Dã Đồ

Chương 3: Cuộc gặp gỡ đầu tiên




Tháng 1 năm 2014, Thành phố Tùng.

Chuyến xe buýt số 416 huyên náo, Nhiêu Tầm ngồi trên ghế, đầu dựa vào bên cửa sổ xe, xung quanh chen lấn đầy những học sinh đi học và những nhân viên văn phòng vội vàng đi làm sớm.

Nghiêng lên phía trước là một bảng chỉ dẫn an toàn, ‘Tình huống nguy hiểm xin hãy đập vỡ’ màu đỏ gần nó, được dán ngay sát bên cửa sổ xe.

Mí mắt Nhiêu Tầm thi thoảng hơi nâng lên, như có như không mà về phía đám người đang chen chúc và câu chỉ dẫn bắt mắt, cuối cùng không còn hứng thú mà ngáp một cái.

Điện thoại trong túi chợt rung lên một tiếng, có thông báo gửi đến.

Nhiêu Tầm chớp chớp mắt để tầm nhìn đang mơ hồ rõ ràng hơn, sau đó dùng một tay nhấn mở điện thoại.

Phía bên kia là bạn của Nhiêu Tầm, chỉ lớn hơn Nhiêu Tầm một tuổi nhưng đáng tiếc cơ thể còn chưa già mà trái tim đã kiệt sức, trong cơ thể cường tráng của gã ta không có bản thân mà chỉ có hóng hớt chuyện nhà người khác.

Gã ta khi nói chuyện luôn hét lớn, tin nhắn gửi đến cũng hấp tấp, vừa mở miệng đã hỏi ngay buổi gặp mặt cuối tuần trước của Nhiêu Tầm như thế nào mà không chào hỏi gì trước.

Nhiêu Tầm nhìn sơ qua tin nhắn gửi đến vội vã, thuận tay gõ hai chữ: Không đi.

Người bên kia giống như đã được đến đó, lập tức trách hắn: Sao không đi? Nghe nói điều kiện của cô gái kia tốt lắm đấy.

Bây giờ Nhiêu Tầm mới gõ nhiều thêm vài chữ: Em còn chưa 22.

Phía bên kia lại tiếp tục chỉ tay trách móc hắn: 22 mà còn nhỏ? Cậu với bọn tôi không giống nhau, thứ cậu ăn chính là bát cơm thiu nát của nhà nước, cậu phải tranh thủ khi còn trẻ tóm lấy một ông cha vợ đáng tin thì mới có thể ăn từ cơm thiu thành cơm vàng.

Nhiêu Tầm thậm chí còn không đặt tầm mắt trên màn hình điện thoại, tùy tiện gõ xuống mấy chữ: Tôi thấy anh muốn đi hơn nhiều, hay là anh đi đi.

Người kia bị nghẹn một hơi lớn, tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn kể nể dài dòng.

Cậu có phải bị ngu không? Cậu làm nhân viên công vụ mà không thấy ấm ức à? Ngày nào cũng phải ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa, một tháng cầm trong tay chưa đến 4000 tệ, cậu bằng lòng sống cả đời như vậy? Cậu thật sự không muốn tìm một đại thụ che trời để trèo lên?

Nhiêu Tầm bị những dòng chữ không ngừng chuyển động trên màn hình làm cho đau đầu, đưa tay gõ vài câu: Tôi nghèo, tôi trèo cao không nổi, ngay cả cái áo khoác tôi thích hồi tuần trước cũng không mua được.

Phía đối diện qua lúc lâu không thấy trả lời, xung quanh chỉ còn âm thanh ầm ĩ của mọi người.

Nhiêu Tầm tắt điện thoại, dựa vào trên ghế. Hắn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mình đã mặc hai năm, thầm nghĩ một tháng 4000 có hơi ít.

Hắn còn đang suy nghĩ, một bác gái xách giỏ đựng đồ ăn đang đi đến từ cửa sau, mấy cây rau xanh tươi quẹt vào mặt những người qua đường lấm lem nước.

Nhiêu Tầm nhìn bà một cái, cầm ba lô đứng dậy nhường ra một chỗ.

Bác gái kia kinh ngạc nhìn hắn, miệng liên tục nói ‘Cảm ơn cậu bé’ sau đó ngồi xuống vị trí Nhiêu Tầm ngồi vừa rồi.

