khác. Hiện tại Trần Anh Khang nằm ngang trước mặt Lý Nguyên Từ, búa lớn từ sau vung ra bổ thẳng nhằm vào phần lưng.
Trần Anh Khang gồng lực lên hai bả vai kéo xuống cơ tay. Hai tay tì mạnh xuống đất chân đạp về phía sau cùng lúc tay phát lực đẩy. Cả người bắn thẳng lên trước, lộn một vòng sau đó bước chéo chân ngược về tung ra một cú đá quét ra phía sau bên phải.
Hai tay nắm lấy cán búa, Lý Nguyên Từ ngửa người ra né đá. Sóng chấn động lại một lần nữa lan ra, có chủ đích trước nhưng Lý Nguyên Từ cũng không thể kịp cân đối thân thể cậu vặn người tung một cú đáng ngang. Trần Anh Khang nhảy ngược ra sau, Lý Nguyên Từ bước đến nhấc búa lại bổ.
Trần Anh Khang cắt thẳng vào đấm vào bụng Lý Nguyên Từ. Búa đã ngoài tầm, Lý Nguyên Từ một lần nữa thả búa, hai tay cong xuống thục mạnh vào lưng Trần Anh Khang.
Sau đó quá trình cận chiến quả thật không có gì đáng để kể. Khôn vặt thì nhiều, chiêu thức thì chẳng ra đâu với đâu cả hoặc thực là chẳng có chiêu thức nắm đấm cứ đè mặt mà phang, chân thì đá loạn xạ. Cứ người một đấm ta một đấm, ngươi một đá ta một đá.
Đang từ tư thế thư si như say thưởng thức trận chiến, Ân Khuyết dần cảm thấy quái lạ, sau đó mắt cậu dật dật. Cậu cạn cả lời chẳng biết bình luận gì thêm. Có vẻ như hai con người này cũng không biến thái đến vô biên như cậu nghĩ không gì làm không được. Vừa luyện đến cực cảnh bất hoại vừa học xong thập bát ban võ nghệ, đùa gì chứ.
Phì cười một tiếng Ân Khuyết không khỏi thả ánh mắt xuống thấp hơn. Dù có ghê gớm đến mức nào, thiên tài đến mức nào hai người vẫn chỉ là hai con gà mới bước vào và đi trên con đường này. Cậu thậm chí đã nhìn thấy những con quái vật thực sự trông ra sao. Khi cảnh giới vượt qua đấu chiến cảnh võ giả mới là quái vật thực sự, tay đấm nát núi sông chân đạp bằng đại địa cũng là có thật mà không phải bất kỳ sản phẩm hư cấu nào.
Người chờ chờ không tới, người tới toàn tới bất ngờ. Vừa hạ thấp ánh mắt xuống hai kẻ điên trong sân liền nhấc lại ánh mắt Ân Khuyết lên.
Trần Anh Khang ‘kết ấn’ ‘phong nhận thuật’ kết hợp với ‘thủy phong áp’. Địch quá mạnh Lý Nguyên Từ đành quay đầu rút chạy. Trần Anh Khang không bỏ qua cơ hội t·ruy s·át, nhằm tăng lên uy lực t·ấn c·ông Trần Anh Khang sử dụng luôn đại chiêu ‘thủy long vũ’ thêm vào phong nhận thuật. Kỹ năng đã được nâng cấp thành ‘thủy long phong vũ.’
Dính kế. Lý Nguyên Từ thực ra không phải chạy đi đâu xa mà là quay lại nhặt lên cây búa, bây giờ mới chính là lúc cậu ta thể hiện.
“cuồng. Phong. Bão. Tố. Luân. Hồi. Búa.” mỗi một tiếng nói vang lên đều kèm theo một tiếng rít của gió. Lý Nguyên Từ cầm lấy cán búa quay tròng liên hồi hướng về phía Trần Anh Khang mà xông lại.
