Đa Thiên Địa

Chương 13: Gặp lại




Sau khi trả linh thạch cho quán xong, cả hai đi tìm một khách sạn, mỗi người một phòng.

Lam Bảo ngồi trong phòng lấy Linh Nhất Ngọc ra xem, chỉ thấy viên ngọc này thuần một màu lục bảo, ở giữa có 1 chữ "Linh Nhất" làm từ đá cẩm thạch.

Lam Bảo theo ý niệm tiến vào Linh Nhất Ngọc...

Lam Bảo ở trong Linh Nhất Ngọc cảm thấy linh khí ở ngoài tăng gấp 4 lần, cực thích hợp cho việc tu luyện, xung quanh chỉ là một vùng rộng khoảng 200 mét, 4 bức tường trên dưới đều hình vuông màu trắng và cả hai bên trên dưới đều thế.

Lam Bảo ngồi xuống, mở xem Thượng Hư Cửu Chiến Quyết thì bất ngờ...

"Haha...công pháp này trọn bộ, haha vừa khủng bố vừa trọn bộ, không như tìm trên Google hahaha!" Lam Bảo ở trong Linh Nhất Châu cười như điên.

Một lúc sau...

"Luyện thành công Đệ Nhất Kỹ và Đệ Nhị Kỹ rồi, ngồi tu luyện thôi!" Lam Bảo hài lòng lâm bẩm.

Hắn ngồi thiền, linh khí cuồn cuộn dần tràn vào cơ thể hắn...

...

Sáng hôm sau.

Lam Bảo rời khỏi Linh Nhất Ngọc, hắn đã tu luyện thêm đệ tam kỹ và đệ tứ kỹ, đệ tam là kiếm pháp với tên Hư Đế Kiếm Pháp. Còn đệ tứ là một dạng thân pháp có tên Vô Cực Tốc Biến.

"Ở trong này tu luyện đúng là như buồn ngủ gặp chiếu manh, tu đến Tụ Đan Viên Mãn tiếp cận Nguyên Anh Kỳ luôn. Quá đỉnh!"

Lam Bảo vui vẻ nghĩ, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài...

Cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa và tiếng nói:

"Tên kia, dậy đi, ngươi định ngủ đến bao giờ hả?!"

"Ngươi chờ ta tý!" Lam Bảo trả lời giọng nói.

Một lúc sau...

Lam Bảo ra khỏi phòng, thấy Cơ Hùng đứng đợi mình ở ngoài, Lam Bảo hỏi:

"Sao ngươi không tìm gì ăn đi, chờ ta làm gì?"

"Ngươi bị ảo à? Gần trưa rồi!" Cơ Hùng đáp.

"Cái nồi gì? Gần trưa rồi á!"

"Ừ, ta sắp phải rời đi, ngươi có rời đi không? Nếu rời đi thì để ta trả luôn?!" Cơ Hùng phóng khoáng nói.

"À không cần đâu, ta cũng chuẩn bị rời đi mà!"

Lam Bảo nói rồi đi ra cửa trả tiền phòng sau đó truyền âm gọi Cơ Hùng đi ra.

Lam Bảo cùng Cơ Hùng đi ra cổng của Hy Nhã Thành, Cơ Hùng cáo từ Lam Bảo:

"Tạm biệt ngươi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!"

"Đương nhiên rồi, cáo từ!" Lam Bảo chắp tay cười đáp lời Cơ Hùng.

Rồi cả hai quay người đi, mỗi người một hướng...

...

Trên một ngọn núi tên Tam Đỉnh Sơn, có một cô gái tầm 25 tuổi, gương mặt tuyệt đỉnh, lông mi cong vút, mắt to lấp lánh, mũi nhỏ hơi cao, đôi môi đỏ hồng... Hiện tại nàng đang đi xuống Tam Đỉnh Sơn để hái nấm, vì đang hái nấm nên nàng không phát hiện có ba tên nam tử đang đi dạo trong rừng và phát hiện ra nàng, tên cầm đầu ra hiệu dừng lại nói:

"Tiểu cô nương kia xinh đẹp tuyệt mỹ vạn dặm có một, nếu bổn công tư chiếm lấy nàng làm của riêng thì sẽ rất sướng!" Vừa nói hắn vừa cười dâm dê nhìn nàng.

"Bạch Kiên công tử nói đúng a!" Hai tên theo sau nịnh nọt.

"Bây giờ hai ngươi bây giờ đi bắt nàng trói vào gốc cây cho ta!" Bạch Kiên liếm liếm môi.

"Rõ!" Hai tên lao vụt đi bắt cô gái trói vào gốc cây gần đó.

"Á ngươi định làm gì ta?"

Cô gái bị hai tên bất ngờ bắt trói vào gốc cây liền hét lên.

"Nàng không cần phải lo! Vì sau hôm nay nàng sẽ là nữ nhân của ta!" Bạch Kiên sắc mặt dâm dê nói rồi dùng tay nâng lấy cằm nàng định hôn.

"Không... thả ta ra!" Cô gái hét lên thất thanh.

...

"Không... Thả ta ra!" Cô gái hét lên thất thanh, với tu vi Tụ Đan Sơ Kỳ của nàng không là gì với tu vi Tụ Đan Viên Mãn của Bạch Kiên cùng với hai tên cận vệ tu vi Nguyên Anh Cao Kỳ đi cùng.

