Dã Đồ

Chương 10: Nhiệm vụ 1




Bình minh ngày cuối đông đến muộn, nơi nơi đều là một màu xám xịt.

Nhiêu Tầm mở tay chân đè trên người mình ra, lúc chuẩn bị rời giường, hắn ngoảnh đầu nhìn Lý Mặc ngủ say, lặng lẽ than nhẹ một tiếng, cuối cùng giúp anh chỉnh lại góc chăn rồi nhanh chóng xuống giường sửa soạn đồ đạc, nhân lúc trời còn chưa hửng sáng, âm thầm đi xuống tầng.

Những quầy bán bữa sáng dưới tầng đã bày hàng, mùi thơm của sữa đậu nành và bánh quẩy hòa quyện cùng hơi sương, chầm chậm lan tràn trong không khí.

Nhiêu Tầm đứng trong làn sương sớm, gọi điện cho đội trưởng Triệu.

“Đội trưởng Triệu, tôi là Nhiêu Tầm.” Khi Nhiêu Tầm nói chuyện hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tiệm net tầng một rồi dừng lại ở thanh sắt màu đen trên ban công tầng hai.

Nghe thấy giọng nói ngái ngủ đáp lời từ bên kia, Nhiêu Tầm nói tiếp: “Tài liệu về Lý Mặc không cần nộp lên trên, tôi tự mình đi.”

Bên kia dường như thoắt cái tỉnh ngủ, lải nhải hỏi rất nhiều.

Nhiêu Tầm xoa bóp cần cổ có hơi cứng, bình tĩnh nói: “Trước đó là tôi chưa cân nhắc kỹ, những thứ chưa thể xác định trên người Lý Mặc quá nhiều, vẫn nên để tôi và người cung cấp thông tin đi là được, bớt một người cũng là ít đi một phần yếu tố không xác định.”

Nói chuyện thêm một lát, Nhiêu Tầm cúp máy, hít vào một hơi lớn không khí lạnh như băng. Sau đó hắn lắc lắc cổ chân với bàn chân, không có chần chừ, bắt xe quay về Cục thành phố.

Lần ngụy trang này cho Nhiêu Tầm thời gian chuẩn bị không dài, chỉ ngắn ngủi vài ngày, hôm nào hắn cũng tiếp xúc với người có tiền sử nghiện ma túy, quan sát hành động và dáng vẻ của họ, từng chút từng chút một đưa những thứ đó chuyển sang người mình.

Đến ngày thực hiện nhiệm vụ, Nhiêu Tầm tiếp tục gầy thêm hai kg nữa, gò má đã có dấu hiệu hóp lại, thêm cả quầng thâm mắt và tơ máu do chịu đựng thời gian dài, nói hắn là một kẻ nghiện cũng khá đáng tin.

Văn phòng đội phòng chống ma túy số 2 đặc biệt rộng rãi, Nhiêu Tầm mặc một chiếc áo khoác đen cũ, bên trên còn có ít bụi đất, cả người trông mê man mù mờ. Đối diện với gương, hắn vò rối tung hết tóc lên, đôi mắt được điều chỉnh cho khép hờ, khi nhìn người khác thì chỉ liếc qua. Rồi lại cho chiếc lưng thẳng tắp cúi sụp xuống, thả lỏng tay chân căng chặt, cứ đứng cà lơ phất phơ như thế. Mép môi còn đang ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền mười tệ một hộp hút vào, trong vòng khói trắng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

“Quá tốt, Nhiêu Tầm y hệt đầu thai từ lưu manh(1)!”

(1) 二溜子: đây là một phương ngữ, dùng để chỉ người vô công rỗi nghề, không làm việc đàng hoàng, đôi khi còn để chỉ bọn côn đồ, vô lại.

Các đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy số 2 ồn ào, cười lớn vỗ vai với ngực Nhiêu Tầm.

Nhiêu Tầm sợ mọi người bị bỏng, giơ điếu thuốc khiến người ho sặc lên cao, ngửa đầu, vừa nhả khói trắng lên không trung vừa cười: “Có giống không?”