Ngay lúc này tiếng nhạc chuông dồn dập vang lên, một tay Nhiêu Tầm nắm chặt vòng treo trên đỉnh đầu, một tay lấy điện thoại ra, kẹp nó ở giữa bả vai và đầu.

“Tiểu Nhiêu, còn chưa đến Cục sao?”

Nhiêu Tầm nhìn về dòng người tấp nập trước mặt, nói với bên kia: “Chắc phải năm phút nữa, hôm nay hơi ùn tắc.”

(1) 乌央乌央 – ô ương ô ương: miêu tả rất nhiều người, từ miêu tả này ở Trung Quốc thường được dùng trong tiểu thuyết và văn học, còn khi giao tiếp bình thường sẽ không sử dụng. (Nguồn: mình edit sơ lại từ vi.hinative, ở vi.hinative là từ 乌央乌央, còn đoạn phía trên chỉ có 乌央 nên mình không chắc có đúng không, ai biết thì giúp mình với nhé.)

“Được rồi, tôi ở trong Cục chờ cậu, họp xong hai chúng ta cùng đến Karaoke Ducasse.”

“Có chuyện gì?”

“Còn một số vấn đề cần xác nhận lại với ông chủ Thẩm kia một chút.”

Phía bên kia hơi dừng lại, nói tiếp: “Đêm qua sau khi cậu về tôi có nói chuyện với bọn tiểu Vương, Đội phòng chống ma túy số 2 của bọn họ đã theo dõi Karaoke đó từ lâu, họ luôn hoài nghi bên trong có người tụ tập hút thuốc, tôi nghi ngờ chuyện đứa con của ông chủ Thẩm bị bắt cóc và hoạt động không sạch sẽ trong quán của ông ta không tránh khỏi có liên quan đến nhau.”

Xe buýt vừa hay rẽ một cái, hai chữ ‘bắt cóc’ như gãi đúng chỗ ngứa mà truyền vào trong tai, Nhiêu Tầm cảm nhận được thái dương mình đập thình thịch hai lần.

“Vậy vụ án vẫn do chúng ta quản lý hay sẽ chuyển giao cho Đội phòng chống ma túy số 2?”

Nhiêu Tầm vừa nói xong, tiếng xì xào nhỏ xung quanh thoáng chốc chuyển sang im lặng. Bác gái vừa rồi được nhường chỗ lặng lẽ liếc nhìn Nhiêu Tầm, lẩm bẩm nói nhỏ một câu.

“Bên đó còn đang nhìn chằm chằm, đến nay chưa bắt được chứng cứ nên hiện tại xếp cho Đội hình sự 1 của chúng ta.”

Nhiêu Tầm trầm mặc nghe hết mấy cây này, hắn ngước mắt nhìn một lượt đám người ồn ào, nói với bên kia: “Bên cạnh có rất nhiều người, tôi lập tức đến Cục, về rồi nói.”

Xe buýt xóc nảy chưa được bao lâu, một giọng nữ máy móc bất ngờ cất tiếng: Phía trước đến trạm Cục Cảnh sát thành phố Tùng.

Toà nhà Cục thành phố quen thuộc đứng uy nghiêm sừng sững ở đối diện, kính trên cửa sổ rung lắc hai lần do bác tài dừng xe gấp.

Nhiêu Tầm xuyên qua đám đông bước xuống xe, tiện tay chỉnh lại cổ áo.

Bởi vì cuộc gọi ngay vừa nãy, những người xung quanh lờ mờ nhận ra người này là Cảnh sát hình sự chuyên điều tra các vụ án nghiêm trọng, họ nhao nhao tránh né ánh mắt của hắn để không bị lây nhiễm mùi máu tanh không may mắn trong đó.

Ở lối vào Cục thành phố có một quán cà phê tên Station, không có thực đơn cầu kỳ loè loẹt, chỉ bán những loại đồ uống đơn giản nhất.

Nhiêu Tầm vào Station mua cà phê, American đá đắng, lại đổ thêm hai lần nén áp suất, nóng hổi rót lên những viên đá trong ly, sương trắng bay lượn. Hắn cầm cái ly giúp nâng cao tinh thần này bước nhanh vào Cục thành phố, trên đường đi còn tiện thể cởi chiếc áo khoác vướng víu tùy tiện vắt lên vai.

Trong văn phòng không một bóng người, các đồng nghiệp khác chắc đã vào phòng họp.

