Dã Đồ

Chương 2: Bức ảnh cũ




Thành phố Tùng đang rung chuyển ầm ĩ, cái mùi đất thép bê tông bay quanh quẩn khắp nơi theo mưa gió. Đường phố lầy lội, các bảng hiệu đủ loại kiểu dáng treo trên bức tường gạch nhỏ. Trừ gian diệt ác là chuyện bắt buộc phải làm. Bắt giữ tội phạm ở nông thôn, chung tay xây dựng thành phố văn minh.

Chạy thoáng qua một tấm biển quảng cáo bị nước mưa thấm ướt, nhân vật hoạt hình có đôi mắt to mặc đồng phục cảnh sát uy nghiêm đứng bên cạnh một câu khẩu hiệu. Trên đó viết: “Trước khi khoả thân hãy tự hỏi bản thân có xứng đáng để một người phụ nữ xinh đẹp cởi quần áo vì bạn hay không?”

Người tài xế liếc mắt nhìn qua, cười nhạo nói: “Không xứng.”

Trần Hiểu Phong đang cầm điện thoại thì nghe thấy âm thanh, cậu nhìn lên phía trước xem, thầm nghĩ có lẽ người được nhắc đến là một kẻ hiếp dâm.

Ngã rẽ trên con đường đang được sửa chữa, xe taxi không thể không đi đường khác dài hơn, khi gần đến cổng Đại học Cảnh sát, hàng rào sắt màu đen ngoài cổng đã khoá bị lại.

Trần Hiểu Phong dầm mưa xuống xe, dùng sức kéo mạnh vài cái lên cánh cửa nhưng nó vẫn không có thay đổi gì. Cậu chưa muốn bỏ cuộc nên hét to vài tiếng về phía phòng bảo vệ tối đen, trong làn mưa chỉ còn mỗi giọng nói cậu vang vọng.

Đây thật sự là một lỗi lớn về tác phong nên người gác cổng không thể châm trước. Được rồi, là muốn trước tiên nói cho những người cảnh sát tương lai biết rằng cơ hội chỉ có một lần, nếu không giành giật từng giây thì sẽ phải rời đi mãi mãi.

Trần Hiểu Phong không còn nơi nào khác để đi, cậu ngoảnh đầu nhìn chiếc taxi phía sau thì phát hiện tài xế chưa rời khỏi, anh ta đang nhìn cậu qua tấm kính chắn gió.

Trần Hiểu Phong nghĩ đến Nhiêu Tầm – người thường xuyên truy bắt tội phạm một mình, cậu bất ngờ đưa ra một quyết định mạo hiểm.

Cậu kéo thấp vành nón áo mưa, hít một hơi thật sâu mùi vị của mưa, tiếp đó xoay người chạy về hướng chiếc taxi, một lần nữa giơ tay lên gõ cửa sổ xe.

“Bác tài, trường học bọn tôi đúng 12 giờ là khoá cửa, bây giờ tôi không về được.”

Tài xế kéo cửa kính xe xuống một nửa, biết trong lời cậu nói có ẩn ý nhưng chỉ im lặng nhìn cậu.

“Gần đây có khách sạn hay nhà nghỉ nào không? Anh chở tôi đến đó được chứ?”

Mưa theo khe hở trên cửa xe tạt vào mặt tài xế. Anh ta dùng tay lau qua một cái rồi đối diện người cảnh sát trẻ tuổi nói: “Nhà nghỉ cách chỗ này gần nhất là ở đường Lâm Xuân nhưng phải đi hơn 20 phút mới đến.”

Trần Hiểu Phong biết người này có ý đồng ý, “À” một cái rồi nhanh lẹ mở cửa xe ra, cậu nói thêm một câu cảm ơn, vội vàng chui vào, giống như sợ người tài xế nhất thời đổi ý.

Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, chiếc taxi lần nữa di chuyển, xe chạy qua vũng nước mưa đọng trên đường tạo thành một dòng thác nhỏ nằm ngang.