Mọi người tôi một đẩy anh một đẩy, ầm ĩ hét: “Rất giống.”

Đội trưởng Triệu đi lên phía trước, vỗ vai Nhiêu Tầm.

Ông thấp hơn Nhiêu Tầm nửa cái đầu, hai mắt hiền hòa nhìn không giống cảnh sát, nhưng Nhiêu Tầm biết trên người ông có mười mấy vết sẹo do súng đạn, mỗi một dấu đều là huân chương bò dậy từ cận kề cái chết.

Đội trưởng Triệu hơi ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Nhiêu Tầm một lượt, vỗ mạnh nhiều cái lên cánh tay Nhiêu Tầm, cuối cùng nghiêm trang nói: “Lát nữa đi cùng người cung cấp thông tin, đừng lo lắng, thấy chỗ nào không ổn nhất định phải nhanh chóng dừng lại, nhớ kỹ an toàn mới là quan trọng nhất.”

Nhiêu Tầm thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, lưng eo nháy mắt thẳng tắp, đôi mắt cũng lấy lại tiêu cự, vung tay nghiêm chỉnh chào các đồng nghiệp khác cùng đội trưởng Triệu

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Tiếp đó là đi gặp người cung cấp thông tin. Mấy năm trước người cung cấp thông tin kia bởi vì bị đội phòng chống ma túy số 2 bắt được ngay khi đang ‘đập đá’ ở nhà trọ, cưỡng ép cai nghiện một thời gian, vừa được thả ra là lại hút tiếp, hút xong lại bị đưa vào, lặp đi lặp lại, cuối cùng còn chơi lớn, khi bị bắt về quy án đã quỳ xuống cầu xin cảnh sát xử lý khoan hồng, rồi đưa ra toàn bộ thông tin bản thân nắm giữ, sau đó mới được đội phòng chống ma túy số 2 miễn cưỡng sử dụng.

Nhiêu Tầm ở cùng gã mấy ngày, bên ngoài thoạt nhìn rất thân thiết, làm quá lên một chút là có thể diễn một vở anh em tri kỷ.

Vừa đến trước cửa, Nhiêu Tầm xác nhận những đồ vật trên người thêm lần nữa– một khẩu súng lục được đặc cách phê duyệt, giấu ở túi trong áo khoác, đạn đã lên nòng, chỉ cần nhắm chuẩn bóp cò là có thể một phát bắn chết. Bởi vì sức chứa của áo khoác có hạn nên chỉ chuẩn bị hai chiếc còng tay đặt dưới túi, một chiếc dành cho Thẩm Thụ Cường, một chiếc khác thì tùy theo tình huống mà sử dụng.

Những vật bảo toàn tính mạng này lạnh buốt cứng ngắc, Nhiêu Tầm cẩn thận vuốt ve chúng, ngay sau đó sử dụng một tay khác vỗ vai người cung cấp thông tin, dùng giọng điệu bình thản nói: “Người anh em, lần này mạng của tôi tạm thời đặt trong tay anh.”

Người cung cấp thông tin vội vàng gật đầu, nở nụ cười cố ý lấy lòng, “Cảnh sát Tiểu Nhiêu à, cậu cứ yên tâm, dù tôi có chết cũng sẽ giúp cậu sống sót.”

Dừng lại trong chốc lát, nụ cười của gã càng sâu hơn, “Đương nhiên chúng ta cùng nhau an toàn trở về mới là tốt nhất, chẳng phải tôi còn cần lập công à!”

Nhiêu Tầm tiếp tục vỗ gã, không nói gì.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, một nhóm người bước nhanh ra khỏi cửa lớn Cục thành phố, một đường không ai lên tiếng, bước chân cũng nặng trịch.

Nhiêu Tầm biết tất cả mọi người đang nín thở, không ai thả lỏng.

Có vài chiếc xe đang đợi bên ngoài Cục thành phố, Nhiêu Tầm cùng người cung cấp thông tin lên chiếc Honda màu đen dẫn đầu, những người khác được chia thành nhiều nhóm, lần lượt lên mấy chiếc xe phía sau.

