Dã Man Vương Tọa

Chương 113




Chưởng khống thần bí bảo toạ này, Trương Đức Bưu liền có thể tuỳ ý vãng lai vị diện không gian này, muốn vào liền vào, nghĩ ra liền ra, bởi vậy hắn chẳng chút vội vã đi ra ngoài.

Sau khi Thái Ca giết hết lũ Lục Long và Chiểu Trạch Uyên Long, long tinh của Trương Đức Bưu liền đạt đến tám viên, mỗi viên long tinh của Lục Long cũng có thể dung hợp ba giọt cốt tuỷ của thần, nhất là con Chiểu Trạch Uyên Long kia càng là ma thú đã đến cấp mười sáu, phẩm giai vượt xa Lục Long, có thể dung hợp hơn mười giọt thần tuỷ.

Trương Đức Bưu cuối cùng chỉ vơ vét được Long tinh của Lục Long từ Thái Ca, đây là dựa vào mặt mũi của Tiểu Hắc mới gom long tinh về được. Về phần Long tinh của Chiểu Trạch Uyên Long, tất đã bị con cọp đó giấu diếm như bảo tàng, cũng cảnh cáo Man tử, nếu hắn dám có chủ ý động tới Long tinh của Uyên Long, nó liền dùng cái chết để uy hiếp.

Đương nhiên, đây là cái chết của Man tử.

Dưới sự trợ giúp của Thái Ca, Trương Đức Bưu rốt cuộc đem thần tuỷ dung nhập vào trong huyết mạch. Đã có bảy viên Long tinh, hắn tổng cộng dung hợp được hơn hai mươi giọt thần tuỷ.

Lúc trước dung hợp một giọt thần tuỷ là hắn đã có thể cảm giác được rõ ràng cơ năng của tất cả bộ vị trên thân thể tăng lên trên phạm vi lớn, hiện tại dung hợp hơn hai mươi giọt, loại tăng trưởng này quả thực có thể dùng khủng bố để hình dung!

Hắn làm một thí nghiệm, để cho Thái Ca thao túng ma pháp tấn công hắn. Ma pháp cấp 16 trở xuống căn bản không cách nào làm bị thương khối thân thể này, chỉ có dùng các loại tiểu Cấm Chú như Nguyên Tố Chi Kiếm mới có thể làm hắn thụ thương, mà cũng chỉ là bị thương mà thôi, tịnh không thể uy hiếp tính mạng hắn!

Hơn nữa mặc dù bị thương, năng lực khôi phục thân thể của hắn cũng nhanh đến kinh nhân, miệng vết thương dùng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ khôi phục, rất nhanh đã khỏi hẳn.

Lực công kích của Nguyên Tố Chi Kiếm bá đạo đến mức nào, lúc trước đối mặt với Ngải Nhân trảm sát Long Kị Sĩ, một kiếm liền có thể khiến Trương Đức Bưu giác ngộ tử vong, mà bây giờ hắn hoàn toàn có thể ngạnh kháng công kích trình độ này!

"Không biết thân thể này có thể chịu được quyền ý thần niệm của Thánh Giả không?"

Tín tâm của Trương Đức Bưu bạo tăng, một mình xâm nhập vùng cấm kị chi địa, lập tức một đạo quyền ý lăng không đánh tới. Đây là Xích Thủ Không Quyền (tay không đeo găng) quyền ý thần niệm Đấu Thánh lưu lại, so với lực công kích của Kiếm Thánh càng thêm hung mãnh, một quyền đánh xuống, bao phủ không gian trên dưới toàn thân hắn, khiến trong đầu hắn cả ý niệm trốn tránh còn chưa sinh ra nổi, đã trọng trọng nện lên thân thể hắn!

Uy lực một quyền này, cơ hồ có thể so sánh cùng trường chiến đấu sinh tử của Hầu Già La và Thất Già La tại Tự Lãng hạp cốc kia, hơn nữa trên cảnh giới còn cao hơn một bậc.

Có thể đoán được, nếu vị Đấu Thánh này vẫn còn sống, hắn một quyền đánh tới, tất nhiên là đem không gian phong toả, bất luận chiêu thức cùng ma pháp gì cuối cùng với hắn cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể ngạnh kháng!

Mạnh mẽ tiếp một quyền này, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trong tai ù ù không ngừng, nhịn không được lảo đảo lui về sau liên tục mấy chục bước. Quyền ý kia lần nữa đánh úp đến, rốt cuộc trọng trọng đánh bay hắn, một quyền đánh ra bay xa trăm mét!

