Chương 7: Thiết đầu chiến, Dọn sân chuẩn bị chiến.
“CỨUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU ……… ”
Lại một tiếng hét kinh thiên động địa phát ra từ khu ký túc xá. Ân Khuyết bước vào phòng ám khí. Có lần trước làm nền, lần này hắn không còn quá ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt. Hai bộ thân thể găm đầy mũi ám khí nằm lăn quay trên đất.
Một trong hai tên đó, có lẽ là Lý Nguyên Từ vẫy tay lại chào. Hoàn toàn không thể nhận ra hai người là ai với ai chỉ có thể nhìn đến chiều cao để mà phân rõ.
Cái xác còn lại liền lên tiếng.
“Người anh em lần trước đây mà. Thất lễ quá lần trước còn chưa kịp hỏi tên người anh em.”
“Ân Khuyết”
Thấy hai người bắt đầu trò chuyện Lý Nguyên Từ cũng xen miệng đi vào.
“Người anh em đến trường sớm quá ha, quả là nhân tài kiệt suất có khác.”
Nghe xong hai người còn lại liền không hiểu đầu đuôi thế nào dù sao cũng chẳng cảm thấy ăn nhập gì trong câu nói ở trên.
“Sao biết tôi là học viên mới?”
“Biết gì đâu.”
“Không biết sao lại nói tôi đến trường sớm, mà nhân tài kiệt suất là cái quỷ gì.”
“Thì cậu đang ở trường vào giữa kỳ nghỉ hè không phải sao, còn nhân tài kiệt suất thì đây là khu s còn gì.”
“ Có thể…”
“Chờ chút, chờ chút….”
Không đợi Ân Khuyết tiếp tục câu hỏi Trần Anh Khang liền lên tiếng ngắt lời. Nghe một hồi Trần Anh Khang liền vô ngữ, có vẻ như hai người bọn họ bị kéo vào trong vô tận hỏi đáp rồi. Hỏi đáp toàn câu vớ vẩn, chẳng thể nào hiểu nổi, còn để hai người nói thêm không biết đến bao giờ mới xong.
Trần Anh Khang lên tiếng cản lại:
“Mọi thứ để bàn sau đi, người anh em Ân Khuyết đúng không. Phiền cậu như lần trước, đưa chúng tôi đi viện xá.”
…
Hai ngày sau, chơi qua trọng lực phòng cùng ám khí phòng. Trọng lực Trần Anh Khang đến đích trước coi như cậu thắng. Ám khí phòng Lý Nguyên Từ thắng, còn vì sao Trần Anh Khang liền không muốn nhắc đến.
Hai con người có đấu chí lớn đều bị ăn thiệt thòi, nếu biết nhẫn nhịn liền quá không hợp với cái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu của họ.
Mới sáng ra, trong căn phòng ‘một không hai ba’ không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng. Mặc dù, bình thường, hình như, có vẻ, cũng đều như thế cả.
Trần Anh Khang ngồi trên giường hai chân để xuống đất, mặt cậu cúi gằm xuống tùy ý để mái tóc mình che đi khuôn mặt. Hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối.
“Rắc …. rắc……..rắc……rắc……..”
Tiếng bẻ khớp xương đều nhịp, chậm rãi vang lên. Trần Anh Khang bẻ từng ngón tay một. Hôm nay, đôi bàn tay ấy mang lên một đôi bao tay màu trắng hoa văn long lân.
Lý Nguyên Từ quay lưng lại với Trần Anh Khang. Quỳ một gối trên đất, Lý Nguyên Từ dùng tay mình nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp đen trước mặt. Chiếc hộp màu nâu của gỗ cũ. Không hoa văn hay họa tiết, không tên, không chữ cũng không hề có khóa.
Mở ra, bên trong nó là một chiếc búa lớn. Đầu búa hình vuông làm bằng sắt thường nhưng lại phi thường sáng bóng, xem ra chủ nhân của nó rất chú tâm bảo dưỡng. Một khối sắt sạch sẽ càng làm nổi bật lên những vết cắt trên thân. Vốn chỉ là một đầu búa bình thường chẳng hề có hoa văn, qua không biết bao nhiêu thời gian sử dụng giờ đây trên tấm thân ấy mang đầy vết tích thời gian. Hay huy chương vinh dự.
Cán búa làm bằng gỗ đỏ một loại gỗ phổ biến trên vùng núi tây bắc. Tuy rằng là một loại gỗ bền chắc gần như cương thiết nhưng lại không được ưa thích cho lắm, bởi vì nó có độ tương thích với không vật chất quá thấp.
Đầu búa dài 50cm, rộng cao đồng đều 20cm. Lý Nguyên Từ dùng một tay nhấc nó lên. Vác búa trên vai. Lý Nguyên Từ quay người lại cười khẩy với Trần Anh Khang rồi bước ra khỏi phòng.
Trần Anh Khang liếc mắt nhìn lên, đôi mắt chăm chú nhìn vào cái ót của đối thủ, hắn ta nở một nụ cười sắc lạnh rồi chậm rãi đứng lên, bước đi.
Đấu phòng, vừa mở ra hai người liền thấy khuôn mặt quen thuộc của gã thiếu niên.
Ân Khuyết khẽ đẩy kính:
”Hai người muộn ba phút mười ba giây.”
Tràng cảnh khốc huyễn hai người cố tạo ra chỉ vì một câu nói liền cứ thế mà tan rã, sụp đổ.
Tiết khí cái, Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang cũng không muốn vừa vô liền bem nhau ngay. Đều có chút tò mò nhìn qua.