Đường quốc lộ rộng rãi mau chóng thu hẹp, xe chạy trên mặt đường thỉnh thoảng lắc lư.

Nhiêu Tầm lái xe, mắt nhìn thẳng, ánh mắt đôi lúc như có như không liếc nhìn người cung cấp thông tin, thu mọi cử động của gã vào mắt.

Trong lòng Nhiêu Tầm hiểu rất rõ, nhiệm vụ lần này không chỉ có bắt giữ Thẩm Thụ Cường, mà còn phải quan sát kỹ người cung cấp thông tin, tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Người cung cấp thông tin hoàn toàn không biết, im lặng ngồi trên ghế lái phụ, cách một lúc là lại ấn mở màn hình sắp tắt.

“Gần đến nơi hẹn rồi, Thẩm Thụ Cường vẫn chưa liên lạc với anh?” Nhiêu Tầm đánh lái, thuần thục rẽ vào khúc cong trên con đường nhỏ, bình tĩnh hỏi.

“Không biết xảy ra chuyện gì nữa, đã nói cách hai mươi phút sẽ xác nhận một lần mà…” Người cung cấp thông tin là một kẻ nhát gan, có suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên mặt, gấp gáp ấn mở màn hình điện thoại liên tục.

“Nếu không bắt được người thì anh quay về ngồi xổm tiếp đi.” Nhiêu Tầm ngả người về sau, rút một điếu thuốc ngậm vào, vừa lái xe vừa hút, thi thoảng mất kiên nhẫn, quơ tay gẩy tàn thuốc rơi vào gạt tàn trong suốt ở bên cạnh, hắn biết bản thân đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nhân vật.

Người cung cấp thông tin vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở lên nôn nóng, “Đừng vội, tên khốn Thẩm Thụ Cường thật sự rất cần tiền, không thể nào cứ vậy chạy trốn.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay người cung cấp thông tin rung lên grừ grừ. Nhiêu Tầm nhìn gã một cái, hất cầm về phía gã, ý nói gã mau trả lời, mọi thứ phải làm theo đúng kế hoạch.



Lúc này người cung cấp thông tin mới cảm thấy thật sự căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nâng cao trạng thái rồi trả lời điện thoại.

Phía bên kia cực kỳ cẩn thận, hỏi tất cả tình hình lớn nhỏ ở bên này, người cung cấp thông tin thành thật trả lời từng cái một, đến cuối còn gấp gáp giải thích: “Ông chủ Thẩm, ông cứ yên tâm! Cớm không có tìm đến tôi, bọn chúng cho rằng tôi đã cải tà quy chính lâu rồi!”

Người cung cấp thông tin liếc nhìn Nhiêu Tầm đang lái xe, cười với bên kia: “Vẫn ở chỗ cũ, không thay đổi đúng không?”

“Không thay đổi, lúc cậu đến nhớ cẩn thận.”

Người cung cấp thông tin vội vàng ‘Được’ hai tiếng, xác thực lại địa điểm và thời gian lần nữa, chờ đối phương xác nhận đúng mới cảm thấy yên tâm.

Khi bị hỏi bên này có mấy người, người cung cấp thông tin mất tự nhiên liếc nhìn Nhiêu Tầm lái xe, ra vẻ thoải mái trả lời: “Có thằng em đi cùng tôi, không phải người ngoài, ông cứ yên tâm.”

Giọng nói phía bên kia rõ ràng đanh lại, “Em trai cậu?”

Người cung cấp thông tin nhéo mạnh vào eo bàn tay, dùng toàn bộ sức lực nói: “Ông không biết em trai tôi à? Chắc do trước đây chưa từng nhắc đến, cũng lâu rồi tôi chưa liên lạc ấy mà.”

“Cậu dẫn em trai cậu đến làm gì?’

“Thật ra… thật ra hàng mấy lần trước là do thằng em tôi nhờ tôi mua, lần này tiện thể đưa nó đến luôn.”