Trương Đức Bưu xoay người rơi ra ngoài chiến trường, phát hiện ngoại trừ đấu khí hỗn loạn, thân thể vậy mà không bị thương, không khỏi mở cờ trong bụng.

"Hôm nay nhục thể của ta cũng có thể đến được cường độ của cái loại như Thái Ca, có thể ngạnh kháng đòn đánh, đánh không chết đối phương thì cũng làm đối phương tức chết rồi!"

Lúc Thái Ca đối phó với mấy Lục Long kia chính là như vậy, con cọp nhìn như con mèo có sở thích dã man này, đối với công kích hoặc ma pháp của những con Lục Long kia căn bản không né không tránh, mặc kệ chúng đánh xuống người, giống như mèo bắt chuột đùa chơi cả nửa ngày.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Hắc nhìn chịu không nổi, đem những Lục Long kia cắn chết, bằng không thì không biết nó còn muốn chơi tới chừng nào.

Bất quá Trương Đức Bưu vẫn cho rằng hành động này của Tiểu Hắc cũng không có nghĩa là nó thiện lương, mà do nhân tố bạo lệ của Địa Ngục Khuyển phát tác, hung tính đại phát, cho nên mới bắt lấy Lục Long.

Bên ngoài chiến trường, Tiểu Ách Ba cùng Tiểu Hắc quay đầu liếc nhìn Trương Đức Bưu, chỉ thấy hắn lại nhảy vào cấm kị chi địa, liền ngồi cạnh một dòng suối nhỏ, yên tĩnh nghe Thái Ca thao thao khoác lác chuyện cũ của mình. Con cọp này đối với khán giả hiện tại của mình cực kì mãn ý, yên yên tĩnh tĩnh, chưa bao giờ phát biểu điều gì, chỉ cảm thấy sung sướng chưa từng có.

Tiểu Hắc tựa hồ cảm thấy chỉ mình nó nói chuyện có chút quạnh quẽ, ăng ẳng kêu hai tiếng, Thái Ca tức thì đột ngột nổi khùng, quát lớn: "Ngươi nói nhiều quá!" Vội vỗ cánh không biết đi nơi nào.

Tiểu Ách Ba cùng với Địa Ngục Khuyển đều chớp chớp mắt mấy cái, không biết làm sao.

"Tên ngốc kia tính tình chính là như vậy, chúng ta tiếp tục trò chuyện."



Trương Đức Bưu lần nữa tiến nhập chiến trường, lập tức đem quyền ý thần niệm của bản thân phóng xuất ra, Sinh Tử Kiều cùng một đạo quyền ý tương liên. Mục đích của hắn không còn là để kiểm nghiệm cường độ thân thể của mình nữa, mà là khiến cho quyền ý bản thân càng thêm ngưng luyện.

Tương liên cùng Sinh Tử Kiều là đạo quyền ý của một vị Kiếm Thánh lưu lại, quyền ý như Triêu Dương Liệt Hoả (lửa của ánh mặt trời), Sinh Tử Kiều vừa mới tiếp xúc liềnlập tức tan ra như tuyết, cảnh giới vỡ tan!

Trương Đức Bưu lần nữa tiến vào cảnh giới Sinh Tử Kiều, sau đó Sinh Tử Kiều lại tan rã. Những Kiếm Thánh Đấu Thánh kia ý chí kiên định bất khuất, quyền ý thần niệm của họ kinh lịch thiên chuy bách luyện, sớm đã trở nên vô cùng chắc chắn, mà Sinh Tử Kiều của Trương Đức Bưu vừa mới nghiền ngẫm ra không bao lâu, đương nhiên không phải là đối thủ của Thánh Giả.

Nhưng Trương Đức Bưu cũng không nản chí mà tiếp tục mượn nhờ uy lực của cấm kị chi địa rèn luyện Sinh Tử Kiều.

Cấm kị chi địa có ngàn vạn đạo quyền ý thần niệm, đủ loại đủ dạng, có Triêu Dương Liệt Hoả, có Đại Mạc Cuồng Sa, có Nộ Hải Sóng Triều, có Vạn Năm Hàn Băng, Sinh Tử Kiều chống lại chúng, bản thân chính là một quá trình rèn luyện.

