Dã Đồ

Chương 11: Nhiệm vụ 2




Lý Mặc mặc đồng phục làm việc, ngồi xổm trên đất trống ở tiệm sửa xe, tiến hành thay lốp cho chiếc Audi màu bạc.

Anh chưa từng được đào tạo qua cái gì, nhưng làm những việc này lại nhanh nhẹn đến kỳ lạ, không lâu sau đã tháo được chiếc lốp cũ bỏ đi, rồi thay bốn chiếc lốp mới tinh sáng bóng vào xe.

Làm xong, cả người Lý Mặc đầy mồ hôi, không để ý nhiều mà ngồi xuống ghế nhựa bên cạnh, cái được cái không quạt gió, phẩy hết gió lạnh lên mặt mình.

Cách đó không xa có dựng một cái bàn nhỏ, con gái ông chủ vừa lên cấp ba, trên người mặc bộ đồng phục xanh lam rộng rãi, nằm đó hết mình chiến đấu với đạo hàm, đôi mắt thỉnh thoảng ngó nhẹ sang chỗ Lý Mặc.

“Anh Lý Mặc, anh lại đây chút đi!”

Ngó vài lần, cô bé cuối cùng cũng gọi Lý Mặc.

“Đừng bảo anh xem đề, anh đọc không hiểu đâu.”

Tuy là nói vậy, nhưng Lý Mặc vẫn chịu đi đến đó, khi gần đến nơi thì vuốt một chùm tóc mềm như bông của cô bé.

“Có phải anh xảy ra chuyện gì không? Sao anh lại xin nghỉ việc ngay lúc gần sang năm mới vậy?” Cô bé ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt thấp thoáng lưu luyến không nỡ.

“Không xảy ra chuyện gì cả.” Lý Mặc suy nghĩ, nói đúng sự thật: “Tiền ít quá, anh thiếu tiền, muốn đổi sang việc khác nhiều tiền hơn để làm.”

Cô bé lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kia giống như không thể tin được Lý Mặc có thể trực tiếp nói ra những lời đấy.

“Thế anh tìm được công việc mới rồi hả?”

“Chưa, đi được bước nào hay bước ấy thôi.”

“Không thể làm thêm mấy tháng nữa sao?”

“Không được, suy nghĩ đã bay ra ngoài thì không thể làm tiếp được nữa.”

“Nhưng anh đi rồi thì buồn lắm… Trong số những người ở đây anh là tốt nhất.” Cô bé chỉ vào vài người mặc đồng phục sửa xe cách đó không xa, buồn bã mím môi.

Những đồng nghiệp mặc đồng phục thống nhất kia ngồi xổm thành một vòng, hít nhả khói, biểu cảm đáng khinh, hình như đang nói về mấy chuyện người lớn tục tĩu đáng chê cười nào đó.

Lý Mặc liếc nhìn bọn họ một cái, nghĩ đến cô bé nói mình là người tốt, lắc đầu cười, “Anh không tốt, mắt nhìn người của em kém quá, sau này nhớ phải lau mắt cho sáng đấy.”

Cô bé không nói gì, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng dừng lại ở lưu luyến xen lẫn tức giận.

Lý Mặc nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của cô bé, bỗng phát hiện biểu cảm gương mặt thay đổi thất thường như vậy cũng đã xuất hiện trên mặt anh từ vài ngày trước.

Mấy ngày nay… Lý Mặc bước đến bên gốc cây lạnh lẽo, cúi người ngồi xổm trên bậc đá, hút một điếu thuốc lá rẻ tiền có hàm lượng hắc ín cực cao.

Trong làn khói trắng lượn lờ, anh lại nghĩ đến ngày ấy.

Buổi tối hôm ấy, Lý Mặc có được một giấc ngủ yên ổn duy nhất từ trước đến nay. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh cảm giác mình trèo lên một vật ấm áp nào đó, vật kia giúp anh thấy an tâm vô cùng, không bao giờ muốn rời khỏi, vì thế tay chân theo bản năng cùng ôm lấy thứ đó.

Khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên đến đỉnh, Tần Tiểu Mao la hét ngoài cửa “Gần một giờ chiều rồi”, Lý Mặc bất ngờ bật dậy, phát hiện bên cạnh đã trống không từ lâu, không có cuộc gọi, không có tin nhắn, thậm chí không có một lời từ biệt, Nhiêu Tầm cứ vậy biến mất một cách nhẹ nhàng, giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng câu “Chỗ này của anh thích thật” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lý Mặc, vào những lúc không có gì để làm, anh không thể nhịn được âm thầm sinh ra chút chờ mong, vì vậy mỗi ngày đều tỉnh giấc sớm hơn mọi khi một hai giờ, quét dọn sạch sẽ nhà ở từ đầu đến đuôi, sử dụng nước giặt có hương thơm, phơi quần áo đã giặt sạch dưới ánh nắng mặt trời, rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào, để làn gió tươi mát càn quét căn phòng một lượt, cuốn đi những tro bụi xưa nay anh chán ghét.

Lý Mặc còn bất ngờ phát hiện mình có tham vọng — muốn ăn muốn uống, muốn bản thân gọn gàng sạch sẽ, muốn học hỏi những điều mới, còn muốn… Còn muốn một lần nữa được cảm nhận hơi thở cùng cận kề với người khác.

Nhưng có lẽ sẽ không còn xuất hiện bất kỳ lần tiếp xúc nào, Lý Mặc trước khi đi làm vẫn cố gắng sửa soạn bản thân thật gọn gàng, cắt ngắn một đoạn tóc mái dài trên trán, rửa mặt sạch sẽ, còn dùng cả kem dưỡng da của Tần Tiểu Mao, cuối cùng hứng gió lạnh đến McDonald’s mua một phần bữa sáng.

Khi ra khỏi cửa hàng, Lý Mặc vẫn đang nhai nửa miếng bánh mì béo ngậy trong tay, anh vừa nhai vừa nghĩ, đúng là kỳ lạ, sao anh bỗng nhiên biến thành như vậy?

Mãi đến tận khi nhìn thấy ánh mắt của con gái ông chủ tiệm sửa xe, anh mới mơ hồ nhận ra nguyên nhân mấy ngày nay tính tình mình thay đổi.

Anh nhìn cô bé chán nản buồn bã, nhẹ nhàng hỏi: “Em có người mình thích chưa?”

Cô bé trừng mắt liếc anh một cái, đỏ mặt cúi đầu.

Lý Mặc hỏi tiếp: “Nếu như người em thích tài giỏi hơn em rất rất nhiều thì phải làm sao?”

Cô bé ngẩng đầu liếc anh, ‘hừ’ một tiếng, tức giận nói: “Người so với người có thể giỏi hơn bao nhiêu? Chỉ cần em dồn đủ sức thì nhất định có thể vượt qua người đó!”

Lý Mặc cười cười, lắc đầu nói: “Nếu như bản thân và họ là người của hai thế giới, mãi mãi không vượt qua được thì phải làm sao?”

Lần này cô bé phiền não cực kỳ, cúi đầu tự hỏi, một lúc lâu sau mới chậm rì đáp: “Vậy thì không còn cách nào, tình cảm của con người không phải có thể tự mình điều khiển, nếu em nói ghét thì có thể thực sự ghét được sao…”

Lý Mặc giật mình, giơ tay xoa đầu cô bé, không nói nữa.

Sau đó có vài vị khách đến, Lý Mặc lưu loát giúp họ thay lốp đổi phụ tùng, ngày đông bận rộn đến mức mồ hôi chảy khắp người.

Buổi tối mùa đông đến cực kỳ sớm, Lý Mặc rất nhanh đã giải quyết xong công việc cả ngày, đợi các đồng nghiệp lần lượt đi về rồi mới một mình rời khỏi cửa tiệm sửa xe.