Bạch Kiên sắp hôn được nàng...

Xoẹt... Bụp...

Một thanh niên gần 16 tuổi lao nhanh đến một đấm vào mồm Bạch Kiên rồi cắt dây trói cho cô gái...

"Ngươi Là ai?" Bạch Kiên bị đánh bay 10 mét, sắc mặt kinh dị khó khăn đứng lên nói, thanh niên này nhìn qua rất trẻ, gương mặt cực kỳ anh tuấn, mặc bạch y thêu hình rồng màu hoàng kim lấp lánh khiến hắn ẩn ẩn hiện hiện khí chất đế vương.

Cô gái vẫn thất thần ngồi ở đấy, cảm giác người này rất quen thuộc nhưng không nhớ vì hắn đã quay lưng lại, không nhìn thấy mặt...

"Ta? Là người lấy mạng chó của ngươi!" Thanh niên bá khí nói.

"Haha, chỉ với ngươi? Tu vi Tụ Đan Viên Mãn của ngươi thì làm gì được hai Nguyên Anh Cao Kỳ? Thật nhảm nhí!" Bạch Kiên nhìn thanh niên khinh bỉ nói.

Thanh niên hướng Bạch Kiên ngoe ngoảy ngón trỏ khiêu khích...

"Ngươi... Lên!" Bạch Kiên tức giận ra lệnh hai tên cận vệ.

"Bạch Thiên Song Thức!" Hai tên lao đến thanh niên sát khí nói.

"Lam Phá Thiên!" Thanh niên lạnh lùng nói, rút Huỳnh Anh Kiếm ra trảm 1 trảm.

Xoẹt... Phốc...

Bạch Thiên Song Thức bị Lam Phá Thiên chém xuyên, tiếp tục đi qua chém rụng đầu hai tên cận vệ rồi tiêu tán...

"Hả, là Lam Cực Kiếm Điển, không thể nào... Chẳng lẽ là...!" Cô gái giật mình nghĩ.

"Không... Không thể nào!" Bạch Kiên sắc mặt trắng bệch nói, hôm nay hắn bị đả kích quá lớn, một tiểu tử tu vi Tu Đan Viên Mãn một thức trảm đầu hai Nguyên Anh Hậu Kỳ

Người thanh niên nhìn sang Bạch Kiên lạnh lùng nói:

"Đến lượt ngươi! Liên Vô Âm Trảm!"

"Không... Dù làm quỷ ta cũng sẽ giết ngươi!" Bạch Kiên nói trước khi chết.

Xoẹt... Xoẹt xoẹt xoẹt...

Cơ thể của Bạch Kiên bị Liên Vô Âm Trảm chém thành trăm mảnh.

...

Rồi thanh niên quay đầu lại nhìn cô gái ôn hoà cười nói:

"Tỷ tỷ không sao chứ!"

Cô gái nhin thấy gương mặt của người thanh niên thì bật khóc, chạy đến ôm người thanh niên nói:

"Tiểu Bảo ngươi chưa chết sao! Làm tỷ tỷ với mẫu thân lo lắng Huhu!" Cô gái... À không, nói đúng hơn là tỷ tỷ của Lam Bảo, Lam Ngọc khóc thút thít.

"Đệ dễ chết vậy sao!" Lam Bảo ôm Lam Ngọc nói, hương thơm từ cơ thể nàng khiến hắn say mê.

Lam Bảo lau nước mắt cho Lam Ngọc mà hỏi:

"Tại sao tỷ tỷ lại ở nơi này?"

"Haizz, chuyện khó nói lắm, về chỗ tỷ đang ở rồi nói!" Lam Ngọc đáp lời Lam Bảo, nàng véo véo gương mặt hắn, do nàng thấp hơn hắn gần một cái đầu nên phải đưa tay lên.

"Tỷ lớn rồi mà vẫn còn thích véo má đệ, không ngại sao!" Lam Bảo trêu chọc.

"Đệ luôn là đứa trẻ trước mặt tỷ!" Lam Ngọc yêu thương nhìn hắn nói.

Nàng có nhiều điều muốn hỏi hắn, hắn cũng có điều muốn hỏi nàng...

...

"Ồ, đó là nơi ở của tỷ sao?!" Lam Bảo đi theo Lam Ngọc đến một căn nhà tranh ấm cúng tò mò hỏi.

"Ừm!" Lam Ngọc đáp lời hắn.

Đi vào trong nhà, Lam Bảo và Lam Ngọc ngồi xuống một cái ghế nói:

"Ủa, sao tỷ lại ở đây? Không ở Đào Gia à?!"

"Đào Gia hiện tại bị Lâm Gia nhắm vào, do không có cái cớ để diệt đi chúng ta nên gia gia để đề nghị tỷ ở nơi này để Lâm Gia không có cái cớ đánh vào Đào Gia, bất quá mẫu thân của chúng ta vẫn phải ở lại Đào Gia!"

"Lại là cái bọn cẩu gia tộc này, đến lúc tỷ đệ chúng ta cho bọn chúng diệt tộc!" Lam Bảo nghiến răng nói.

"Tỷ cũng thế!" Lam Ngọc kiên quyết đáp.