Dã Đồ

Chương 4: Phòng thẩm vấn




Trong phong thẩm vấn cực kỳ tối tăm, Lý Mặc ngồi đối diện bàn thẩm vấn, tay chân bị dây xích khoá chặt, trước người còn có một tấm sắt giống như bàn cứng, đem anh vây chặt trong phạm vi nhỏ hẹp. Anh khó chịu cử động cánh tay, dây xích giam giữ anh lập tức vang lên tiếng leng keng lách cách.

Ngay sau đó, một tiếng rầm lớn từ trước mặt truyền đến, quanh Lý Mặc và ghế sắt dưới người anh đều đồng thời rung lên ba lần.

Trước mặt là một người đàn ông trung niên, hiện tại đang mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm anh, đập bàn lạnh giọng quát: “Đừng giả chết, hỏi cậu cái gì thì nói cái đó, nếu không đừng nghĩ được ra khỏi đây.”

Trong miệng vừa khô vừa ráp, chỗ nào cũng nồng mùi máu tươi, yết hầu Lý Mặc cử động, nuốt xuống một ngụm nước bọt lớn đầy máu, nói câu đầu tiên trong suốt mười mấy giờ qua.

“Tôi ** mẹ ông.”

Lời vừa dứt, trước mặt lại có thêm một tiếng vang rung trời. Tiếng động lần này quá lớn, bên ngoài phòng thẩm vấn dần xuất hiện âm thanh bước chân ồn ào và tiếng bàn tán trao đổi nhỏ.

“Cậu cho rằng tôi không trị được cậu đúng không! Cậu cho rằng tôi không trị được cậu đúng không!”

Đội trưởng Phương khó thở, nặng nề đi tới đi lui trước mặt anh, một hơi rồi lại một hơi thở hổn hển.

Cuối cùng, ông đứng yên trước người Lý Mặc, vẻ mặt u ám nhìn qua nhìn lại đánh giá tên côn đồ này, đưa tay ấn mạnh trán anh, “Cái gì cũng không nói đúng không? Muốn chơi ông đây đúng không? Để xem ông đây trị cậu như thế nào!”

Lý Mặc nghiêng mặt, tránh ánh mắt của ông, miệng khô đến mức gần như không mở được, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa, “Tôi ** mẹ ông.”

Tôn nghiêm cảnh sát mười mấy năm qua của đội trưởng Phương giờ phút này phải chịu khiêu khích nghiêm trọng, ông vừa quyết định cho tên côn đồ này nếm mùi thật thì từ bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã.

Trong lúc mê man, Lý Mặc nghe thấy có âm thanh nói chuyện với nhau ồn ào xuyên qua khe cửa bay vào.

“Thằng nhóc con đánh cậu? Tên Lý Mặc, đội trưởng Phương đang thẩm vấn! Thằng nhóc này đánh chết cũng không mở miệng nói, ai không biết còn tưởng hắn là người câm.”

“Tôi đi xem một chút.”

“Nhiêu Tầm! Nhiêu Tầm! Đội trưởng Phương không cho cậu đi vào…”

Ầm một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.

Ánh sáng thình lình xuất hiện khiến Lý Mặc không kịp thích ứng. Anh đã ngồi trong không gian tối đen như mực trong phòng thẩm vấn được mười mấy tiếng, tay chân lạnh ngắt, đầu óc mơ màng, đôi mắt không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, vì thế có hơi khó chịu mà nghiêng đầu muốn tránh đi ánh sáng chói mắt.

Đội trưởng Phương ở đối diện bàn thẩm vấn đang tức giận, vừa nhìn thấy Nhiêu Tầm tự ý đi vào, cạch một tiếng đứng lên, không khách sáo mà giơ tay đuổi hắn ra ngoài.

“Cậu vào đây làm gì? Đi ra ngoài nhanh, vụ bắt cóc của con trai Thẩm Thụ Cường còn chưa đủ để cậu lo nghĩ?”