Ban đầu vốn định về nhà, nhưng không biết tại sao, Lý Mặc lại ngồi lên chuyến xe buýt số 416, một đường xóc nảy sau đó dừng lại trước toà nhà Cục thành phố.

Mình đến đây làm gì? Lý Mặc nhìn tòa nhà đối diện, rề rà bước xuống xe, kéo khoá áo khoác đến tận cằm, hoang mang nghĩ.



Anh lại nghĩ, rõ ràng Nhiêu Tầm chỉ thấy anh đáng thương nên mới mang đồ đến cho anh, chỉ vì thuyết phục anh làm người cung cấp thông tin nên mới tìm đến anh, anh tội tình gì phải bận tâm đến những thứ nhàm chán này?

Lý Mặc đứng trong gió lạnh gần nửa giờ, đến khi lạnh không chịu được nữa mới quyết định về nhà.

Nhưng anh vừa bước được vài bước, trước cửa Cục thành phố bỗng truyền đến một trận ồn ào, vài cảnh sát mặc thường phục bao vây Nhiêu Tầm và một tên đàn ông có bộ dạng lưu manh đi ra.

Lý Mặc theo bản năng trốn sau bức tường, lặng lẽ quan sát mọi việc trước cửa Cục thành phố.

Nhiêu Tầm gầy đi rất nhiều, đứng cà lơ phất phơ kề sát người đàn ông bên cạnh. Nhưng rất nhanh, hắn thu lại bộ dạng lười nhác trên người, nghiêm chỉnh chào người đàn ông trung niên đối diện, sau đó cùng tên lưu manh lên một chiếc xe honda màu đen đã cũ.

Trong nháy mắt, ô tô vang lên tiếng nổ, dẫn theo một hàng xe phía sau nghênh ngang rời đi.

Lý Mặc nhìn hướng mấy chiếc xe biến mất, nuốt nước bọt, nhanh chóng chặn một chiếc taxi trên đường, gấp gáp trèo vào ghế sau, thở hổn hển nói với tài xế: “Bác tài, đuổi theo chiếc honda màu đen phía trước, đừng để bị phát hiện.”

Tài xế đánh giá anh qua gương chiếu hậu, giẫm chân ga, phóng nhanh theo hướng Lý Mặc chỉ.

Một đường xóc nảy, vô số xe phía trước cuối cùng cũng dừng lại gần một khu chợ cạnh trạm thu phí. Có thể là sợ thu hút sự chú ý từ người khác, Lý Mặc phát hiện những chiếc xe này đậu rất rải rác, cảnh sát mặc thường phục cũng chỉ có vài người bước xuống, phân tán lẻn vào đám đông.

Nhiêu Tầm dừng xe cách rất xa, đợi vài phút mới cùng người cung cấp thông tin rời khỏi xe.

Lý Mặc âm thầm đi phía sau bọn họ, không quá gần cũng không quá xa, khoảng cách vừa đủ để nhìn thấy động tác.

Trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, Lý Mặc đi theo bọn họ đến trước kho xưởng bỏ hoang, cùng bọn họ đợi mười lăm phút, vẫn chưa thấy được cái gọi là giao dịch ma túy.

Không biết qua bao lâu, tiếng reng reng reng của chuông điện thoại bất ngờ vang lên, người cung cấp thông tin bộ dạng lưu manh gấp gáp nhận cuộc gọi, ngay sau đó chạy theo Nhiêu Tầm đang đi về một hướng khác.

Lý Mặc do dự một chút, từ chỗ tối bước ra, vẫn quyết định tiếp tục đi theo.

Đêm đó Nhiêu Tầm từng nói với anh, lần hành động bí mật này ngoại trừ Nhiêu Tầm thì chỉ còn một người cung cấp thông tin nhát gan, Lý Mặc không yên tâm, nếu chẳng may bọn buôn ma túy dẫn theo rất nhiều người thì phải làm sao? Nếu chẳng may mấy cảnh sát khác không kịp đuổi đến thì phải làm sao? Nếu chẳng may… Nếu chẳng may Nhiêu Tầm không bắt được bọn buôn ma túy mà bị bắt ngược lại thì phải làm sao?