Nhiêu Tầm đặt áo khoác ba lô xuống, còn chưa kịp uống được hai ngụm cà phê, một người phụ nữ tóc ngắn bề ngoài mạnh mẽ bỗng xuất hiện trước cửa.

“Đi nhanh lên, phòng 607 đúng 9 giờ mở họp về tình hình vụ án.”

Nhiêu Tầm gật gật đầu, nói với cô: “Sau này chị quan tâm bản thân nhiều hơn đi, đừng hẹn gặp mặt cho em nữa.”

Người phụ nữ ở cửa giật mình, mắng hắn hai câu không biết tốt xấu rồi xoay người đi về phía phòng họp.

Nhiêu Tầm nhún vai, cảm thấy thở nhẹ nhõm hơn.

Hắn đi đến bên cửa sổ, kéo mở tất cả rèm cửa màu xanh nước biển ra, nửa người dựa vào cửa sổ, quan sát dòng người đi đường và xe cộ qua lại dưới tầng.

Ở dưới tầng có giọng nói gào to mọi người mua khoai nướng đi, có cặp tình nhân ôm ôm ấp ấp bước qua, có đứa trẻ té ngã khóc lóc ầm ĩ, mỗi một khung hình đều là góc nhỏ của cuộc sống, tươi đẹp đến mức làm lòng người khó chịu.

Nhiêu Tầm bình tĩnh nhìn bọn họ, trong cơn gió lạnh đưa tay ra rồi lại chầm chậm đem nó đặt lên ngực mình.

Gần đến giờ, Nhiêu Tầm ở ngoài cửa sổ quay người lại, gạt hết những suy nghĩ nhàm chán vừa rồi ra sau đầu, chỉ cầm mỗi sổ ghi chép và ly American đá toả hơi lạnh, một mình đi về phòng 607 cách đó không xa.

Phòng họp vốn không lớn nên hiện tại ngồi chật kín người. Nhiêu Tầm và mọi người gật đầu chào hỏi, hắn tự mình tìm một góc khuất, ngồi xuống bằng tư thế thoải mái nhất như ngày thường.

Thời gian này trùng với thời điểm khó khăn cuối năm, hôm nay là cuộc họp thường kỳ của toàn bộ Đội hình sự 1, đội trưởng Phương dựa theo quy định các năm trước để tổng kết những vụ án trong một năm nay và vụ án hiện tại với nhau.

Tổng kết vụ án kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, nào là vợ dùng dao dâm người thứ ba, giả dạng nhân viên xưởng rượu hạ độc chết ông chủ, đủ loại chuyện kỳ quái. Nhiêu Tầm ở trong góc nghe câu được câu không, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trong đầu suy nghĩ nhanh vụ con trai ông chủ Thẩm bị bắt cóc.

Khi cuối cùng cũng chờ đến vụ án hắn phụ trách thì thời gian đã trôi qua quá giữa trưa. Nhiêu Tầm không ăn cơm trưa nhưng đầu óc cực kỳ tỉnh táo. Đầu tiên hắn nói sơ lược một chút về vụ án cho mọi người nghe, sau đó đứng dậy đi đến trước bảng trắng, dùng bút lông màu đen viết vài suy luận lên đó.

“Con trai Thẩm Thụ Cường đã mất tích hơn 48 giờ nhưng Thẩm Thụ Cường không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay hay tin nhắn tống tiền nào.” Nhiêu Tầm viết vài nét lên bảng trắng, nói tiếp: “Thẩm Thụ Cường để con trai của mình mất tích bốn mươi mấy tiếng sau đó mới đi báo án, dựa theo lời khai của ông ta khi báo án, rất có thể ông ta và bọn bắt cóc có quen biết nhau, xuất phát từ nhiều nguyên do nên cuối cùng mới phải bất đắc dĩ mà lựa chọn xin sự giúp đỡ từ cảnh sát. Có khả năng giữa ông ta và bọn bắt cóc tồn tại mối quan hệ lợi ích hoặc cũng có thể chỉ là quan hệ quen biết bình thường, điểm mấu chốt nằm ở các mối quan hệ xã hội trong mấy tháng gần đây của Thẩm Thụ Cường.”

Mọi người sôi nổi(2) thảo luận với nhau, kết luận cuối cùng đưa ra không khác với suy nghĩ của Nhiêu Tầm và Đội trưởng Phương.