Đối diện cười khô khốc hai tiếng, nghe có vẻ không tin tưởng, hỏi tiếp: “Em trai cậu đang làm gì?”

“Ầy, nói ra xấu hổ lắm.” Người cung cấp thông tin giả vờ thở dài, lén nhìn sang Nhiêu Tầm vừa nhả khói vừa lái xe bên cạnh, nói tiếp: “Học xong cấp hai thì không thể học tiếp được nữa, bây giờ đang đi đòi nợ giúp bọn cho vay nặng lãi, cứ vậy đánh đánh giết giết, giúp kẻ khác xử lý người…”

“Xử lý giúp kẻ nào?”

Vấn đề này chưa được dàn xếp trước, người cung cấp thông tin thoáng cái lắp bắp, luống cuống nhìn Nhiêu Tầm, “Em trai, chú thuộc khu vực của ai ấy nhỉ?”

“Địa bàn của Lưu Phong.”

“Khu vực của anh Lưu, là khu vực của anh Lưu.” Người cung cấp thông tin thở phào một hơi, quay đầu chửi Nhiêu Tầm: “Sao thằng nhóc chú não ngắn thế hả, khi ở bên ngoài không được nói thẳng tên thật của ông chủ, nếu không phải có anh che giấu cho chú thì chú đã bị đập cho răng rơi đầy đất lâu rồi.”

Tầm nhìn của Nhiêu Tầm giao động qua lại giữa điện thoại của người cung cấp thông tin và phía trước, thoải mái nói một câu: “Nếu hắn dám đánh tôi, tôi giết hắn.”

Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên nghe thấy giọng nói của Nhiêu Tầm, cười hai tiếng nói: “Em trai cậu điên vậy sao?”

Nhiêu Tầm đáp lời điện thoại qua khoảng không: “Chẳng phải tôi đi giải quyết người khác à, không đủ khí thế thì không được.”

Bên kia tán thưởng hai câu “khá lắm”, tin hắn bảy phần.

Cuộc gọi này không ngắn cũng không dài, bên kia không rảnh rỗi tán gẫu với bọn họ, cuối cùng dặn dò vài câu với người cung cấp thông tin rồi tắt máy.

Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, người cung cấp thông tin giống như loài cá sụn ật vào ghế nằm bất động, đồng tử tan rã, trong miệng từng hơi từng hơi thở hổn hển.

“Con mẹ nó, thật đáng sợ.”

Nhiêu Tầm thậm chí không nhìn gã lấy một lần, lái xe rất nhanh, tóc trên trán bị gió lạnh qua khe hở thổi bay phất phới.

Cảnh sắc xung quanh ngày càng hoang vắng, lượng người cũng dần dần thưa thớt, cuối cùng dừng lại trước cổng một khu chợ nhỏ ở ngoại ô.

Khu chợ nhỏ này rất giống chỗ gần nhà Lý Mặc, bên trong tốt xấu lẫn lộn, quanh nơi này đầy những kẻ thất nghiệp sống lang thang.

Các cảnh sát phía sau đã sớm đậu xe cách một khoảng xa, tốp năm tốp ba xuống xe, mặc thường phục trà trộn vào trong đám người ồn ào, vài người ở hàng rau lựa rau dưa héo, vài người cách đó mấy mét xem người khác đánh cờ tướng ven đường.

Nhiêu Tầm cố ý đậu xe cách xa chỗ đồng nghiệp, dụi thuốc xuống xe, cùng người cung cấp thông tin đi vào trong khu chợ hỗn loạn.

Người nơi này tạp nham, thỉnh thoảng có vài câu thô lỗ khó nghe chui vào tai, còn có không ít cãi vã xảy ra chỉ vì vài ba tệ hay hai xu, cứ thế mất hết hình tượng rồi bộc phát ở hai bên đường.

Nhiêu Tầm bước đi rất nhanh, mắt nhìn thẳng liếc qua xung quanh, khi tầm mắt bắt gặp những đồng nghiệp đang trà trộn trong đó, đôi mắt hắn không hề dừng lại trên người bọn quá một giây.