Trước đây Lý Mặc mỗi ngày đều trà trộn ở nơi dơ bẩn, biết những kẻ dính líu đến ma túy đều man rợ độc ác, cảnh sát rơi vào tay chúng từ trước đến nay muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Nếu chẳng may… Nếu chẳng may Nhiêu Tầm bị chúng bắt được, có phải sẽ bị nhổ móng tay, chặt đứt ngón tay, cắt lưỡi, sau đó dùng đồng phục cảnh sát thấm máu gửi đến Cục cảnh sát Thành phố?

Mồ hôi lạnh lấm tấm tuôn ra, Lý Mặc rùng mình, thả nhẹ bước chân, không ngừng bám theo bọn họ.

Rất nhanh, người phía trước rẽ vào một con hẻm nhỏ thông hai đầu. Lý Mặc nhìn khắp nơi, phát hiện nơi này không hề có người sinh sống, nơi có thể miễn cưỡng ẩn trốn chỉ có khoảng sân bỏ hoang cạnh con hẻm.

Lý Mặc vòng ra sau bức tường bọc quanh con hẻm, im lặng lắc lắc cổ tay, nhân lúc bọn họ nói chuyện gây ồn ào âm thầm trèo lên cây, khó khăn chui vào khe hở giữa bức tường và cái cây.

Xuyên qua bức tường che kín, Lý Mặc thấy rõ tiền giấy đỏ đầy trên mặt đất, nhìn qua cũng biết phải có khoảng mấy chục vạn. Một tên đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng vội vàng cất tiền giấy vương vãi trên đất, sau đó nghe theo lệnh từ ông chủ, lấy ra một túi bột trắng trong túi.

“Thử hàng đi.” Thẩm Thụ Cường một bên nói, đôi mắt dán chặt vào Nhiêu Tầm và người cung cấp thông tin.

Ngay lúc người cung cấp thông tin còn do dự, Nhiêu Tầm bất ngờ tiến lên một bước, thong thả đưa bàn tay ra, cứ vậy thản nhiên nói: “Đưa tôi, lần này tôi đến để thử.”

Thẩm Thụ Cường không có ý kiến, ra hiệu cho kính gọng vàng, người đó quả nhiên đưa bột trắng trong tay cho Nhiêu Tầm.

Đồng tử Lý Mặc bất ngờ phóng đại, anh nhìn đến không thể rõ ràng hơn, Nhiêu Tầm vậy mà cứ thế nhận túi bột trắng kia, ngón tay niết ra một ít từ bên trong, sau đó đưa đến gần mũi.

Mồ hôi lạnh Lý Mặc chảy càng nhiều, nổi lên trên trán, cổ và trên người, nơi nào cũng có. Giữa lúc hoảng sợ, anh như nhớ đến điều gì, lặng lẽ đút bàn tay vào trong túi áo khoác.

Cố gắng hết sức không tạo ra âm thanh quá lớn, Lý Mặc ở trong lòng cầu nguyện không thôi, nếu không đêm nay anh có lẽ sẽ chẳng thể rời khỏi nơi này.

Anh có chút run rẩy, hai chân chống trên bức tường và thân cây cũng dần trở nên nhức mỏi.

Một đợt gió lạnh buổi đêm lại thổi qua, Lý Mặc cắn chặt răng, giữ chặt cơ thể để không bị trượt xuống, ngước mắt nhìn Nhiêu Tầm đưa ngón tay dính đầy bột trắng đến gần mũi hắn.

Mắt Lý Mặc mở to, thở ra một hơi, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đột nhiên, động tác của kính gọng vàng bất ngờ dừng lại. Gã ta giống như phát hiện ra chuyện gì không thể tin được, do dự vài giây, cuối cùng không chắc chắn hỏi: “Nhiêu… Nhiêu Tầm?”

Nói xong gã ta đánh giá trên dưới Nhiêu Tầm, ánh mắt suy tư đảo qua đảo lại vài lần.