Nhiêu Tầm không để ý đến lời đuổi khách, nhanh chóng đi thẳng đến chỗ đội trưởng Phương và Lý Mặc, “Không phải thẩm vấn không được sao? Để tôi thử xem.”

“Cậu thử cái rắm gì, thằng nhóc này hận cảnh sát chúng ta muốn chết, coi chừng sau khi nó được thả ra thì tìm cách trả thù, bắn nát đầu cậu.”

“Không sao, cứ để tôi thử xem.” Nhiêu Tầm giống như không sợ đầu mình bị bắn nát, từng bước một đi về phía ghế thẩm vấn.

Không bao lâu sau, Lý Mặc phát hiện một bóng dáng cao gầy đứng trước người mình, sau đó ngồi xổm xuống.

“Lý Mặc đúng không?”

Lý Mặc ho khan một tiếng, không nói chuyện.

“Mở mắt ra nhìn tôi.”

Lý Mặc khó khăn chớp chớp mắt, thị giác gần như đã biến mất do bóng đen chậm rãi khôi phục theo động tác này.

Trong tầm nhìn mờ ảo, anh trước tiên nhìn bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lam trên người, rồi nhìn đến cần cổ thon dài và xương hàm dưới sắc nhọn, sau đó là hai bờ môi mỏng khô ráo, chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi mắt đen sáng ngời, lúc này đang nhìn chăm chú vào anh.

“Chào anh, Đội hình sự 1 thuộc Đội điều tra hình sự Cục Cảnh sát thành phố Tùng, Nhiêu Tầm.”

Lý Mặc ho khan mạnh một tiếng, quay đầu tránh đi đôi mắt có thể xuyên thủng người khác.

Nhưng người đối diện hiển nhiên không cho anh đạt được ý muốn, đôi mắt anh đi đến nơi nào, Nhiêu tầm liền di chuyển đến đó, hành động giống như phải kiên quyết bắt được anh.

Chờ đến khi Lý Mặc bỏ cuộc rồi bất động, Nhiêu Tầm mới chỉ vào bên thái dương của bản thân, mở miệng nói: “Lực rất mạnh, khâu tám mũi.”

“Tại sao đánh tôi?”

“Tôi ghét cảnh sát.”

Vừa dứt lời, lập tức có một giọng nói tức giận của đàn ông trung niên xen vào: “Bà mẹ nó, cậu dựa vào đâu để ghét cảnh sát? Không có cảnh sát thì xã hội sẽ trở nên hỗn loạn, không có cảnh sát thì ai sẽ dọn loại đáng khinh mấy người!”

Nhiêu Tầm phớt lờ âm thanh tức muốn hộc máu của cấp trên, tiến về trước một chút, dùng âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy nói với Lý Mặc: “Không sao, tôi biết người anh ghét là cảnh sát xấu.”

Nhiêu Tầm hơi dừng lại, chỉ vào gương mặt của mình: “Nhưng tôi là cảnh sát tốt, anh có thể tin tưởng tôi.”

Môi Lý Mặc cử động rất nhẹ, giống như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì ra khỏi miệng.

“Anh có thể tin tưởng tôi.” Nhiêu Tầm lặp lại một lần nữa.

Lý Mặc ngơ ngơ ngác ngác nhìn gương mặt trước mắt, thầm nghĩ người này thật sự không giống cảnh sát gì cả, ngày hôm qua làm sai rồi, đáng lẽ nên chờ đến lúc cảnh sát được điều động đến, rồi sau đó đánh tên cảnh sát trông giống cảnh sát nhất mới đúng.

Anh nghĩ như vậy, ánh mắt vừa định lảng đi, Nhiêu Tầm đã dùng một tay quay gương mặt về đối diện với hắn.