Đi ngoằn ngoèo lòng vòng rất lâu, đám người dần cách xa bọn họ, trước mặt là một kho xưởng bỏ hoang, mùi kim loại và dầu máy không ngừng lởn vởn trong không khí.

Đợi mười phút như đúng hẹn, nhưng xung quanh đến một con chim cũng không có. Nhiêu Tầm đã vào trạng thái, mất kiên nhẫn ‘chậc’ hai tiếng, nói với người cung cấp thông tin: “Anh, người bán hàng đâu?”

Người cung cấp thông tin cũng không hiểu ra sao, nóng vội nhìn khắp nơi, giơ tay vỗ vai Nhiêu Tầm, gã cũng nhập vai quá mức: “Thằng nhóc chú lần đầu đến nên mới gấp, người ta cũng phải cần thận chứ, đầu tiên sẽ quan sát chúng ta một lúc rồi mới xuất hiện.”

Nhiêu Tầm chẳng ừ hử gì, chỉ phát ra hai tiếng cười nhạt, cà lơ phất phơ đứng tại chỗ

Trôi qua thêm năm phút, điện thoại người cung cấp thông tin bất ngờ kêu lên reng reng reng, người cung cấp thông tin đang căng thẳng lập tức hoảng sợ.

Gã lén hít một hơi thật sâu, vừa nhận cuộc gọi đã hỏi ngay: “Ông chủ Thẩm, người của ông đâu? Bọn tôi đã đợi ở đây mười lăm phút rồi đấy.”

“Đổi chỗ, đến con hẻm phía sau.”

Nhiêu Tầm khó hiểu nhìn người cung cấp thông tin, phát hiện gã cũng nhìn sang hắn, đáy mắt gã hiện lên kinh ngạc cùng sợ hãi đang bị đè xuống.

“Sao lại đột nhiên đổi chỗ vậy?” Người cung cấp thông tin hỏi bên kia.

“Tôi vừa từ kho xưởng đó về, xung quanh có vài người qua lại, rất dễ xảy ra chuyện.”

Nhiêu Tầm im lặng lắng nghe, não bộ nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết biến hóa bất ngờ xảy ra này.

“Anh, người bán hàng này không tin tưởng chúng ta.” Nhiêu Tầm đột nhiên nói: “Hay là thôi đi, đổi người khác.”



Người cung cấp thông tin nhìn qua Nhiêu Tầm một cái, vội vàng phối hợp diễn cùng hắn, ngoảnh đầu lại lớn tiếng nói: “Chú hiểu cái đếch gì! Hàng của ông chủ Thẩm đây vừa rẻ vừa tinh khiết, muốn đổi thì tự chú đi mà kiếm, cũng đừng tìm anh ứng trước tiền giúp chú!”

Nhiêu Tầm không nói gì.

Quả nhiên, phía bên kia truyền đến vài tiếng bực bội cắt ngang, người đối diện trấn an người cung cấp thông tin: “Được rồi, nhanh ra con hẻm phía sau đi, âm thanh nói chuyện nhỏ chút, làm ầm ĩ như vậy nhỡ dẫn cả đám cớm đến thì sao hả?”

“Được được được, chúng tôi lập tức qua đó!” Người cung cấp thông tin đáp lời, sau đó dùng giọng điệu thô lỗ nói với Nhiêu Tầm: “Lát nữa qua đó thì nói ít thôi, lấy được hàng thì nhanh chân cút đi, đừng có bày cái mặt như đưa đám này ở đó rồi khiến người khác tức giận!”

“Ờ–” Nhiêu Tầm kéo dài ngữ điệu, bước nhanh đến con hẻm phía sau.

Người cung cấp thông tin nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, đột nhiên cảm thấy nằm vùng được chọn này rất tốt, trên người không hề có một chút dấu vết nào của cảnh sát.

Nhìn hồi lâu gã mới hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp bước chân Nhiêu Tầm trong màn đêm.

