Đa Thiên Địa

Chương 14: Đột phá




Bạch Linh Môn.

Hai tên hộ pháp sắc mặt nghiêm túc cực độ, chạy vào chính điện của Bạch Linh Môn bẩm báo:

"Thưa Môn Chủ, hồn ngọc của Bạch Kiên cùng hai tên đệ tử tinh anh vỡ rồi!"

"Cái gì!" Môn Chủ Bạch Linh Môn gương mặt tức giận đập bàn đứn dậy nói lớn:

"Đó là một thiên tài hàng đầu của môn chúng ta, thiếu hắn thì sao đủ người để thi vào Khải Hoàng Học Phủ, thiếu hắn thì hàng ngũ thiên tài của chúng ta sao đăng lâm Khải Huyền Bảng được. Phái người đi điều tra cái chết của hắn!"

"Để lão già ta đi cùng!" Người nói là Tam Trưởng Lão, Bạch Kiên chính là đệ tử của hắn.

"Được, ngươi cùng 12 hộ pháp và 24 chấp sự đi điều tra xung quanh, thấy điều bất thường thì báo lại môn ta!" Môn Chủ giao phó.

"Rõ!" Tam Trưởng Lão chắp tay thành kính đáp.

...

"Hơn 2 năm nữa là Khải Huyền Học Phủ chiêu sinh, đệ đi cùng ta chứ?" Lam Ngọc ngồi cạnh nhìn Lam Bảo beo má hắn hỏi.

"Đệ cũng đi chứ, đệ muốn so tài với các thiên tài của những thế lực lớn!" Lam Bảo hưng phấn đáp.

"Ừ, tỷ tin đệ sẽ làm được, mà tiểu tử ngươi làm sao mà bây giờ còn mạnh hơn tỷ tỷ rồi?!" Lam Ngọc xoa đầu Lam Bảo sủng ái nói.

"Ê này Phương Nhi!" Lam Bảo trong lòng nói.

"Ngươi cần giúp gì à?" Phương Nhi hiện trước mặt Lam Bảo hỏi.

"Ta nói nàng là sư phụ ta được không?!" Lam Bảo đưa ra đề nghị.

"Dù gì sau này ta cũng là sư phụ ngươi thôi!" Vy Phương Nhi nói giọng đầy ẩn ý, nàng tính xem sau này phải để hắn bái sư mới được.

"Tại sao?" Lam Bảo thắc mắc.

Vy Phương Nhi liếc mắt đầy ẩn ý rồi bay lại vào trong người hắn.

"Là sao?"

"Được rồi, ngươi cứ nói ta bằng sư phụ đi!" Tiếng của Vy Phương Nhi truyền vào tai Lam Bảo.

"Nghĩ cái gì đó, trả lời tỷ đi?" Tiếng nói dịu dàng của Lam Ngọc khiến Lam Bảo bừng tỉnh.

Lam Bảo vào các Shop mua đồ và tìm Google các loại công pháp, linh thuật cho Lam Ngọc...

"À... Sau khi phụ thân hy sinh để cứu đệ ra ngoài thì lúc đó đệ mất máu nhiều quá cộng thêm việc hết đan dược thì bỗng nhiên có một người xuất hiện cứu đệ, sau khi tỉnh lại đệ bái người đó là sư phụ, nàng tên là Vy Phương Nhi!" Lam Bảo chém gió nói, rồi trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên quanh cảnh chiến tranh giữa các vũ khí công nghệ cao và hắn chết trong khi kéo dài thời gian giúp người dân sơ tán.

Cứ tưởng Lam Ngọc sẽ nghi ngờ, nhưng không, nàng vẫn tin hắn, lẩm bẩm nói:

"Đa tạ người đã cứu tiểu đệ của ta!"

"Còn phụ thân thì... Haizz!" Nàng cố gắng không khóc khi biết phụ thân hy sinh, nhưng Lam Bảo nhìn thấy ánh mắt nàng cực kỳ buồn bã.