Ngón tay Nhiêu Tầm rất nóng, chạm đến nơi nào cũng giống như lưu lại hơi thở ấm áp. Dưới sự đụng chạm như vậy, Lý Mặc gần như run lên, nhưng không đợi anh kịp trốn tránh, đã phải đối diện gương mặt gần trong gang tấc của Nhiêu Tầm.

Khoảng cách này quá gần, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương, gần đến mức có thể thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương. Lý Mặc chịu không nổi áp bức mạnh mẽ như vậy, vừa định trốn về phía sau thì lại tiếp tục bị Nhiều Tầm dùng bàn tay giữ chặt gáy.

“Lý Mặc, chuyện cậu biết hãy nói hết với tôi, còn chuyện khác hãy để cảnh sát chúng tôi giải quyết.”

Nhiêu Tầm vừa dứt lời, giọng nói tức giận của đội trưởng Phương sau bàn thẩm vấn cất lên: “Thằng nhóc cậu mau nói thật ra đi, chúng tôi muốn câu là con cá lớn, nếu không có chuyện gì thì đã thả cậu ra lâu rồi, cậu cho rằng chúng tôi muốn ở đây cùng cậu?”

“Tôi, tôi không biết nói cái gì.”

Sắc mặt Lý Mặc tái nhợt, môi khô nứt. Bởi vì thời gian dài không nói chuyện nên khi anh vừa mở miệng đã làm hại đến đôi môi khô, vài giọt máu lập tức chảy ra từ khe nứt.

Nhiêu Tầm nhìn vài lần gương mặt xanh xanh đỏ đỏ của anh, nghiêng người rút tờ giấy trên bàn, rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt Lý Mặc, thay anh lau vết máu trên môi.

Cơ thể Lý Mặc cứng ngắc rét run, anh cảm nhận được khăn giấy thô ráp bên cạnh, cảm nhận được lòng bàn tay và móng tay ngắn cùn của người cảnh sát trẻ tuổi thi thoảng cọ qua môi anh, anh không được tự nhiên mà trốn hai lần, một lúc sau mới lần nữa mở miệng: “Cậu, cậu muốn hỏi cái gì? Tôi không tin lời cậu nói, nói xong cậu sẽ trừng trị tôi, muốn đem tôi tống vào trong phòng giam.”

“Nếu anh không làm cái gì, nhất định sẽ thả anh ra ngoài.”

Nhiêu Tầm lặp lại một lần nữa: “Nếu anh không có tội, nhất định sẽ thả anh ra ngoài.”

Vẻ mặt Lý Mặc thoáng thả lỏng một chút, nhưng cả người vẫn căng chặt như cũ, thi thoảng cảnh giác liếc nhìn Đội trưởng Phương uống trà cách đó không xa.

Nhiêu Tầm nhìn rõ trạng thái của anh, chỉ chỉ về hướng đội trưởng Phương, hỏi Lý Mặc: “Sợ người đó?”

Lý Mặc không nói chuyện, nhưng vẻ mặt rõ ràng là đang có ý đồng ý.

Nhiêu Tầm nói tiếp: “Tôi không đáng sợ đúng không? Anh chỉ nói cho tôi biết, tôi giúp anh ngăn ông ấy.”

Sắc mặt đội trưởng Phương ở sau lưng nhanh chóng thay đổi, nhìn Nhiêu Tầm chửi: “Cậu đang nói cái gì đó!”

Nhiêu Tầm quay đầu, ở góc độ Lý Mặc không nhìn thấy nhìn về phía đội trưởng Phương, cho dù không rõ ràng nhưng đội trưởng Phương xem hiểu ý tứ trong biểu cảm của Nhiêu Tầm, không tình nguyện nặn ra một tiếng ‘Hừ’ từ mũi, ngay sau đó quay mặt, không nhìn hai người họ nữa.

“Chỉ nói với tôi, được không?”

Lý Mặc dùng sức đè nén xuống phổi phát ra một tiếng ‘Ừ’, âm thanh nhỏ vô cùng, giống như hòa vào âm thanh đội trưởng Phương uống trà phía sau, nhưng Nhiêu Tầm vẫn nghe thấy.