Những người tu luyện đấu khí khác cần trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể đem quyền ý thần niệm của mình rèn luyện thành thục, bởi vì bọn họ tịnh không có nhiều kinh nghiệm tao ngộ chống lại Thánh Giả, cần chính mình không ngừng tìm tòi, khiến cho quyền ý tinh thần vô cùng vững chắc.

Cho dù có tao ngộ giao thủ cùng Thánh Giả, cũng phải cân nhắc bản thân có thể bị Thánh Giả một quyền đập chết hay không.

Mà Trương Đức Bưu lại bất đồng, bên trong cấm kị chi địa này, bản thân việc chống lại quyền ý của Thánh Giả cũng là một quá trình giao chiến với Thánh Giả, vô luận kiến thức võ học hay quyền ý thần niệm đều đạt được tiến bộ bay vọt!

Trong bất tri bất giác, tinh khí thần của hắn chậm rãi ngưng tụ lại một chỗ, dần dần cũng có xu thế không thể phá vỡ!

Ngưng tụ Sinh Tử Kiều đồng thời cũng đối với đấu khí và tinh thần lực sinh ra tiêu hao thật lớn. Lúc này đấu khí của hắn không hề vận hành dựa theo Long Mông Bảo Tượng Quyết, mà một bên ngưng tụ Sinh Tử Kiều, một bên vận chuyển Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết.

Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết đồng thời tu luyện Thiên Ma đấu khí cùng tinh thần lực, có thể khiến cho cả hai đồng thời tăng trưởng nhanh chóng, là tâm pháp cao siêu hơn so với Long Mông Bảo Tượng Quyết.

Lúc mới bắt đầu, mặc dù tu luyện Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết, Trương Đức Bưu vẫn không cách nào thừa nhận tốc độ tiêu hao, qua một thời gian ngắn liền phải đi ra nghỉ ngơi một lát. Bất quá theo số lần tu luyện Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết càng nhiều, đấu khí của hắn phát ra càng hùng hậu, tinh thần lực đã tăng trưởng ổn định, thời gian hắn có thể kiên trì cũng ngày càng dài, một phút, hai phút, ba phút…

Trương Đức Bưu tu luyện trong phiến vị diện thần bí này không biết qua bao lâu, rốt cuộc quyền ý thần niệm của hắn có thể thừa nhận được một lần oanh kích của Thánh Giả quyền ý, vững vàng xuất hiện tại Bách Thánh Chiến Trường, như một đạo cầu vồng tuyệt đẹp!

Bất quá đạo cầu vồng này rất nhanh bị nghiền nát trong ngàn vạn đạo oanh kích, nhưng tinh thần Trương Đức Bưu vẫn phấn khởi như trước, lần nữa tiến vào cảnh giới Sinh Tử Kiều, vững vàng tiến thẳng về phía trước.

Một đạo quyền ý tràn trề của Đấu Thánh như đại địa tan vỡ đánh úp đến, Sinh Tử Kiều dưới loại quyền ý này cũng có xu thế sụp đổ, nhưng Trương Đức Bưu lập tức bước nhanh về phía trước, đứng giữa Sinh Tử Kiều, một quyền cùng quyền ý Đấu Thánh va chạm, ầm một tiếng, hai loại quyền ý triệt tiêu lẫn nhau, chỉ thấy ma pháp trường bào trên người hắn bị kình phong phát động bay phất phới.

Hắn lập tức lại bước tới trước, đi đến chỗ một ma pháp tàn niệm, khói đen cuồn cuộn, một đầu cốt long cực lớn trong sương mù đi ra, gào thét không tiếng, nhanh chóng lao tới!

Thiên Ma đấu khí trên người Trương Đức Bưu cuồn cuộn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh Cự Chuy, ầm ầm chuyển động, một búa mạnh mẽ nện xuống, cốt long kia lách cách vỡ vụn trên đất.

Trương Đức Bưu một đường đánh qua trong quyền ý và ma pháp tàn niệm của Thánh Giả, Sinh Tử Kiều lần lượt sụp đổ, lại lần lượt trùng kiến lập tức, càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng vững chắc. Đột nhiên áp lực trước người hắn không còn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi lớn chắn ngang trước mắt, đỉnh núi chính là cung điện tế tự.

Nguyên lai hắn trong bất tri bất giác vậy mà đã xuyên qua cấm kị chi địa, từ trong ngàn vạn đạo quyền ý của Đấu Thánh cùng ma pháp tàn niệm đi qua lông tóc không thương tổn!