“Sao bây giờ lại lăn lộn thành thế này? Xem ra miệng tao cũng linh nghiệm quá nhỉ.”

Kính gọng vàng vừa dứt lời, ánh mắt vốn đang lờ đờ của Nhiêu Tầm bất ngờ có lại tiêu cự, không hề báo trước, một tay đập về phía cạnh cổ gọng kính vàng, một chân đá về phía bụng gã ta.

Kính gọng vàng không kịp né tránh, lập tức đau đớn kêu hai tiếng “Thằng chó”, sau đó ngã uỵch xuống mặt đất, cơ thể giống như chiếc túi lăn tròn nhiều vòng trên mặt đất lạnh ẩm ướt.

“*** mẹ, tên khốn này là cớm giả dạng!”

Hai bảo vệ dữ dằn bất ngờ tỉnh lại, trơ mắt nhìn Nhiêu Tầm rút khẩu súng lục từ trong túi áo khoác ra, chĩa lên trời bắn một phát.

Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, từng trận bước chân ồn ào cách đó không xa truyền đến, Lý Mặc biết đó là cảnh sát ẩn nấp vào đám người vừa rồi đang đến.

Thẩm Thụ Cường tức giận mở to hai mắt, gò má vì quá căng thẳng mà giật giật đỏ bừng. Nhưng không đợi ông ta kịp nói những lời tiếp theo khỏi miệng, Nhiêu Tầm vừa rồi còn cách một khoảng đã đến trước mặt ông ta.

Thẩm Thụ Cường không kịp phản ứng, sống mũi truyền đến đau nhói, rất nhiều máu mũi chảy xuống, ông ta đang định dùng tay chùi đi, bụng đã tiếp tục truyền đến hai đợt đau xé ruột gan, hai cú đá suýt khiến lục phủ ngũ tạng ông ta văng ra ngoài.

Thẩm Thụ Cường đã gần 50, sao có thể chịu nổi mấy cái này của Nhiêu Tầm, lập tức bị đá cho choáng váng, một đống thịt mỡ ngã trên mặt đất, lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.



Nhiêu Tầm không hề giống một người vừa tốt nghiệp Đại học Cảnh sát, cũng không hề có điệu bộ ngại tay ngại chân như người mới, vừa bắt đầu đã tung hai cú đá quyết liệt lại tàn nhẫn, đều là đá vào những chỗ hiểm của Thẩm Thụ Cường. Đá đến khi ông ta không thể cử động được nữa, Nhiêu Tầm ngẩng đầu hít một hơi khí lạnh, một tay vuốt nhẹ tóc lên, một tay nhanh chóng lấy còng tay ở trong áo khoác, cạch một tiếng, khóa chặt cổ tay Thẩm Thụ Cường.

Từng luồng gió lạnh mạnh mẽ đập vào mặt, Nhiêu Tầm thở gấp mang theo mùi máu, quay đầu nhìn người cung cấp thông tin, phát hiện gã đang lao mình đến người một tên bảo vệ, mặt mày nhăn nhó chống đỡ tấn công của một tên bảo vệ khác.

Nhiêu Tầm đá Thẩm Thụ Cường đến dưới góc tường, quay người đi về phía người cung cấp thông tin, nhấc chân đá hai tên bảo vệ dữ dằn cho ngoan ngoãn, rồi thuận thế ghì bả vai chúng xuống.

“Tôi sẽ không bao giờ làm loại việc này nữa… Tổn thọ quá!”

Gương mặt người cung cấp thông tin sưng đỏ, thở hồng hộc ngã sang một bên, tay che lấy phần ngực đau nhức, hồng hộc thở mạnh.

“Được rồi, lần này ghi nhận anh lập công.” Nhiêu Tầm đứng giữa con hẻm nhỏ, liếc mắt nhìn mấy kẻ hiềm nghi bị khống chế trên mặt đất, giơ tay xoa bóp sau gáy.