(2) 七嘴八舌 – thất chủy bát thiệt: lắm người nhiều miệng, nói chuyện không ngừng. Trong trường hợp ở chỗ đông người, mọi người tranh nhau phát biểu ý kiến, tranh nhau nói, đua nhau nói, mồm năm miệng mười. (Nguồn: Peony Chinese và Yuu_za)

Cuộc họp kết thúc, mọi người lập tức giải tán. Trước khi ra đến ngoài cửa, Đội trưởng Phương bước nhanh đến bên cạnh Nhiêu Tầm, một tay vỗ vai hắn, “Tiểu Nhiêu, suy nghĩ của cậu về vụ án hình sự gần đây ngày càng rõ ràng, chỉ sợ hai năm nữa vị trí của tôi khó mà giữ được.”

Không biết trong đầu Nhiêu Tầm suy nghĩ cái gì, hắn lễ phép nhìn Đội trưởng Phương mỉm cười nhưng không có chút thành ý nào, “Tôi còn kém xa lắm, mỗi lần đều là ngài cho tôi cơ hội được rèn luyện.”

“Vớ vẩn, trong số mấy người mới đến tôi thấy cậu là giỏi nhất.”

Nhiêu Tầm cười cười, không nói gì.

Đội trưởng Phương lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, điêu luyện rút một cây châm lửa, không kiêng kỵ gì mà đứng ngay trước cửa phun ra một hơi khói trắng khiến người ho sặc.

“Tôi thấy cậu không hút?” Đội trưởng Phương nhả khói, đối mặt với Nhiêu Tầm.

“Thỉnh thoảng hút, phải bảo vệ cơ thể.”

“Nói bậy không!” Đội trưởng híp mắt, lắc đầu nói: “Tôi thấy cậu nên uống ít cà phê đi, trong nó chứa toàn caffeine, uống quá nhiều sẽ khiến nhịp tim không ổn định. Tôi nói chứ người trẻ tuổi mấy cậu sao cứ thích cái thứ này vậy? Chả khác gì nước tiểu.”

Nói xong ông rút một điếu từ trong hộp thuốc của mình, trực tiếp đưa cho Nhiêu Tầm.

Nhiêu Tầm liếc nhìn điếu thuốc — không biết loại thuốc lá ngoại này đến từ đâu nhưng có thể ước tính bằng mắt số lượng hắc ín và nicotine đều trong khoảng 15 mg. Nhưng hắn không nói cái gì, nhận điếu thuốc được cấp trên thưởng, thành thạo châm lửa hút một hơi, một hơi khói lớn từ miệng đi xuống tràn vào phổi.

* Nicotine là một chất gây nghiện có trong thuốc lá, được hấp thụ vào máu và ảnh hưởng đến não bộ trong khoảng 10 giây sau khi hút vào. Sau mỗi lần hít một hơi thuốc lá, Nicotine gây tăng nhịp đập của tim, co thắt mạch máu ở tim, tăng mạch và huyết áp. (Nguồn: mic.gov.vn)

* Hắc ín (Tar) Nhựa thuốc lá chính là sản phẩm của sự cô đặc khói thuốc, có màu đen và quánh giống như nhựa đường. Trong nhựa thuốc lá chứa hàng ngàn chất hoá học trong đó có các chất độc và chất gây ung thư. Khi khói thuốc được hít vào phổi, các chất nhựa lắng đọng và bám vào các khoang chứa khí của phổi. Chúng làm bất hoạt các tế bào lông chuyển của niêm mạc hô hấp. Đồng thời các hóa chất độc trong khói thuốc sẽ tấn công vào tế bào tại đường hô háp và toàn bộ cơ thể. (Nguồn: mic.gov.vn)

Đội trưởng Phương thấy hắn nể mặt thì lộ ra biểu cảm hài lòng, lúc sau không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu Nhiêu, cậu cần phải làm cho tốt, nhất định phải làm cho tốt đấy!”

Nhiêu Tầm gảy tàn thuốc, thuận miệng nói: “Nhất định phải hoàn thành thật tốt, thề sống chết vì nhân dân phục vụ.”

Đội trưởng Phương ngẩn ra, đột nhiên cười ầm lên, một bên cười một bên vỗ mạnh Nhiêu Tầm, “Thằng nhóc cậu được lắm, đây là có rất sự giác ngộ hay là do đã quá ác?”

Nhiêu Tầm nói: “Là quá ác, nếu không không trị được đám người xấu kia.”