Trần Hiểu Phong tê liệt dựa vào ghế sau, cơ thể cậu căng chặt nhưng đại não cực kỳ tỉnh táo.

Hơi thở trên người tài xế này cậu đã quá quen thuộc, đó là thứ mùi tạp nham không thể bị xoá sạch, nó giống hệt mùi của những kẻ cặn bã trong xã hội mỗi ngày ra vào Cục Cảnh sát.

Trần Hiểu Phong lấy điện thoại nhấn mở khung trò chuyện của chị Tôn, gửi biển số của chiếc xe qua.

Trần Hiểu Phong: Chị ơi, tên tài xế này rất khả nghi, em nghi ngờ người này là tội phạm.

Vài giây sau, tin nhắn trả lời của chị Tôn gửi đến.

Chị Tôn: Biển số xe chị đã nhớ kỹ rồi, ngày mai chị đến Cục điều tra thông tin của hắn, em mau chóng về trường đi, nhớ cẩn thận.

Ngón tay Trần Hiểu Phong ở trên màn hình hơi dừng lại, sau đó gõ nhanh một hàng chữ.

Trần Hiểu Phong: Có thể là biển số giả, chị có tìm cũng không thấy đâu, để em kiếm một cái cớ xác nhận địa chỉ nhà anh ta.

Chị Tôn: Em điên rồi, mau về trường đi.

Trần Hiểu Phong còn chưa kịp trả lời, hai tin nhắn liên tiếp được gửi qua.

Chị Tôn: Đừng học theo Đội trưởng Nhiêu của cậu, do cậu ta mạng cứng chứ nếu là người khác thì đã chết 800 lần khi làm nhiệm vụ từ lâu rồi.

Chị Tôn: Nghe lời chị, mau chóng về trường!

Trần Hiểu Phong nhìn các tin nhắn liên tục gửi đến, trong lòng siết chặt, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Nhưng tiếng rung dồn dập vừa rồi đã làm phiền người tài xế phía trước, anh ta thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Trần Hiểu Phong, không nói gì.

Trần Hiểu Phong nhanh nhạy phát hiện ánh mắt này, cậu thay đổi dáng ngồi nhìn cho thật ngang ngược, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi theo.

“Mẹ tôi phiền muốn chết, tôi lớn như vầy rồi mà còn lo lắng cho tôi, cứ lải nhải thế này suốt ngày.”

Thấy người tài xế chỉ im lặng lái xe không trả lời, Trần Hiểu Phong hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Bác tài, mẹ anh có nghiêm khắc với anh không? Khi trạc tuổi tôi chắc anh đã tự lập từ lâu rồi nhỉ?”

Phía trước là một khúc cua, người tài xế thành thạo chuyển hướng, chậm rãi mở miệng nói: “Ba mẹ tôi qua đời lâu rồi, từ nhỏ không có ai quản tôi.”

Ba mẹ Trần Hiểu Phong còn khoẻ mạnh, gia đình hòa thuận, cậu không hiểu cảm giác mất đi ba mẹ là như thế nào nhưng kinh nghiệm nói cho cậu biết cậu nên giả vờ đau buồn, vì thế cậu mau chóng nói nhỏ một câu: “Tôi thật sự xin lỗi.”

Nhưng lực chú ý của cậu rất nhanh đã bị mấy vết sẹo trên cổ người tài xế thu hút, đó là dấu vết do dao và tàn thuốc lá để lại.

Trần Hiểu Phong im lặng quan sát anh ta, mở miệng nói tiếp: “Vậy anh nhất định rất vất vả.”

“Cũng được, mọi người đều không dễ dàng gì.”

Những lời này nói xong, trong xe lần nữa chìm vào yên lặng.

Trong lòng Trần Hiểu Phong gấp gáp nhưng bên ngoài giả vờ bình tĩnh, cậu chưa hài lòng mà hỏi thêm: “Bác tài, năm nay anh bao nhiêu tuổi? Nghe cách anh nói chuyện hình như không giống người ở đây, chắc là đến thành phố Tùng chưa được hai năm đúng không?”