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, các đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy số 2 sẽ đuổi đến trong vòng nửa phút nữa, mà hắn cuối cùng cũng có thể lê cơ thể mệt mỏi về nhà, tắm nước nóng cho thật sảng khoái, rồi ôm chăn gối mềm mại ngủ một giấc đến tận trưa.

Nghĩ như vậy, Nhiêu Tầm thở ra một hơi. Đau đớn khi nãy chưa kịp cảm nhận cũng bắt ngờ xuất hiện, Nhiêu Tầm đang xoa cổ ‘xít’ một tiếng, ngã dựa vào bức tường phía sau con hẻm.

Cách một bức tường, Lý Mặc im lặng chăm chú nhìn đỉnh đầu hắn.

Người trong hẻm nhỏ đã bị khống chế, Thẩm Thụ Cường và hai tên bảo vệ bị còng tay ở gần bức tường, còn tên gọng kính vàng có cơ thể yếu ớt giờ trông như một món hàng, lúc này bị đá đến mức nằm liệt trên mặt đất, muốn động cũng không thể động.

Lý Mặc lặng lẽ quan sát xung quanh, thầm thở nhẹ một hơi. Nhưng không biết cảm giác mỉa mai từ đâu tuôn trào, Lý Mặc đột nhiên khinh thường chính mình, không hiểu vì sao bản thân lại đi theo, đi theo rồi thì làm được gì. Người ta là cảnh sát đã được trải qua huấn luyện bài bản, ngày ngày tiếp xúc với đống tội phạm, còn không thể chuyên nghiệp hơn anh? Còn cần một kẻ thấp bé như anh lo lắng?

Anh thậm chí đã chuẩn bị lẳng lặng rời đi, giả vờ như không có gì xảy ra. Ngay lúc chiếc chân trên cây gần chạm xuống, Lý Mặc bỗng dừng lại — dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một đoạn họng súng đen ngòm đang dần lộ diện từ túi kính gọng vàng.

Tiếng bước chân bên ngoài còn cách một khoảng ngắn, Nhiêu Tầm đang dựa vào tường thở gấp, người cung cấp thông tin đang trông chừng hai tên bảo vệ, ai cũng không nghĩ tới tên kính gọng vàng thể chất yếu kia có thể làm được gì.

Nhưng súng trong túi gã ta đã lộ ra hoàn toàn, đó là một khẩu súng lục tự chế rất dễ cướp cò.

Trong giây phút ngắn ngủi, Lý Mặc nhắm mắt, trái tim trống rỗng mấy ngày qua bị cảm xúc không thể hiểu được lấp đầy. Khi lần nữa mở mắt, anh dùng tốc độ nhanh nhất trèo lên đỉnh tường, nhắm chuẩn thời cơ, dùng sức lực lớn nhất trong đời, ngắm ngay đầu kính gọng vàng nhảy xuống.

Tiếng động này thật sự quá lớn, Nhiêu Tầm còn đang thở hổn hển lập tức quay đầu lại, đôi mắt vừa lấy lại tiêu cự khi nhìn Lý Mặc ở giữa không trung rõ ràng đã dại ra trong thoáng chốc.

Nhưng ngay lập tức, hắn thấy rõ trong tay kính gọng vàng có một khẩu súng lục tự chế, hắn nhấc chân đá ngay vào cổ tay gã ta.

Súng lục tức khắc bay xa mấy mét, ở trên mặt đất lạnh lẽo phát ra âm thanh vang vọng.

Cùng súng lục rơi xuống đất còn có Lý Mặc, anh ‘xít’ một tiếng, chầm chậm từ trên mặt đất bò dậy, giẫm chà lên vai tên gọng kính vàng kia mấy cái.

“Nhiêu Tầm, tao suýt nữa không nhận ra mày….”

Kính gọng vàng khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, gã ta biết bản thân đã không còn đường lui, hai mắt ứ máu đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Nhiêu Tầm không kiêng dè, dùng giọng nói ngắt quãng hổn hển hỏi: “Sao mày trở thành cớm được? Không phải mày bị buộc thôi học rồi sao?”