Nhìn môi anh thực sự rất khô, Nhiêu Tầm đứng dậy rót ly nước, đút cho anh uống từng chút một.

Lý Mặc dường như chưa bao giờ được trải qua loại săn sóc quý giá như vậy, anh co rút cúi đầu, một ngụm tiếp một ngụm uống sạch nước trong ly giấy.

“Làm sao anh biết Thường Nhất Sinh?”

Nhiêu Tầm ngồi xổm trước mặt anh, nhìn anh uống ừng ực hết cả một ly nước, tiếp tục giúp anh lấy thêm một ly nữa.

“Ở, quen biết ở chỗ tôi làm việc.” Lý Mặc mím môi, nói: “Ông ta là khách hàng của tôi.”

“Cậu làm việc ở đâu?”

“Tiệm sửa chữa ô tô Thành Hâm, gần đầu đường Phúc Lâm rẽ trái.”

“Làm việc ở tiệm sửa chữa ô tô?” Nhiêu Tầm nhíu mày, hỏi tiếp: “Vậy anh và Thường Nhất Sinh liên lạc riêng như thế nào?”

“Mỗi lần ông ta đến sửa xe đều tìm tôi, thường xuyên qua lại nên quen biết.”

“Sau khi quen biết?”

“Sau khi quen biết ông ta nói làm nghề sửa xe không có tương lai, muốn tôi đi theo ông ta làm việc.”

“Làm việc cùng ông ta là cùng hút bột trắng?”

“Không phải! Từ trước đến giờ ông ta không hề nói bản thân làm loại hoạt động này.” Phản ứng của Lý Mặc với hai chữ bột trắng kích động không bình thường, thế mà lại chủ động đối diện với đôi mắt Nhiêu Tầm, gần như khẩn cấp mà lắc đầu với hắn, “Ông ta nói tôi cùng kinh doanh với ông ta, nói kinh doanh có tiền rất nhanh, nói muốn cho tôi gia nhập.”

“Cậu không hỏi ông ta kinh doanh gì à?”

“Ông ta không nói cho tôi biết, nói để tôi đến nhìn là sẽ biết.”

“Cậu cứ vậy mà tin?”

“Tôi, tôi thật sự không có tiền.” Lý Mặc hơi dừng lại, nhìn về quần áo sạch sẽ của Nhiêu Tầm, bất ngờ phát ra một tiếng cười khổ như tự chê cười: “Cảnh sát Nhiêu, cậu không hiểu người không có tiền cái gì cũng sẽ tin.”

Nhiêu tầm nhìn khuôn mặt trước mắt, thầm nghĩ tôi chưa chắc không hiểu, nhưng hắn không phản bác, tiếp tục bình tĩnh hỏi anh vấn đề khác, “Anh khi nào biết ông ta hút mấy thứ kia?”

“Mới ngày hôm qua, trước đó tôi cho rằng ông ta là ông chủ lớn, không biết ông ta giàu có là nhờ bán ma tuý.”

Trong phòng riêng Karaoke trắng trợn không kiêng dè hút thuốc buôn lậu ma túy, nếu nói ông chủ Thẩm của Ducasse không biết chuyện căn bản sẽ không có ai tin, Nhiêu Tầm quay đầu nhìn vào mắt đội trưởng Phương, quả nhiên thấy hai mắt kia sáng ngời, lập tức hiểu phía sau đã xảy ra chuyện gì.

“Ngày anh đi Karaoke cùng ông ta, ông ta có chỉ cho anh biết cách kinh doanh hoạt động này không?”

Lý Mặc im lặng rất lâu, giống như đang cân nhắc hậu quả sau khi nói ra, nhưng không biết vì sao, anh cực kỳ tin tưởng người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, vì thế mà gần như tuôn ra toàn bộ: “Ông ta nói có người cung cấp cố định để lấy hàng, chỉ cần lừa gạt người khác đến hút, hút một lần bọn họ liền không thể bỏ được…”

“Ông ta có nói người cung cấp là ai không?”