“32 tuổi, năm nay mới quyết định đến thành phố Tùng, trước đây làm chở hàng.”

“Chở hàng có kiếm được nhiều không?”

Vừa hỏi xong, Trần Hiểu Phong đã tự trả lời một cách chắc chắn: “Nhất định là kiếm được nhiều hơn so với đi làm, Đội trưởng Nhiêu của chúng tôi một tháng cũng chỉ được 18.000 tệ.”

Người tài xế trượt tay, chiếc xe lắc lư nhẹ hai cái.

“Nhiều hơn một chút nhưng đều là công việc tốn sức, buổi tối không thể ngủ được.”

Trần Hiểu Phong cảm thán một câu thật dài “Đúng là vất vả”, cậu nhấn mở lại màn hình điện thoại, ép bản thân không được chú ý đến những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn không ngừng gửi đến, cậu giả vờ kinh ngạc chửi một tiếng ‘Đệt”, tức giận nói: “Trong thẻ còn 40 tệ thì làm được cái rắm gì.”

Tài xế không nói gì, chỉ tập trung lái xe, nhìn anh ta có vẻ không quan tâm đến sự sống chết của Trần Hiểu Phong.

Trần Hiểu Phong chảy mồ hôi lạnh, nói từng chữ đã được chuẩn bị tốt từ trước ra khỏi miệng: “Bác tài, trong thẻ của tôi còn dư 40 tệ thôi, chút nữa trả tiền xe xong là không còn chỗ ở nữa rồi.”

“Lát nữa cậu hỏi chủ nhà nghỉ thử xem, có khi người ta cho nợ thì sao.”

“Bây giờ hình như không cho ghi nợ.” Trần Hiểu Phòng cẩn thận nói: “Tôi có thể ở nhờ nhà anh một đêm được không? Sáng mai đi ngay, đảm bảo không làm phiền anh.”

Thấy tài xế không trả lời, Trần Hiểu Phòng vội vàng nói tiếp: “Sáng mai tôi đòi mẹ tiền rồi trả anh bằng tiền như khách sạn được không?

Những lời này nói ra, trong xe lần nữa chìm vào yên tĩnh đáng sợ.

Lòng bàn tay Trần Hiểu Phòng chảy mồ hôi, thầm mắng chính mình quá bốc đồng, cậu cảm thấy bản thân hành xử khác thường như thế rất có thể đã bị phát hiện.

Không ngờ tài xế bỗng ‘Hử’ một tiếng không rõ ý tứ từ mũi, chậm rãi nói: “Nhà tôi quẹo một cái là đến nhưng trong nhà chỉ có một chiếc giường, cậu chen chúc với tôi vậy.”

“Anh ở một mình? Làm phiền anh quá.”

“Không phiền, chỉ là thêm một đứa trẻ nữa mà thôi.”

Ngoài miệng Trần Hiểu Phòng nói cảm ơn, còn bàn tay lén lút thò vào trong chiếc ba lô đeo trước ngực lấy con dao găm đã đi theo cậu được năm sáu năm ra.

Cậu cẩn thận nhét dao găm vào túi áo khoác, toàn bộ quá trình không phát ra bất cứ tiếng động khả nghi nào.

Cảnh sắc bên đường nhanh chóng thay đổi dưới giông bão, những toà nhà cao tầng dần lùi về phía sau, cuối cùng dừng lại dưới một căn nhà ống tồi tàn đổ nát.

Trần Hiểu Phòng biết chỗ này, nơi rắn chuột tụ họp, chứa chấp và bao che những việc phi pháp(1), nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nơi này sang năm sẽ bị nhà nước dùng máy kéo san bằng.