Ân Khuyết cực độ bất ngờ. Cuối cùng tất cả chỉ có thế hóa thành một câu cảm thán:
“ thì ra con người có thể vô sỉ đến mức này, haizzzzzzz”.
Lương chi tiêu biến, bản chất tha hóa, con người ngày lại ngày, càng lúc càng kéo thấp giới hạn bản thân. Ân Khuyết thật lo lắng cho tương lai của Lam Thiên, tương lai của tây bắc, tương lai của Cựu Địa thậm chí cậu còn manh nha lo lắng cho toàn nhân loại.
Lý Nguyên Từ quay mỗi lúc một nhanh, ‘thủy vũ’ của Trần Anh Khang cũng phun sắp đầy phòng. Ân Khuyết thầm lặng trốn ra khỏi địa ngục chiến trường.
Một canh giờ sau hai người người vẫn còn chiến đấu, Ân Khuyết lại ra ngoài kiếm chút đồ ăn lót dạ. Sau thêm một tiếng lại tiếp tục vòng về.
Vấn còn thấy hai người đấm nhau, không còn mấy chiêu thức hoa hòe lòe loẹt như trước nữa. Giờ họ lại quay lại chơi cận chiến, một bên đấm một bên chịu đòn rồi ngược lại. Họ chẳng thèm né tránh gì nữa cả.
Nhìn thời cơ gần đến với dự tính ban đầu Ân Khuyết không ra ngoài nữa. Kiên nhẫn chờ đợi thêm gần ba mươi phút cậu liền tiến vào sân.
Lý Nguyên Từ nhìn thấy Ân Khuyết bước đến tưởng rằng cậu bạn vào khuyên ngăn liền nói.
“Từ từ một lúc nữa, để anh đấm vỡ mặt thằng này cái đã.”
Không chịu thua kém Trần Anh Khang cũng nói theo:
“Ha ha ai vỡ mặt còn chưa biết à. tí nữa làm phiền khiêng tên ngu xuẩn này ra cái…”
Ba chữ ‘ người anh em’ còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe thấy nụ cười quái dị của Ân Khuyết.
“Ke ke ke ke, ke ke ke ke”
Nụ cười ma quỷ như u linh nhảy nhót trong căn phòng, hai người rùng mình khựng lại quên cả việc đấm nhau.
Gượng cười đồng thanh nói :”Người anh …. bốp bốp.”
Một tên bầm tím kéo theo hai tên bầm tím đi đến viện xá trên miệng không ngừng nở nụ cười ngây ngô.
Trên một tán cây cao nhìn xuống Ân Nguyệt viện trưởng nở một nụ cười trìu mến nhìn theo bóng lưng đang đi xa của em trai mình, khó mà kìm được vẻ ôn nhu trong ánh mắt. Cô nàng dùng giọng điệu ôn nhu không kém mà hỏi:
“Thằng nhóc con Ân Khuyết này cũng thật vô sỉ quá đi mà!”
Quay người qua nàng nở nụ cười trìu mến nhìn vào bóng đen vô hạn.
“Không biết trong số những vị thiên tài mà hắn muốn đánh có ta không nhỉ.”
Bóng đêm vốn không có gì bỗng run lên một cái.
“Gấp ba lần huấn luyện, là một người chị gái ta phải hết sức cố gắng giúp em mình hoàn thành ước mơ thôi. Phải không!”
Phất tay áo viện trưởng Ân Nguyệt phiêu nhiên rời đi. Bỏ lại phía bên dưới Ân Khuyết đang phấn khởi vui mừng mà không hề hay biết ác mộng của mình chuẩn bị ập đến. Không chỉ từ bên trên mà còn cả bên dưới. Hai cặp mắt cú bọ ghim sau ai đó vào trong đáy mắt, nội tâm hai gã đã sớm phẳng lặng khi định ra được hình thức trừng phạt cho gã tội đồ kia. Giời chỉ cần nghỉ ngơi sau đó ha ha, Ân Khuyết chờ lấy đi.