Đội trưởng Phương cười đến mức ho sặc sụa, một tay ôm vai Nhiêu Tầm, “Đi, đi thôi, buổi tối đến Karaoke Ducasse gặp ông chủ Thẩm.”

Karaoke Ducasse nằm trên con phố Bar nổi tiếng một vùng ở thành phố Tùng, nghe nói nhiều năm trước ông chủ một đường như cá gặp nước, có một số mạng lưới quan hệ không sạch sẽ. Ông chủ này già rồi mới có con, tất nhiên là vô cùng trân trọng, ai ngờ một ngày nọ khi con trai trên đường đi về nhà sau tan học lại đột ngột mất tích, từ khi đó về sau không xuất hiện nữa, ông chủ này thậm chí không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại uy hiếp nào.

Vụ án bắt cóc nhiều như lông trâu nhưng vụ án bắt cóc mà không đòi tiền thì lại hiếm thấy. Nhiêu Tầm dựa vào cạnh xe, ngón tay xoay vòng một cây bút máy, suy nghĩ những ngoằn ngoèo phức tạp sau lưng ông chủ Thẩm này.

Đội trưởng Phương ngay sát bên hắn, bưng một tách trà đặc, huyên thuyên nói một đống thứ.

Hai người không mặc đồng phục cảnh sát, sau khi xuống xe thì mặc quần áo bình thường đi đến trước con phố Bar. Con phố này phải đến 7 giờ tối mới thật sự lộ diện, hiện tại vừa vặn 7 giờ rưỡi, trên con đường đã có xu hướng lờ mờ hiện hình. Đội trưởng Phương đi trên đường, quan sát khắp nơi, nhịn không được chậc chậc vài tiếng: “Giới trẻ bây giờ thật là, cứ thích tới mấy nơi như này! Tiểu Nhiêu, hồi cậu còn đi học có thích đến những chỗ như này không?”

Nhiêu Tầm nói: “Không thích, không phải tình huống bắt buộc sẽ không đến.”

“Tôi biết ngay, Tiểu Nhiêu của tôi đây sao không giống với người khác được, không có sở thích xấu, rất đàng hoàng.” Nói được một nửa, Đội trưởng Phương bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện lúc chiều của hai người, lại cười ầm lên: “Vừa tốt vừa xấu!”

Khi gần đến cửa Karaoke Ducasse, Đội trưởng Phương bất ngờ nhận được một cuộc gọi. Cuộc gọi kia đến gấp, phía đối diện chưa nói được hai câu, Nhiêu Tầm đã thấy vẻ mặt Đội trưởng Phương thay đổi lớn.

Đội trưởng Phương mặc áo bông lông cừu thật dày, miệng không ngừng hà hơi nóng ra ngoài khi nói chuyện qua điện thoại, giống hệt một ấm nước sôi phun ra sương trắng. Đợi cuộc gọi hết thúc, ông siết chặt quần áo, nôn nóng nhìn về phía Nhiêu Tầm đang đứng đợi bên cạnh, “Có người ở tỉnh đến, tôi phải về trước một chuyến. Bà mẹ nó chứ, cả năm đều không cho người khác yên ổn!”

Đội trưởng Phương nhìn tấm biển Karaoke to cách đó không xa, trong lúc nhất thời nóng nảy đã chửi vài câu tục tĩu ngay tại chỗ. Nhưng người ở tỉnh kia ông không dám lề mề, cuối cùng chỉ đành vỗ vỗ bả vai Nhiêu Tầm, hơi áy náy nói: “Cậu đi trước quan sát, chờ tôi giải quyết giúp lãnh đạo xong sẽ quay lại đây.”

Bên trên cấp trên còn có cấp trên, Nhiêu Tầm đương nhiên là không có ý kiến, đúng mực nói: “Ngài đi gấp bên kia trước đi, tôi ở đây nhìn.”

Đội trưởng Phương lại nói thêm vài điều gì đó, ngữ điệu rất nhanh, sau đấy lập tức vội vàng chạy về hướng bãi giữ xe.

Nhiêu Tầm nhìn bóng lưng rời đi của Đội trưởng Phương, yên tĩnh hơn không ít, xoay người đi vào Karaoke Ducasse.

Quán Karaoke này rất có khí chất của nhà giàu mới nổi, trước cửa trang trí lấp lánh sáng chói, trên đỉnh đầu là tấm biển khổng lồ gắn đầy bóng đèn đủ loại màu sắc, tô điểm lộng lẫy mà chào gọi mỗi vị khách đi đường bước ngang qua.