(1) 藏污纳垢- Tàng ô nạp cấu: ẩn dụ che chở/hỗ trợ hoặc bao che cho những người & những việc làm sai trái; dùng để mô tả nơi những kẻ xấu tụ tập. (Nguồn: mình edit sơ lại từ Baike.baidu)

Trần Hiểu Phòng không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về nơi này, thành thật đi theo tài xế lên tầng, trong lúc đi cậu gửi địa chỉ cho chị Tôn ở bên phía bên kia.

Tài xế sống ở tầng hai, hai người chưa tới mấy bước đã đến cửa. Cánh cửa sắt già rỉ sét nương theo tài xế mở cửa mà phát ra âm thanh cũ kỹ, nhưng vừa mở cửa, ánh sáng sắc lạnh nhanh chóng tràn ra ngoài, Trần Hiểu Phòng còn chưa vào cửa đã cảm nhân được một mùi vị cô độc phả vào mặt.

“Quên mất chưa hỏi tên anh là gì?”

“Lý Mặc.”

Lý Mặc cầm ô đặt cạnh cửa, sau đó đổi giày treo túi đi vào nhà vệ sinh mở máy nước nóng, tiếp đấy lại đi lục tung tìm một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, tiện tay đưa cho Trần Hiểu Phong.

“Đi tắm trước đi, đừng để bị cảm.”

Trần Hiểu Phong nhận quần áo ngủ, dùng giọng nói cao hơn ngày thường cảm ơn, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Hai người một trước một sau tắm rửa, khi Trần Hiểu Phong tắm được một nửa phát hiện nước chảy trên người đã hoàn toàn lạnh nhưng Lý Mặc vào sau lại không kêu ca một tiếng nào, thản nhiên sử dụng nước lạnh còn thừa của Trần Hiểu Phong.

Trong lúc Lý Mặc tắm rửa, Trần Hiểu Phong bình tĩnh quan sát xung quanh. Tuy căn phòng nhỏ hẹp này cũ nát thật nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, không giống căn phòng của một kẻ tội phạm nên có.

Trần Hiểu Phong đã vài lần được điều tra bên ngoài cùng Nhiêu Tầm, phòng của mấy kẻ tình nghi kia giống như thùng đựng thức ăn thừa, những ly mì ăn liền còn dư, những hộp cơm hộp mốc meo, những tờ quảng cáo đầy màu sắc của gái mại dâm(2), mỗi một ngóc ngách đều đang gào thét chủ nhà là một kẻ xấu xa thối nát của xã hội.

(2)三陪女 – Tam bồi nữ. Từ 三陪 – Tam bồi ở đây là bồi ăn, bồi uống, bồi chơi. Tam bồi nữ là chỉ các cô gái phục vụ ở các hộp đêm; họ tiếp rượu, hát, nhảy đồng thời cũng có cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ. Bọn họ sẽ cùng khách hàng ăn uống, cùng khách hàng trò chuyện, cùng khách hàng nhảy múa. Nhưng vì lợi ích có được mà Tam bồi dần phát triển thành hoạt động tình dục đồi trụy trần trụi; hình thành loại hình Tam bồi mới là cùng ăn, cùng nhảy, cùng ngủ; hiện nay Tam bồi được hiểu là một lời mời gọi thực hiện giao dịch tình dục. (Nguồn: mình edit sơ lại từ Baike.baidu)

Nhưng phòng Lý Mặc không giống vậy, Trần Hiểu Phong thậm chí còn nhìn thấy dấu vết sinh hoạt nghiêm túc ở đây.

Nhưng cậu không tin, vết sẹo ở cổ và khí chất trên người Lý Mặc là bằng chứng vô cùng thuyết phục, Trần Hiểu Phong nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn đang tiếp tục chảy, âm thầm đi đến trước bàn, cẩn thận mở túi vải rẻ tiền của Lý Mặc.

Trong túi chỉ có một chiếc điện thoại cũ lẽ ra nên được nghỉ hưu từ lâu và một ví tiền đầy vết cào xước. Trần Hiểu Phong im lặng ghi nhớ vị trí của chúng trong túi rồi đưa tay lấy ví tiền.