“Không có, nhưng, nhưng bột trắng hình như là do người trong quán đưa đến.”

“Bà nó chứ!” Đội trưởng Phương hít một hơi, đập thật mạnh xuống bàn thẩm vấn, cảm thán nói: “Karaoke Ducasse, ông chủ Thẩm, còn trùng hợp bắt cóc, cá lớn đúng là cá lớn! Thành tích cuối năm này của chúng ta nhất định đạt tối đa!”

So với đội trưởng Phương thì Nhiêu Tầm bình tĩnh hơn nhiều, hắn không từ trước người Lý Mặc đứng dậy, ngược lại như có điều suy tư mà nhìn chằm chằm vào vết thương do va dập và đánh nhau trên cánh tay phải anh.

“Còn một chuyện nữa.” Nhiêu Tầm một lần nữa nhìn thẳng mặt Lý Mặc, “Thường Nhất Sinh bao lâu thì đến sửa xe một lần?”

“Có khi là một tuần, có khi là hai tuần, đều không cách quá lâu, có vấn đề gì sao…”

“Ông ta mỗi lần đến tìm anh chỉ cùng anh nói những cái đó?”

Lý Mặc rõ ràng hơi do dự, có chút nghẹn ngào nói: “Không có việc gì thì khiến tôi đi theo ông ta.”

Phản ứng của Lý Mặc tất nhiên không trốn thoát khỏi đôi mắt của Nhiêu Tầm, hắn im lặng mấy giây, bất ngờ hỏi: “Ông ta vì sao cố tình dẫn theo anh?”

Đội trưởng Phương ở phía sau ‘Này’ một tiếng, âm thanh lập tức từ phía sau truyền đến, “Đúng vậy, rốt cuộc hai người có quan hệ gì, cậu chỉ là một tên sửa xe cho người khác đến bản thân còn nuôi không xong, sao có thể mua nổi ma túy? Hắn ta chọn ai cũng được sao phải cố tình chọn cậu?”

Lý Mặc không nói chuyện, hai mắt mở rất to, giống như chính anh cũng không hiểu tại sao Thường Nhất Sinh lại chọn trúng anh.

“Ông ta lôi kéo cậu cũng không quá khó hiểu, có khả năng muốn tìm người cùng buôn bán.” Nhiêu Tầm nói: “Nhưng ông ta không nhất thiết phải trả giá cao như vậy, cách một hai tuần ông ta sẽ khiến xe của bản thân bị hư, sau đó lấy cớ tìm anh.”

Nhiêu Tầm giãn ra một khoảng cách nhỏ, bắt đầu đánh giá Lý Mặc từ trên xuống dưới, quan sát từng tấc từng tấc một, không bỏ qua bất kỳ một nơi nào.

Lý Mặc cảm giác ánh mắt Nhiêu Tầm gần như muốn lột sạch anh, lúng túng quay đầu đi, ngữ khí không tốt nói một câu “Tôi không biết”.

Qua một khoảng thời gian, hăng hái trong mắt Nhiêu Tầm cuối cùng cũng giảm đi một chút, hắn từ từ ngồi dậy, nói với Lý Mặc: “Có vài vết cào trên bụng Thường Nhất Sinh, DNA của anh được tìm thấy trong vết máu.”

Lý Mặc ngẩn ra, vô thức rụt lại tay phải bị thương, môi không kìm được run rẩy, nhìn dáng vẻ xem ra khó mà che giấu được nữa.

“Ông ta bắt tôi hút, tôi không hút ông ta liền muốn ép buộc tôi, tôi chỉ đánh ông ta một chút mà thôi.”