Nhiêu Tầm vừa mới bước vào trong, một loạt các cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân lập tức chạy ra tiếp đón, người nào cũng ăn mặc hở hang, tò mò hỏi hắn đến tìm bạn hay là đến hát một mình.

Nhiêu Tầm đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt các cô gái, nói: “Không tìm bạn, tìm ông chủ Thẩm của các cô.”

Mấy cô gái ngay lập tức lo lắng hoảng sợ, không dám phát ra âm thanh nào, vẫn là người đứng đầu nhanh trí, bình tĩnh mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, anh trước tiên ngồi xuống nhé, bây giờ ông chủ của bọn tôi hình như không có trong quán, tôi sẽ gọi điện cho ông ấy ngay.”

Nhiêu Tầm nhìn khách hàng nhóm năm nhóm ba đi vào cửa, bỗng nhiên nói: “Tôi không muốn ngồi lắm, có thể đi dạo quanh chỗ của mọi người trước được không?”

Cô gái kia nói lắp bắp, hoảng loạn xua tay, “Cái đó, chỗ này của bọ tôi không có gì để xem cả, mọi người chỉ hát hò…”

Nhiêu Tầm quay đầu liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Cái nhìn thoáng qua này không mang theo bất kỳ công kích, thậm chí không có bất kỳ ý nghĩa nào, nhưng có vẻ trong lòng cô gái kia có quỷ, lập tức im bặt, không dám mở miệng ngăn cản tiếp, cứ như vậy để mặc Nhiêu Tầm đi vào nơi sâu nhất trong hành lang.

Hành lang cũng được trang trí tương tự, khắp nơi tràn ngập không khí xa hoa lãng phí thấp kém, Nhiêu Tầm vừa đi vừa nhìn, cảm thấy người đồng nghiệp không nghiêm túc buổi sáng kia sẽ thích nơi như thế này.

Tiếng ca hát như quỷ khóc sói tru bay đến từ bốn phương tám hướng, nhưng nương theo bước Nhiêu Tầm càng đi càng sâu, âm thanh xung quanh dần bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Vài phòng riêng truyền đến tiếng leng keng lách cách, có vài phòng riêng truyền ra giọng nói chói tai của người, Nhiêu Tầm nhìn lướt qua cánh cửa đóng kín của các phòng riêng, thầm nghĩ âm thanh thế này không thể xuất hiện trong một quán Karaoke.

Nhiêu Tầm bước đi nhẹ hơn, chầm chậm đi đến gần một phòng riêng. Đáng tiếc phía sau phòng riêng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, Nhiêu Tầm chỉ có thể khom lưng, nhìn vào trong qua khe cửa nhỏ hẹp.

Trong phòng riêng một màu tối om, trên sàn nhà có bảy tám người đang nằm, có vài người khoa tay múa chân, có mấy người nói mê sảng, còn có một người nhìn có vẻ bình thường nhất.

Người trông có vẻ bình thường lúc này đang bị lôi kéo cổ áo, miệng mở ra đóng vào, giống như đang cầu xin người đối diện điều gì đó.

Chỉ có một khe cửa hẹp, không thể thấy rõ được bao nhiều thứ. Nhiêu Tầm đứng thẳng eo, trong lòng đã hiểu rõ ở đây xảy ra chuyện gì.

Ngay khi hắn chuẩn bị phá cửa xông vào, trong phòng riêng bỗng vang lên một tiếng động lớn, ngay sau đó là một loạt tiếng hét chói tai.

Không đợi Nhiêu Tầm kịp phản ứng, những người vừa rồi còn nằm trên sàn nhà đồng loạt chạy ra khỏi phòng riêng, thậm chí không nhìn người lạ đứng ngoài cửa lấy một lần, chỉ lo loạng choạng lảo đảo chạy đến nơi xa nhất.

Cửa phòng riêng huênh hoang mở rộng, một mùi hương kỳ lạ bay đến ập vào mặt.

Giữa sàn nhà có một người đàn ông nằm cởi trần, cái bụng trắng sáng bóng không hề có tôn nghiêm mà nằm phơi nắng ra đó. Trên chiếc bàn phía sau hắn ta bừa bãi lộn xộn, chai nhựa, giấy bạc nằm vương vãi khắp bàn, còn có mấy túi bột trắng không che đậy mà bày trên mặt bàn.