Khoảng khắc kéo khóa ra, hai chân Trần Hiểu Phong mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã ngay tại chỗ.

Trong ví tiền không có một đồng nào, chỉ có một bức ảnh cũ nằm trơ trọi ở giữa ngăn nhựa trong trầy xước.

Nhiêu Tầm 22 tuổi xuất hiện mà không hề báo trước. Hắn đứng bên cạnh bia đá kỷ niệm đã dầm mình trong mưa gió suốt trăm năm ở Đại học Cảnh sát, bình tĩnh nhìn về phía máy ảnh.

Hắn mặc trên người áo sơ mi màu xanh dương, khoác chiếc áo khoác lên vai, tóc bị gió thổi hơi lộn xộn nhưng lại giúp để lộ hoàn toàn gương mặt. Đôi mắt kia không hề sắc bén như bây giờ mà trong đó thậm chí còn có ý cười nhàn nhạt.

Đây là một gương mặt có thể khiến mọi người nảy sinh gì đó.

Trần Hiểu Phong sợ đến mức run lên, suýt chút nữa đã ném ví tiền xuống đất.

Ở trong lòng cậu, Nhiêu Tầm là một người không có trái tim, vô tính luyến ái, khi cậu vào đội hình sự 1 thực tập được mấy tháng thì ấn tượng với vị cấp trên này chỉ có đôi mắt đen và vài bóng hình lướt qua.

Bóng hình kia là một màu xám xịt, lặng lẽ đứng trong văn phòng lật xem tài liệu, có khi bóng hình kia là một màu đỏ tươi chói mắt, lần lượt vượt qua con đường chết hết lần này đến lần khác, chỉ có duy nhất bóng hình sinh động không giống thật này của Nhiêu Tầm trong bức ảnh là Trần Hiểu Phong cảm thấy xa lạ.

Có thể là cảm giác được gì đó, tiếng nước trong nhà vệ sinh bất ngờ dừng lại. Không bao lâu sau bên trong truyền ra tiếng mặc quần áo sột soạt, chắc là Lý Mặc đang mặc quần áo.

Trần Hiểu Phong trầm mặc nhìn thoáng qua bức ảnh lần nữa, cẩn thận đặt ví tiền về lại chỗ cũ.

Chờ đến khi Lý Mặc ướt sũng đi ra, Trần Hiểu Phong đã đổi sang biểu cảm khác. Cậu dựa vào cạnh giường, ép bản thân bày ra một khuôn mặt tươi cười, thân thiết nói: “Anh này, nhà anh dọn dẹp sạch sẽ thật đó, em còn tưởng nhà của đàn ông sống một mình sẽ phải bẩn như ổ chó đấy.”

Lý Mặc ngồi xuống mép giường, thuận miệng nói: “Phải dọn dẹp thật sạch sẽ để phòng một ngày nào đó có người đến.”

“Bạn gái?”

Lý Mặc lắc đầu: “Không có bạn gái.”

“Vậy là anh em tốt?”

Lý Mặc do dự một lúc, không chắc chắn nói: “Cũng xem như anh em.”

“Nếu là đàn ông thì cẩn thận như vậy làm gì? Có người nào không thích sao.”

“Chỉ muốn cẩn thận thôi, sợ cậu ấy coi thường tôi.” Lý Mặc bỗng nở nụ cười nhẹ, lẩm bẩm như tự nói với mình, “Dù không có chuyện gì tôi cũng phải chuẩn bị rất lâu, mặc kệ cậu ấy có muốn đến gặp tôi hay không, tôi đều phải chuẩn bị trước.”

Tại thời khắc này, giống như có thứ nào đó mơ hồ bao phủ lên mặt Lý Mặc, không khí chết chóc tích lũy nhiều năm như bị cuốn trôi, đường nét trên khuôn mặt như bất ngờ được sống lại.