Con hẻm phía sau không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ. Nhiêu Tầm quan sát suốt chặng đường, phát hiện cả hai đầu của con hẻm này đều thông rộng, một đầu nối liền với ngã tư, còn một đầu trực tiếp dẫn ra đường lớn.

Con đường lớn kia rất cũ, đang được thi công lại, bên đường không có máy giám sát. Đôi mắt Nhiêu Tầm quét qua mọi thứ xung quanh, thầm nghĩ có lẽ đám người Thẩm Thụ Cường cùng xe của chúng đậu ở đầu hẻm giáp đường lớn, thấy tình hình không ổn sẽ trực tiếp phóng đi.

“Đến rồi?”

Thẩm Thụ Cường đứng ở cuối hẻm, bộ quần áo màu đen trên thân người mập mạp của ông ta nhìn càng giống túi đựng rác bóng loáng hơn. Bên cạnh ông ta còn có ba người, một tên có dáng người trung bình đeo kính gọng vàng, hai tên còn lại dữ dằn như bò, nếu không có gì bất ngờ thì hai tên đó chính là hai bảo vệ cùng biến mất trong lời đội trưởng Triệu.

“Ở đây không có máy giám sát, cũng không có ai, mọi người có thể yên tâm.” Sắc mặt Thẩm Thụ Cường thâm trầm, giọng điệu vẫn còn khá ôn hoà.

Cảm xúc người cung cấp thông tin tăng vọt khi vừa nhìn thấy ông ta, chạy đến bắt tay với ông ta, còn Nhiêu Tầm thì chậm chạp bước về trước, trên đường đi không quên gật đầu tỏ ý với ông ta.

Trải qua mấy ngày cố gắng, Nhiêu Tầm hiện tại nhìn u ám, lâng lâng, chỉ còn bộ não là giống như máy tính tốc độ cao không ngừng vận hành. Hắn dùng đôi mắt ước tính khoảng cách giữa bọn chúng và ô tô cuối hẻm, nghĩ nếu bản thân hành động, đồng nghiệp bên ngoài phải cần ít nhất một phút để đến nơi. Mà trong một phút này, hắn trước tiên phải khống chế được Thẩm Thụ Cường, còn phải đối phó với hai tên bảo vệ khỏe như bò và một tên kính gọng vàng có thể bí mật ra tay bất cứ lúc nào.

Nhiêu Tầm hít sâu, rót hơi lạnh đêm khuya vào phổi, xắn tay áo lên một đoạn, áo lông bọc lấy áo khoác không có tính co dãn, cứ vậy bó chặt trên cánh tay.

Gió lạnh tạt qua con hẻm nhỏ, trêu ghẹo phần cánh tay để lộ bên ngoài, Nhiêu Tầm chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

“Em trai cậu đẹp trai vậy mà sao trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc đến.” Thẩm Thụ Cường đánh giá Nhiêu Tầm một lượt.

“Trước đây là anh tôi đến mua, mua về chia cho tôi một ít.” Mi mắt Nhiêu Tầm khép hờ, nghiến răng hàm, cuối cùng buồn chán ngáp dài một cái, còn khá tốt tính giải thích nói: “Lần này tôi đi theo xem thử, về sau tôi tự mình đến, không cần anh ấy chạy vặt cho tôi nữa.”

Thẩm Thụ Cường ‘Ồ’ một tiếng, cười ầm lên: “Hai anh em cậu nghiện đến thế sao? Đúng là…”

Ông ta chưa nói câu kế tiếp, nhưng Nhiêu Tầm đoán ông ta là đang muốn nói ‘Đúng là một lũ thối nát’.

“Nhạt nhẽo, nếu ngay cả ảo giác bay bổng cũng không có, vậy tôi sống làm gì nữa.” Nhiêu Tầm thản nhiên nói, trên mặt là bộ dạng bất cần, như thật như giả.

“Đếm đi.” Nhiêu Tầm đặt túi trên mặt đất, ngồi xổm kéo mở khoá, cùng với khóa kéo di chuyển từng xấp tiền giấy màu đỏ xuất hiện ngày một nhiều.