Trương Đức Bưu nhịn không được thét dài một tiếng, tốc độ vận chuyển Thiên Ma đấu khí càng lúc càng nhanh, đột nhiên giống như hồng thuỷ bị vây đã lâu tìm được cửa thoát, lập tức trào ra cuồn cuộn, hình thành một thanh hắc sắc cự đao trước người hắn, roẹt một tiếng hướng hư không bổ tới, đao khí dài đến hơn hai mươi mét!

Trương Đức Bưu tiếng gào không dứt, trong thanh âm tràn đầy vui sướng vô cùng vô tận. Trải qua không biết bao ngày tháng tu luyện, hắn rốt cuộc đạt tới trình độ Đấu Khí Như Đao!

"Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết tốc độ tu luyện nhanh hơn so với Long Mông Bảo Tượng Quyết, hơn nữa tinh thần lực cùng đấu khí đồng thời tu luyện, không hổ là tâm pháp bài danh thứ tư trên Kì Công Đấu Khí Bảng!" Trương Đức Bưu hiện tại mới hiểu được vì sao Ái Y Nhĩ tuổi còn trẻ đã có thực lực cao thâm như vậy. Có được tâm pháp Tà Linh Thánh Điển kì dị này, muốn không cường đại cũng khó.

"Nên đi ra thôi."

Tinh thần lực Trương Đức Bưu cùng tế tự điện đường tương liên, tâm niệm vừa động, lập tức thoát li khỏi mảnh không gian này. Tiểu Ách Ba cùng với Tiểu Hắc, Thái Ca cũng được hắn đưa ra. Tiểu Ách Ba là lần đầu tiên thấy thế giới bên ngoài, đánh giá chung quanh, đối với cái gì cũng ngạc nhiên. Duy chỉ có Thái Ca rất không cao hứng, sau khi đi ra nó mới phát hiện, không có ma lực dồi dào của không gian thần bí chèo chống, ma pháp lực của nó bỗng nhiên hạ thấp, căn bản không có tiến hoá hai cấp, mà lại vừa vặn đến cấp mười bảy, trong miệng lầm bà lầm bầm, không biết đang nói gì nữa.

Trương Đức Bưu không thèm để ý nó, mà kinh ngạc nhìn viên cầu trong tay. Đây là một thuỷ tinh cầu, ngoài thuỷ tinh cầu có một tế đàn nho nhỏ dựng rất nhiều cột đá nhỏ, mà trong viên cầu phong ấn một bảo toạ, kiểu dáng giống như đúc bảo toạ trong không gian của cung điện tế tự, nhưng nhỏ hơn vô số lần.

"Chẳng lẽ thuỷ tinh cầu này chính là không gian thần bí?" Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy khó có thể tin, phong ấn không gian lớn như vậy trong phạm vi nhỏ như thế, đây là chuyện nhân loại có thể làm được sao?

Từ kinh nghiệm lần này của hắn mà xét, hẳn là ma pháp hoàng đế thời Thánh Nguyên lịch đã đem không gian này kiến tạo thành một tế điện, nơi tưởng nhớ sự hi sinh của những Thánh Giả, đây quả nhiên là đại thủ bút rất giỏi, nhưng cũng cho thấy đầy đủ thực lực huy hoàng của Ma Pháp thời đại kia đã đạt tới trình độ nhân loại hôm nay không cách nào tưởng tượng nổi, cơ hồ có thể so sánh với thần linh!

"Khó trách trong nhiều ma pháp điển tịch, những Thánh Ma Đạo đề cập đến thời đại Thánh Nguyên lịch trong ngữ khí tràn đầy mong mỏi, rằng thì là khi đó là thời đại hoàng kim, bây giờ là thời đại suy tàn, ma pháp suy thoái, đấu khí suy thoái, nay không bằng xưa."

Lúc học trong Tinh Viện, hắn đã từng đọc qua đại lượng ma pháp điển tịch, trong đó có không ít truyện ký do Ma Đạo sư tự tay viết, đối với ba giai đoạn của ma pháp thời đại có miêu tả qua. Dưới ngòi bút của vài Ma Đạo sư và Thánh Ma Đạo Sư, vẻ huy hoàng của Thiên Nguyên lịch và Thần Nguyên lịch là không thể trọng hiện, mà Thánh Nguyên lịch lại là đỉnh phong huy hoàng của nhân loại.

Có đôi khi hắn cũng rất tò mò, chẳng lẽ nói thời Thiên Nguyên lịch, Thần Nguyên lịch thật sự có nhiều thần linh hành tẩu trên thế gian như vậy?