Trần Hiểu Phong bị hoảng sợ trước sự thay đổi không rõ này, tay chân cậu bối rối mà ngồi yên tại chỗ, cậu chưa từng nhìn thấy thứ nào khiến bản thân chấn động như vậy, gần như khiến cậu không thể tiếp tục giả vờ.

Lúc này lắng đọng vài giây, Trần Hiểu Phong ép chính mình bình tĩnh lại, cậu chậm rãi vuốt ve ga giường sạch sẽ, quyết định mạo hiểu một lần.

“Anh, em muốn hỏi anh một chuyện, anh đừng chửi em nhé. Đến tuổi này anh vẫn chưa có bạn gái mà còn đợi một người anh em, có phải…”

Lời còn chưa nói xong, người đối diện không do dự ‘Ừ’ một tiếng.

Trần Hiểu Phong bây giờ mới hiểu, người đàn ông ít nói trước mặt này căn bản không thèm để bất kỳ ai vào mắt.

Đèn trong phòng tắt, hai người nằm song song trên giường, Trần Hiểu Phong mở lớn hai mắt, trong đầu không ngừng tự hỏi những điều hỗn loạn xảy ra hôm nay.

Lý Mặc bên cạnh nằm thẳng, trong miệng dường như nói nhỏ cái gì đó không ngừng. Trần Hiểu Phong nín thở, cẩn thận lắng nghe, phát hiện anh ta đang nói từng chữ rõ ràng ‘Tôi yêu cậu.’

Lý Mặc không ngừng thay đổi cách phát âm, nhưng anh ta dường như không vừa lòng cái nào, cuối cùng đành từ bỏ rồi dừng lại, nhỏ giọng hỏi Trần Hiểu Phong bên cạnh: “Có phải nghe rất kỳ không?”

“Tôi, tôi nghe thì lạ nhưng người anh em kia của anh có thể không thấy lạ.” Giọng nói Trần Hiểu Phong thật sự rất căng thẳng, khi nói chuyện có chút giống Lý Mặc.

“Không, tôi nói nghe rất kỳ.” Lý Mặc kiên quyết lắc đầu, “Nhưng khi cậu ấy nói như vậy với tôi thì lại nghe không kỳ chút nào.”

Trần Hiểu Phong sặc mạnh một cái, cậu che miệng ho khan dữ dội.

Bên người truyền đến tiếng động rất nhỏ, Lý Mặc nghiêng người, vô cùng tốt bụng mà vỗ lưng cho cậu.

Anh ta nhìn khuôn mặt vì ho khan mà không ngừng phập phồng của Trần Hiểu Phong trong bóng đêm, bỗng mở miệng nói: “Cậu có chỗ giống người bạn của tôi khi còn trẻ.”

“Thật không?” Cơ thể Trần Hiểu Phong cứng đờ, không dám làm một cử động nào, vừa ho vừa nói: “Mấy tiền bối trong đội cũng nói tôi giống cấp trên của tôi.”

“Vậy cấp trên của cậu lớn lên nhất định rất đẹp.”

“Đúng là rất đẹp.” Trần Hiểu Phong không còn ho nữa, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà như vừa nãy, ngắt quãng nói ra hai câu ngắn, “Nghe nói hai năm trước Cục trưởng muốn nhận cấp trên của tôi làm con rể nhưng anh ấy từ chối. Nếu không phải vì làm mất mặt Cục trưởng thì chắc bây giờ anh ấy đã là Phó phòng đội hình sự rồi.”

“Làm con rể Cục trưởng tốt vậy mà sao không muốn?”

“Anh ấy nói bản thân không biết ngày nào sẽ chết, không muốn đem đến xui xẻo cho người khác.”

Lý Mặc im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy có người rất muốn loại xui xẻo này, biết đâu anh ta vì người khác mà giết người, biết đâu anh ta lén lút đem sinh mạng của bản thân rút ngắn đi.”

Nhìn một bên mặt Trần Hiểu Phong nhanh chóng cứng đờ, Lý Mặc bĩu môi, nghiêm túc nói: “Đùa thôi, trên người cảnh sát các cậu chắc có nhiều mạng lắm chứ gì.”