Càng nhìn Trần Anh Khang càng cảm thấy họa phong có chút quái quái. Sao càng nhìn Trần Anh Khang càng cảm thấy thanh búa ngày càng to mà Lý Nguyên Từ lại ngày càng nhỏ. Cố nhịn cười ra tiếng Trần Anh Khang quay qua hỏi Ân Khuyết.
“Sao lại đeo kính vậy?”
Ân Khuyết chưa kịp trả lời Lý Nguyên Từ lại nhảy vô nói trước:
“Giả danh trí thức chứ còn gì nữa. Mà sao ông đeo đôi bao tay con gái đi đấm nhau thế?”
Một câu nói liền kéo đầy trị số thù hận của cả căn phòng không hổ là Lý Nguyên Từ của chúng ta. Cay hơn là hắn còn nói với vẻ mặt hiển nhiên. Cay, cay hơn nữa là nó nói đúng.
Ân Khuyết thực sự đeo kính chỉ vì cảm thấy vậy sẽ nhìn trí thức hơn, dù sao cậu là em trai của viện trưởng cũng không phải bí mật gì. Thường ngày cắm đầu vào tập luyện, bỏ không ít tiết lý thuyết và khoa học cơ bản. Không giống với hai gã này đều là thiên tài, để đạt đến cửu tầng cửu luyện hầu hết mọi người phải lựa chọn lấy hay bỏ. Nói trắng la hắn chỉ là một gã thuần vũ phu. Đoạn thời gian gần đây Ân Khuyết không thiếu bị bà chị ở nhà ‘dạy dỗ’ nhưng kết quả vẫn bết bát hoàn bết bát. Nhằm cứu vớt sĩ diện bé bỏng của mình Ân Khuyết liền nghĩ ra chủ ý đeo thêm cặp mắt kính. Ai ngời chưa gì đã b·ị đ·âm một phát thẳng vào v·ết t·hương chí mạng.
Đôi bao tay của Trần Anh Khang đúng là kiểu nữ. Khác với Ân Khuyết đâm một phát chí mạng gần c·hết đang phải tự mình hít thở hồi máu. Trần Anh Khang coi như chỉ bị cấu máu nhẹ, nhìn đến khuôn mặt muốn ăn đòn của Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang liền tung cước phản sát.
“Phải….” cậu kéo dài âm tiết ra, rồi chờ cho Lý Nguyên Từ nụ cười lên đến nửa miệng cậu ngay tức khắc bồi một đấm ngay chính giữa hàm răng.
“Người yêu anh mày tặng.”
Nhìn khuôn mặt kìm nén đến hoảng của Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang liền không kìm được mà cười lớn.
Chỉ là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết.
Học văn khóa còn không học Ân Khuyết lấy đâu ra mà có người yêu.
Kiếm người yêu trên sân thể dục ấy à nghĩ đến thôi Ân Khuyết liền cảm thây ghê cả người. Thời kỳ cửu luyện của họ mỗi người đều phải cố gắn hết sức mình để tiến lên. Ngày nào cũng có người luyện tập, trên sân lúc nào cũng đông đúc bất kể nắng mưa, bất kể ngày đêm. Nơi ấy chính là thiên đường của những con người với ý chí lớn, quyết tâm và tinh thần khổ luyện. Ở nơi ấy, sức mạnh nội lực của mọi người như được cộng hưởng lên nhiều lần, không ngừng thúc đẩy lẫn nhau tiến lên phía trước. Nhưng nơi đó cũng là địa ngục, giờ Ân Khuyết mới hiểu tại sao ở sân thể dục không hề có một bóng người nào của cảnh giới cao hơn. Cả ngàn người tập chung vào sân thể dục, rèn luyện đến mồ hôi nhễ nhại. Ôi cái mùi hương đó một khi hoàn thành cửu luyện thoát khỏi trạng thái luyện tập đến cuồng si đó rồi thì không thể nào cảm được cái mùi ấy. Nếu có ai yêu đương được ở nơi quỷ quái đó Ân Khuyết chỉ biết dơ lên ngón tay cái.’ người anh em thật ngưu, tiểu đệ xin cam bái hạ phong.’
Đâm Lý Nguyên Từ có c·hết hay không, không biết. Đòn vừa rồi Trần Anh Khang tung ra liền vét sạch lượng máu cuối cùng của Ân Khuyết.
“Ầm.”
Ân Khuyết cả người ngã ngửa về phía sau, hai tay ôm ngực, nước mắt đầm đìa. Tâm như đ·ã c·hết hồn còn vấn vương. Không, vấn vương cái con khỉ, hồn còn thù hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hai tên trước mặt. Mỗi tên một đấm bên phải, hai đấm bên trái, rồi lại một đấm bên phải cho nó cân. Đấm chán rồi đá, vô ảnh cước đá, đá, đá nát quả đầu ngu si của bọn hắn.
Nhưng mà đánh không lại nha. Nước mắt thấm ngược vào trong tim, ‘ viện trưởng, em trai của ngài đã cố gắng hết sức.' Nhắm mắt xuôi tay, Ân Khuyết nằm ngoẻo trên mặt đất, hai mắt mở lớn, lưỡi thè cả ra ngoài.
Lý Nguyên Từ nhìn Trần Anh Khang, Trần Anh Khang nhìn Lý Nguyên Từ. Lý Nguyên Từ túm lấy hai tay, Trần Anh Khang cầm lên hai chân.
“Một, hai”
“Vèooooooooo”
Ân Khuyết bị quăng vào góc phòng.
Dọn sân chuẩn bị chiến.