"Những thần linh kia vì sao lại phải li khai? Chẳng lẽ họ thật sự vô tư, sau khi trợ giúp nhân loại thành lập văn minh liền dứt áo ra đi?"

Trương Đức Bưu trăm câu hỏi không lời giải, dứt khoát không nghĩ vấn đề này nữa, đem quả cầu không gian thu vào không gian giới chỉ, thầm nghĩ: "Không biết ta bây giờ có thể đem lạc ấn của quyền ý thần niệm của mình trong không trung không?"

Nghĩ tới đây, hắn lập tức tiến vào cảnh giới Sinh Tử Kiều, khí thế tăng vọt, Thiên Ma đấu khí chen chúc trào ra, hoá thành một thanh ma đao xé rách trường không, một con sông nhỏ phía trước lập tức bị đao khí chặt đứt, tức, trong chốt lát bị chặn ngang!

Trương Đức Bưu nhắm mắt lại, cẩn thận nhấm nháp cảm giác của một đao kia, chỉ cảm thấy lực công kích của đao thế tuy gia tăng mấy lần so với trước, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới lưu lại hư không, lắc đầu bật cười nói: "Chỉ có Thánh Giả mới có thể đem tinh thần lưu lại hư không, ta còn kém xa lắm! Hay vẫn đi Hoa Húc thành trước, xem hai đệ tử kia của ta thế nào."

Trương Đức Bưu mang theo Tiểu Ách Ba li khai Mê Thất Chiểu Trạch, hướng Hoa Húc thành tiến đến. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một dong binh đoàn cũng đi tới sơn cốc, ý đồ tìm kiếm những tài phú biến mất kia. Một người trong đó đi đến bờ sông nhỏ của sơn cốc, đột nhiên nước sông rắc một tiếng, sóng lớn bành trướng, tách ra hai bên. Một ánh đao lăng lệ từ đáy sông bay ra, hướng đầu dong binh kia đánh xuống!

Một đao kia khí thế bàng bạc, lăng lệ vô cùng, dong binh kia trơ mắt nhìn đao khí bổ tới đỉnh đầu, cả cơ hội trốn tránh cũng không có. Đột nhiên, đao khí xoẹt một tiếng tan nát, tiên thất không thấy!

Dong binh kia tìm được đường sống trong chỗ chết, một thân mồ hôi lạnh, cả giận nói: "Ai đánh lén ta?" Mặt khác mấy dong binh vội vàng đuổi tới bờ sông, nhưng thấy nước sông lại khôi phục chảy xuôi, phảng phất chuyện gì cũng chưa phát sinh.

"Chẳng lẽ trong sông có bảo bối?"

Trương Đức Bưu cũng không biết một đao kia của mình tạo thành phức tạp cho bao nhiêu người, tin tức Mê Thất Chiểu Trạch có bảo vật lần nữa truyền đến, cho nên một đoạn thời gian rất dài sau đó vẫn có không ít dong binh đoàn tiến về phương hướng Mê Thất Chiểu Trạch tầm bảo.

Đã đến Hoa Húc thành, Trương Đức Bưu dựa theo địa chỉ Sean lưu lại tìm được cha con hắn, đi đến nơi mới phát hiện địa chỉ bọn hắn lưu lại là một tửu quán trong xóm nghèo, không ít dong binh bên trong uống rượu mua vui, mà hai cha con Sean và Lệ Na là chủ nhân tửu quán này, bận rộn qua lại chiêu đãi khách nhân.

Trương Đức Bưu trong lòng không khỏi cực kì hiếu kì. Cha con Sean thực lực cho dù không bằng hắn, nhưng dù gì cũng là cao thủ cấp bậc Ma Đạo sư, chỉ cần bọn hắn nguyện ý, đại khái có thể làm thực khách quý tộc thế gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý, như thế nào còn muốn ở loại địa phương như xóm nghèo này? Text được lấy tại Truyện FULL

"Trước xem phẩm hạnh bọn họ thế nào, nếu như phẩm hạnh không tốt mà nói, ta liền xem như chưa tới. Nếu phẩm hạnh tốt, liền đem họ giao cho Thái Ca. Con cọp này trên việc tu luyện ma pháp so với ta hiểu biết còn nhiều hơn, chỉ là có chút ẩu tả…" Trương Đức Bưu tuỳ tiện tìm chỗ ngồi xuống, gọi một chén rượu.