Không biết là do lò sưởi quá nóng hay là lời nói hiển nhiên của Lý Mặc quá chấn động, một luồng khí nóng bất ngờ ập đến khiến Trần Hiểu Phong choáng váng.

Lý Mặc nhanh chóng nhận ra cậu không được tự nhiên, quay mặt về như cũ, chuyển sang một đề tài khác, “Trong Cục mấy cậu hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Lúc gần 11 giờ tôi thấy bên ngoài có rất nhiều người vội vàng chạy vào trong.”

“Cấp trên của tôi khi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài bị nghi phạm làm bị thương, với anh ấy thì không nghiêm trọng nhưng với người khác mà nói thì rất nghiêm trọng.”

Bởi vì căng thẳng nên Trần Tiểu Phong nói rất chậm, cẩn thận lắng nghe thậm chí còn chút run rẩy trong đó.

Lý Mặc ‘À’ một tiếng, xúc động nói: “Làm cảnh sát đúng là không dễ dàng, lúc nào cũng phải đặt tâm trí trên lưng quần.”

Trần Hiểu Phong không nói gì, lặng lẽ thò một bàn tay vào trong túi áo ngủ. Con dao găm quen thuộc nằm ở bên trong, là Trần Hiểu Phong lén bỏ vào khi tắm rửa để phòng ngừa bất trắc.

“Tôi hơi buồn ngủ rồi, anh cũng đi ngủ sớm chút đi nha.” Trần Hiểu Phong nắm chặt con dao găm trong túi, nói nhỏ.

“Được, tôi cũng đang muốn ngủ, sáng mai còn phải đi tìm khách.”

Đèn bất ngờ tắt đi, Lý Mặc quay lưng lại, cố ý tạo ra một khoảng cách nhỏ với cậu, nói thêm một câu “Ngủ sớm một chút”, sau đấy không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trần Hiểu Phong nằm trong bóng tối rất lâu, cả người căng thẳng, đầu óc rối bời. Qua một khoảng thời gian cậu đột nhiên nhớ đến chị Tôn còn đang chờ tin nhắn từ cậu nên cẩn thận lấy điện thoại ra, im lặng gõ vài chữ vào hộp thoại.

Cậu mới gõ được một nửa, Lý Tầm nằm bên cạnh vốn nên ngủ say bất ngờ cử động nhẹ, quay lưng khẽ nói ra một câu.

“Đừng nói với người trong đội biết chuyện của tôi và Nhiêu Tầm, sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu ấy “

Ngón tay Trần Hiểu Phong cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra từng mảng lớn chảy từ thái dương xuống quai hàm.

Lý Mặc nói tiếp: “Lấy con dao trong túi ra đi, buổi tối lăn qua lăn lại nhỡ làm bản thân bị thương thì phiền phức lắm.”

Trần Hiểu Phong không cử động, chỉ đau khổ mà thầm nghĩ bản thân còn chưa lên làm cảnh sát chính thức đã phải hi sinh vì nhiệm vụ. Nhưng ngay sau đấy cậu lại nghĩ đến người cấp trên đẹp trai không muốn sống kia của cậu, Nhiêu Tầm mỗi lần đều là như thế này sao? Vậy anh ấy sống được đến ngày hôm nay đúng là kỳ tích. Nhưng anh ấy thực sự sống được đến tận hôm nay, vô số lần bị kẻ khác đánh đến mức chỉ còn một hơi cuối cùng nhưng vẫn sống sót.

Một ngọn lửa hừng hực kỳ quái bỗng bùng lên từ trong lòng Trần Hiểu Phong, cậu còn chưa kịp nghĩ bản thân nên làm gì mới tốt, cơ thể đã đi trước một bước từ trên giường nhảy lên, con dao găm trong tay cậu cũng được ăn cả ngã về không mà bay theo cậu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu bị Lý Mặc đè mạnh xuống giường.