Lý Mặc giật mình, ngoảnh đầu nhìn Nhiêu Tầm.

Nhiêu Tầm không cử động, lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống kính gọng vàng.

Kính gọng vàng dường như không quen Nhiêu Tầm xa lạ như vậy, không ngừng lắc đầu, hơi thở yếu ớt nói: “Nhiêu Tầm, tao rất tò mò… Người mẹ tâm thần của mày tìm được công việc chưa? Còn ba mày làm thế nào sắp xếp được cho mày đến một trường học mới? Không phải ngày xưa mày chỉ biết đeo cái mắt kính chết giẫm kia đọc sách à? Thật không ngờ mày cũng có thể chuyển mình mặc thêm lớp da cớm…”

Nhiêu Tầm chớp mắt, ngẩng đầu hít một hơi khí lạnh chứa mùi máu.

Sau đó hắn trở lại trạng thái khi thu lưới bắt giữ người như ngày thường, đi đến trước mặt kính gọng vàng, nắm lấy hai vai gã ta rồi vặn thật mạnh, dùng tay không bẻ hai cánh tay của tên này.

Kính gọng vàng đau đớn hét lên, mất trọng tâm rồi một lần nữa nặng nề ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Lý Mặc vừa rồi nhảy xuống còn đang dựa vào tường, ngực phập phồng dữ dội, hai mắt dán chặt vào Nhiêu Tầm.

Chân anh bị trật, đau nhức tê dại, ở góc tối sưng lên. Anh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cảnh sát sẽ sớm ập đến, anh không có thời gian để quan tâm đến cổ chân đau nhức và nghi vấn trong lòng, nhanh chóng dùng tay leo tường, khập khiễng trèo lên trên.

Trong quá trình chậm rãi trèo lên, lời kính gọng vàng nói tiếp tục vọng lại bên tai Lý Mặc lần nữa. Anh nghĩ chuyến đi này của mình xem ra không vô ích, quá khứ chẳng thể nhìn trộm của Nhiêu Tầm chỉ có mình anh nhìn thấy, mà những người đồng nghiệp hay cấp trên cùng làm việc với Nhiêu Tầm một hai năm kia có lẽ hoàn toàn không biết gì.

Nghĩ như vậy, Lý Mặc sinh ra cảm giác vui mừng âm ỉ.

Ngay khi anh sắp trèo đến đỉnh, sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói của Nhiêu Tầm.

“Lý Mặc?”

Lý Mặc theo bản năng dừng động tác, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thành.

Tóc Nhiêu Tầm bị gió đêm thổi rối tung, môi khô tróc da, trên má còn có vài vết xước rỉ máu. Dư âm trận đánh nhau ban nãy đã rút đi hơn nửa, nhưng đồng tử Nhiêu Tầm vẫn có chút tan rã như cũ, hắn chuyển động con ngươi đen nhánh, để hình bóng mờ ảo của Lý Mặc trở nên rõ ràng hơn.

Nửa cơ thể Lý Mặc biến mất trong đêm tối, ở giữa khoảng không im lặng nhìn hắn.

Khoảnh khắc môi Nhiêu Tầm mấp máy, Lý Mặc như bất ngờ phải đối diện với kẻ địch, anh cho rằng Nhiêu Tầm muốn chất vấn anh vì sao ở chỗ này, mà anh hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào phù hợp.

Nhưng Nhiêu Tầm không có, hắn thản nhiên lau vết máu trên mặt, thở hổn hển mang theo mùi máu, ngửa đầu nhìn Lý Mặc, hỏi một câu: “Anh cắt tóc à? Đẹp lắm.”

Đầu hẻm bỗng có ánh đèn sáng lên, tiếng bước chân và âm thanh của ô tô tràn vào trong con hẻm chật hẹp.

Lý Mặc giật mình tỉnh lại, vội vàng xoay người, hoàn toàn biến mất trong màn đêm tối đen trước khi các cảnh sát khác kịp nhìn thấy anh.