Nhiêu Tầm nhìn chằm chằm mặt anh, hỏi tiếp: “Ông ta ép anh hút bột, anh chống cự, vị trí tấn công phải là ở những nơi linh tinh như mặt, bả vai, cánh tay, vì sao vết thương của ông ta lại ở trên bụng?”

Lý Mặc nghiêng mặt đi, không nói một lời, đôi môi kịch liệt run rẩy.

Nhiêu Tầm dùng tay nâng mặt Lý Mặc, không cho phép chống cự mà di chuyển đến gần, để gương mặt kia đối diện với anh.

Lý Mặc gần như bị dồn đến mức muốn lùi cũng không thể lùi, chỉ có thể nhìn vào mắt Nhiêu Tầm, ở đó là một màu đen nhánh, nhưng phản chiếu tất cả mọi thứ trong phòng thẩm vấn, bao gồm cả chính anh đang run run rẩy rẩy với ý đồ nói dối.

“Ông, ông ta khi hút xong bỗng nhiên ôm tôi, sau đó ông ta cởi áo bò lên trên người tôi. Ông ta không chỉ muốn ép tôi hút, còn muốn cưỡng…” Môi Lý Mặc không ngừng run lên, làm thế nào cũng không thể đem mấy chữ phía sau nói ra.

Nhưng Nhiêu Tầm đã hiểu, hắn rời mắt khỏi mặt Lý Mặc, vài giây sau mới nặng nề thở ra một hơi.

“Ông ta năm lần bảy lượt tìm anh sửa xe, thu một người không hề có năng lực mua được bột nhập bọn, tôi đoán trước đó ông ta đã có mấy lần ám chỉ với anh, anh cũng cảm nhận được, nhưng anh vì kiếm được số tiền lớn trong miệng ông ta mà đi cùng ông ta.”

Tay chân Lý Mặc bỗng cử động nhẹ, mang theo tiếng động leng keng lách cách của dây xích, suýt nữa đã muốn nhảy qua ghế thẩm vấn tóm lấy Nhiêu Tầm.

“Cảnh sát Nhiêu, hiện tại tất cả những gì tôi nói là thật! Là tôi đánh ông ta, nhưng tôi không giết ông ta, do tự ông ta hút bột đến chết.”

Thi thể nghiện ma túy của Thường Nhất Sinh đã quá rõ ràng, hút bột trắng đến đột tử, ngoại trừ vài vết cào trên bụng thì không còn ngoại thương nào khác, Nhiêu Tầm vừa nhìn thấy đã biết không liên quan đến Lý Mặc, nhưng hắn không đưa ra kết luận, mà chỉ từ trước mặt Lý Mặc lùi về sau, chầm chậm đứng lên.

“Phải đợi nguyên nhân cái chết được công bố, không có vấn đề sẽ thả anh ra.”

Thấy Lý Mặc vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mình, Nhiêu Tầm nói tiếp: “Đang gấp rút xử lý, chắc là rất nhanh sẽ có.”

Lý Mặc dùng hết sức gật gật đầu, không nói chuyện.

Âm thanh đầu bút lướt trên trang giấy không ngừng quanh quẩn trước mặt, Lý Mặc biết là do có người đang ghi lại lời anh nói. Một lúc sau tiếng giấy bút ngừng lại, theo sau chính là âm thanh hai tiếng bước chân và một tiếng mở cửa, phòng thẩm vấn đen như mực ngắn ngủi sáng lên một ít, nhưng ngay sau đó là âm thanh đóng cửa nặng nề. Được‎ cop𝓎‎ tại‎ {‎ 𝒯r𝐔𝓶tr𝙪𝓎ệ𝔫.V𝔫‎ ‎ }

Khoảng khắc cánh cửa khép vào, ánh sáng có được nhanh chóng bị hút đi, độ ấm xung quanh cũng theo tiếng cửa đóng mà ngay lập tức giảm dần.

Lý Mặc biết nơi này không còn ai, đột nhiên có chút sợ hãi, vì thế khàn giọng gọi to một tiếng: “Cảnh sát Nhiêu?’