Dây kéo hoàn toàn mở, Nhiêu Tầm đứng dậy, tự giác lùi về sau hai bước, nhường chỗ cho đám người Thẩm Thụ Cường đi lên đếm tiền.

Thẩm Thụ Cường thật sự không tự mình hành động, ông ta ‘hừ’ một tiếng từ trong cổ họng, tên đàn ông đeo kính gọng vàng bên cạnh lập tức bước đến, bộp một tiếng, đổ mấy chục xấp tiền giấy xuống mặt đất.

Dưới cơn gió lạnh, kính gọng vàng lấy ra một cái máy, lần lượt đặt từng xấp đã tháo dây cao su vào.

Tất cả mọi người không phát ra âm thanh, trong không khí chỉ còn mỗi tiếng lật soàn soạt của tiền giấy.

“Ông chủ, không có vấn đề.”

Một xấp cuối cùng thuận lợi đi qua máy, kính gọng vàng đứng lên, nhanh chóng cầm từng cọc tiền rơi rớt trên mặt đất cất vào túi.

Thẩm Thụ Cường gậy đầu, ra lệnh: “Cho bọn họ thử hàng, dù sao cũng chỉ còn một phần cuối này.”

Người cung cấp thông tin giả vờ thuận miệng hỏi: “Sao lại là một phần cuối? Chẳng lẽ sau này ông chủ Thẩm của tôi đây muốn rửa tay gác kiếm à?”

Thẩm Thụ Cường không rảnh cùng gã nói đùa, hừ lạnh một tiếng nói: “Bị cớm theo dõi, ra ngoài tránh đầu ngọn gió(2) đã rồi tính tiếp.”

(2) 避避风头: Ý thấy tình thế bất lợi nên tạm lánh đi.

Dừng một chút, ông ta hất cằm về phía người cung cấp thông tin và Nhiêu Tầm, “Thử hàng đi.”

Thử hàng tại chỗ… Nửa đầu người cung cấp thông tin chảy mồ hôi lạnh, suýt nữa đã làm rối loạn thế trận. Ngay lúc gã chuẩn bị nói vài câu cho qua, bỗng có một bàn tay đập xuống vai.

Nhiêu Tầm vỗ vai gã, một tay duỗi về đám người Thẩm Thụ Cường: “Đưa tôi, lần này tôi đến thử.”

Người cung cấp thông tin nuốt nước bọt, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ngăn cản hắn– thử hàng không thể giả vờ được, gã chỉ hi vọng cảnh sát này đừng làm liên lụy đến gã, gã còn muốn dựa vào lần lập công này để giảm hình phạt.

Nhiêu Tầm không có thời gian để ý đến nội tâm phức tạp của người cung cấp thông tin, duỗi tay nhận bọc nilon kính gọng vàng đưa, miết ra một chút bột trắng ở bên trong.

Ánh trăng phủ xuống người Nhiêu Tầm, kính gọng vàng ngẩng đầu, tầm mắt đúng lúc lướt qua gương mặt Nhiêu Tầm. Trong chớp mắt, gã ta bất ngờ nghĩ đến cái gì, theo phản xạ nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Nhiêu Tầm.

Một lần nhìn thoáng qua này là đang cẩn thận xem xét, ngay khi lướt qua đôi môi khô mỏng thường xuyên thiếu nước kia, cả người kính gọng vàng đột nhiên run lên, không chắc chắn hỏi: “Nhiêu… Nhiêu Tầm?”

Nhiêu Tầm bất ngờ ngẩng đầu, không thể tin được nhìn về phía kính gọng vàng.

Kinh ngạc trong mắt kính gọng vàng nhanh chóng biến thành suy tư điều gì đó, lần này gã ta dùng loại ánh nhìn xoi mói đánh giá Nhiêu Tầm từ trên xuống không dưới ba lần, như chê cười lại như thương tiếc, nói với Nhiêu Tầm: “Sao bây giờ lại thành lăn lộn thế này? Xem ra miệng tao cũng linh nghiệm quá nhỉ.”