Một tay Lý Mặc đè lại Trần Hiểu Phong, một tay cầm hờ cán dao, mũi dao sắc nhọn cách gương mặt Trần Hiểu Phong không quá một cm.

“Nhóc con, kỹ năng của cậu còn kém xa Nhiêu Tầm ngày xưa, quay về luyện tập thêm đi.”

Cả gương mặt Trần Hiểu Phong đỏ bừng, giãy giụa kịch liệt vài cái nhưng chưa đến hai giây đã bị Lý Mặc dùng một tay giữ chặt.

“Anh phát hiện từ lúc nào?”

“Khi lên xe.” Lý Mặc lắc đầu, giống như thương tiếc, “Còn quá trẻ, quá xúc động.”

“Anh có biết mọi nơi xung quanh Cục Thành phố đều có giám sát không? Anh trốn không thoát đâu.”

“Biết thừa, tôi còn hiểu rõ Cục Cảnh sát thành phố của cậu hơn cả chính cậu.”

“Vậy anh còn dám chở tôi? Anh là đang khiêu khích pháp luật, cố ý tấn công cảnh…” Nói được một nửa, Trần Hiểu Phong im bặt, cậu cảm thấy lời này không hề có tính uy hiếp với Lý Mặc, thậm chí khiến chính cậu nhìn như thằng nhóc ngu ngốc.

Quả nhiên Lý Mặc cười phụt ra một tiếng, nhưng giọng anh ta rất khàn, nghe có hơi đáng sợ.

“Tôi vốn không hề có ý định chở cậu.” Lý Mặc giơ tay vỗ vỗ mặt cậu, “Nhưng mặt nghiêng của cậu nhìn qua có chút giống Nhiêu Tầm, tôi không thể từ chối, tôi rất nhớ cậu ấy.”

“Đây cũng không phải là chuyện tốt, mỗi khi tôi quá nhớ cậu ấy, tôi sẽ hoàn thành mọi thứ thật nhanh. Giống như hôm nay, đáng lẽ tôi có thể về nhà rồi ngả đầu ngủ ngay nhưng không hiểu sao lại đi chở cậu, không hiểu sao lại nói với cậu nhiều thứ không nên nói.”

“Anh không được dính líu đến đội trưởng Nhiêu!” Hốc mắt Trần Hiểu Phong đỏ bừng, từ giữa hai hàm răng nghiến ra vài câu không muốn sống, “Anh chỉ là loại sâu mọt của xã hội mà cũng xứng vấy bẩn đội trưởng Nhiêu của chúng tôi? Loại sâu mọt xã hội như anh…”

Không thấy Lý Mặc tức giận, anh chỉ cụp mắt cười cười, gật đầu tán đồng nói: “Tôi biết bản thân chỉ là rác rưởi, không xứng với cậu ấy. Ở bên tôi chỉ đem lại xui xẻo cho cậu ấy cho nên tôi không xuất hiện nữa, chỉ ở bên cạnh dõi theo. Nhìn một cái, tôi liền cảm thấy mãn nguyện rồi.”

“Hừ!”

Trần Hiểu Phong thậm chí còn muốn phụt một cái lên mặt anh ta nhưng dù sao cậu cũng là người học một đường lên đến Đại học Cảnh sát, không thể làm được cái việc thô lỗ như vậy, đành nặng nề thở hồng hộc.

“Hứa với tôi, đừng nói chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài, đừng đem lại phiền phức cho đội trưởng Nhiêu của mấy cậu, tôi sẽ tha cho cậu.”

Âm thanh Trần Hiểu Phong thở nặng dần ổn định nhưng hai mắt vẫn kiên quyết trừng về phía đối diện.

“Kể cậu nghe một ít về chuyện của chúng tôi.” Lý Mặc thả một tay ra, nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, lông mi không tự chủ run lên.

“Lắng nghe tôi kể một chút nhé, tôi nghẹn ở chỗ này lâu lắm rồi, còn không nói ra nữa thì nghẹn chết mất.”