Phòng thẩm vấn không một bóng người, chỉ còn giọng nói như ma quỷ của anh vang vọng, Lý Mặc hắng giọng, lại hét lên một tiếng: “Cậu có ở đây không cảnh sát Nhiêu? Rốt cuộc khi nào tôi mới có thể ra ngoài?”

Hét không biết bao nhiêu lần, cửa phòng thẩm vẫn bỗng phát ra một tiếng rầm mạnh, giọng nói ríu rít ngoài cửa cũng theo động tác mở cửa tràn vào.

“Cậu làm gì vậy Nhiêu Tầm! Cứ đóng cửa để cậu ta ở trong đó một mình đi, cũng không chết được!”

Lý Mặc ngẩng đâu, nhìn cánh cửa trước mặt lần nữa được mở ra.

Nhiêu Tầm cầm một ly American đá bốc hơi lạnh, một mình bước đến.

Trước tiên hắn đối phó vài câu với đồng nghiệp đang muốn đi vào, đem tất cả bọn họ tống cổ ra ngoài, sau đó mới liếc nhìn Lý Mặc một cái, trực tiếp kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt anh.

“Tôi ở đây chờ cùng anh, chắc là không lâu đâu.”

Lý Mặc ‘À’ một tiếng, không chắc chắn hỏi: “Không phải đồng nghiệp của cậu nói cậu đi ra ngoài sao?”

Nhiêu Tầm hút một ngụm American đá, thuận miệng nói: “Một mình ở trong này rất đáng sợ, tôi biết.”

Qua hồi lâu Lý Mặc lại ‘À’, nhưng vẫn không nói ra cái gì, thậm chí còn không hiểu do đâu mà bắt đầu ho lên.

Hiện tại vừa hay là thời điểm lạnh nhất trong năm, phòng thẩm vấn không có mát sưởi, giọt nước nhỏ xuống mặt đất đều kết băng. Nhưng không rõ tại sao, Lý Mặc cảm nhận được một tầng nhiệt nóng dần dần bao quanh lấy mình. Tay chân anh còn bị dây xích khoá, cơ thể cũng không thể cử động, chỉ có thể khó khăn chớp chớp đôi mắt mờ, gắng gượng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Phòng thẩm vấn tối đen, Nhiêu Tầm trong bộ đồng phục cảnh sát ngồi đối diện anh, một tay chống đầu nhìn anh, một tay cầm một ly American đá bọc trong hơi lạnh.

Bên thái dương hắn dán băng gạc và băng dính y tế, có nơi thậm chí còn thấm một mảng máu nhỏ, thế nhưng nhưng người này giống như không cảm nhận được mệt mỏi hay đau buốt, biểu cảm như chưa từng chịu bất kỳ vết thương nào.

Một lát sau, Nhiêu Tầm đặt ly American đá sắp nhìn thấy đáy xuống, tiện tay dụi mắt.

“Tôi ngủ vài phút, hai mươi mấy giờ không được ngủ rồi.”

Nhiêu Tầm trải qua cuộc phẫu thuật suốt một hai giờ, vừa xuống bàn mổ thì phải chạy về Cục thành phố ngay trong đêm, rồi lại mở họp và khám nghiệm hiện trường, nghỉ ngơi chưa được năm phút lại gấp rút quay về thẩm vấn, chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn, chưa qua bao lâu hắn đã thật sự chìm vào giấc ngủ.

Lần lượt từng hơi hô hấp đều đặn từ trước mặt truyền đến, Lý Mặc biết hắn đã ngủ say. Một lúc sau, mi mắt anh cũng không nhịn được bắt đầu đấu tranh, những đau đớn trong cơ thể mà anh chịu đựng mấy ngày qua bắt đầu tuôn trào, Lý Mặc nhắm hai mắt ‘Sít’ vài tiếng, thế nhưng khi mấy tiếng này thoát ra, anh cảm thấy như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.