Nhiêu Tầm không bước vào trong, đứng ở cửa bình tĩnh nhìn quanh phòng riêng, phán đoán xảy ra chuyện là do tụ tập hút bột trắng.

Hắn vừa đưa tay đút vào túi, chuẩn bị lấy điện thoại thông báo cho đồng nghiệp thì một giọng nói run rẩy bất ngờ phát ra từ trong góc.

“Đừng báo cảnh sát, xin cậu.”

Nhiêu Tầm lần theo giọng nói nhìn qua, phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt thanh tú ngồi rụt trong góc. Khuôn mặt người đó rất sạch sẽ, không hề có vẻ mệt mỏi như hút thuốc, chỉ là nhìn qua có hơi gầy, xương khuỷu tay nhô cao, trên cổ và phần ngực lộ ra giăng đầy vết sẹo đã qua nhiều năm.

Nhiêu Tầm duy trì tư thế cầm điện thoại, nhìn người đó vừa lăn vừa bò đến bên chân mình, dùng cái ánh mắt như thấy cọng rơm cứu mạng mà nhìn về phía hắn.

“Xin cậu đừng báo cảnh sát, tôi thật sự không làm gì cả, Tết tôi còn phải về thăm ông ngoại, tôi nói với ông tôi ở bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền, ông đã đợi tôi một năm, bây giờ tôi không thể vào đó được.”

Người đó chỉ vào người đàn ông trung niên đã ngừng thử nằm trên sàn nhà, lắp bắp nói: “Ông ta lừa tôi nói đến kiếm tiền, đến chỗ này thì muốn lừa tôi hút. Ba mẹ tôi đều vì hút thứ này mà chết, tôi sẽ không thể chạm vào, cậu phải tin tôi.”

Nhiêu Tầm không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lại, để khuôn mặt cầu xin trước mắt này biến mất khỏi tâm trí.

Khi lần nữa mở mắt, hắn nhanh chóng lấy thẻ cảnh sát của bản thân ra, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là cảnh sát, anh trước tiên đi theo tôi một chuyến, có chuyện gì đến đó rồi nói.”

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua thẻ cảnh sát, đồng tử không kiểm soát được mà giãn to, biểu tình cũng chuyển từ sợ hãi sang căm hận.

Nhiêu Tầm nhanh chóng nhận ra không ổn, hắn vừa muốn hành động, người đàn ông đối diện ngay lập tức đứng dậy, nắm lấy một chai bia rỗng trên bàn, đập một phát vào đầu Nhiêu Tầm.

Choang một tiếng, chai bia vỡ toang trên thái dương Nhiêu Tầm, máu đỏ tươi lưa thưa chảy ra bên ngoài.

“Đánh chết mày chết đi bọn cớm(3).”

“Cớm(3) bọn mày không bắt người xấu chỉ bắt người tốt, đánh chết mày chết đi bọn cớm(3)!”

Sắc mặt người đàn ông đầy u ám, hai mắt đỏ ngầu, tiếp tục cầm một chai thuỷ tinh khác, dùng lực lớn hơn cả vừa nãy đập mạnh xuống đầu Nhiêu Tầm.

Lại một tiếng vang lớn phát ra từ thái dương Nhiêu tầm, hai dòng máu như thác nước xuôi theo mặt hắn chảy xuống dưới, thậm chí có vài giọt nhỏ xuống bộ quần áo Nhiêu Tầm vừa mới thay sáng nay.

Nhiêu Tầm theo bản năng cau mày.

Hắn cảm nhận bên mày đau nhói, tiện tay lần mò hai lần, khi đưa tay lên thì phát hiện thái dương quả nhiên đã bị rách.

Hắn nhìn về phía người đàn ông giương nanh múa vuốt đối diện. Phát hiện trong tay người đó vẫn đang cầm chai thuỷ tinh, cơ thể hơi cong, hai mắt trống rỗng mở to đề phòng nhìn hắn.

Đây là vô cùng sợ hãi, Nhiêu Tầm lắc đầu nghĩ.

Hắn rút một bịch giấy từ trong túi quần jean ra, bình tĩnh dùng tay lau vết máu trên mặt và cổ, cuối cùng khẽ thở dài.

“Anh đánh tôi hai lần, mặc kệ có phạm tội hay không đều phải đi vào.”