Phương Nhi bên cạnh hắn thấy Lam Ngọc lẩm bẩm liền bĩu môi nói:

"Haizz, 1 kiếp chết yểu, 1 kiếp diệt tộc. Ta chẳng biết kiếp sau của ngươi như thế nào nữa?"

"Ta phải ích kỷ thôi, nếu như để nàng biết 'Lam Bảo' thật đã chết thì như nào? Vậy nên để ta chăm sóc!" Nói xong rồi hắn ra lệnh:

"Google, tìm con đường an toàn nhất về Đào Già!"

"Hiện tại sau cái chết của Bạch Kiên khiến Bạch Linh Môn điên cuồng truy tìm thủ phạm, không có đường nào an toàn nhất, chỉ có đường ít nguy hiểm nhất thôi." Google máy móc thông báo.

"Đù, vậy thì tìm con đường ít nguy hiểm nhất về Đào Gia!" Lam Bảo nói, không phải vì hắn nhát gan mà là vì muốn đoàn tụ với mẫu thân nhanh chóng.

Google truyền vào trong đầu Lam Bảo tuyến đường ít nguy hiểm nhất...

"Tỷ tỷ, mai có đi về Đào Gia với đệ không?" Lam Bảo nhìn Lam Ngọc hỏi.

"Cũng được, vậy đệ có chắc là sẽ an toàn không!" Lam Ngọc híp mắt nhìn Lam Bảo nói.

"Không, đệ chỉ biết đường ít nguy hiểm nhất thôi!" Lam Bảo cười nói.

"Vậy được, tránh thương tổn đến mức thấp nhất là được, tỷ cũng không muốn mẫu thân lo lắng!" Lam Ngọc đồng ý.

"À, đệ còn chút đồ cho tỷ!" Nói xong, Lam Bảo lấy ra một thanh kích dài hơn 2 mét, với công pháp và một số linh thuật thích hợp với Lam Ngọc.

"Đây là... Địa Bảo Cực Cấp, còn những thứ kia toàn trên Huỳnh Cấp Siêu Phẩm, đệ lấy ở đâu ra!" Lam Ngọc kinh ngạc nói.

"Sư phụ cho!" Lam Bảo đáp rồi nhẹ nhàng nói:

"Đây là Địa Bảo Cực Cấp Hồng Loan Kích, còn những thứ kia là một bộ Địa Cấp công pháp và linh thuật thích hợp cho tỷ, cộng thêm Địa Cấp Kích Pháp hợp với tỷ và kích thuật cho tỷ!" Theo trí nhớ Lam Bảo biết tỷ tỷ mình thích dùng kích và có thuỷ và băng linh căn.

"Tốt quá!" Lam Ngọc vui mừng nói rồi thu hết đồ hắn đưa ra, hôn một cái vào má hắn rồi nói:

"Ngày mai lên đường!"

...

Huyền Gia.

"Chẳng biết khi nào mới gặp lại hắn!" Huyền Mộng Lan buồn chán lẩm bẩm một tiếng.

"Gặp lại ai cơ?" Huyền Mộng Chi lẻn vào trong phòng của Mộng Lan cười nói.

"A, tỷ tỷ sao lại vào đây!" Mộng Lan đánh trống lảng nói.

"Ồ, đánh trống lảng cơ à, thế muốn gặp lại ai cơ?" Huyền Mộng Chi trêu chọc nói khiến Huyền Mộng Lan sắc mặt đỏ bừng.

"A... Tỷ đi ra!" Mộng Lan nói to đẩy Mộng Chi đi ra ngoài.

Rầm...

Mộng Lan đóng cửa phòng lại, trùm chăn nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng...

"Chắc là lại thích ai rồi? Sẽ là ai đây?" Huyền Mộng Chi cười cười nghĩ.

...

Trời tối.

"Mời tỷ tỷ ăn gà nướng!" Lam Bảo lúc này đang ở bên ngoài nướng gà cùng Lam Ngọc, hắn lấy một con gà nướng chín vàng đưa cho Lam Ngọc nói.

"Ừm, tay nghề vẫn không giảm, rất ngon!" Lam Ngọc cầm con gà ăn từng miếng khen ngợi.

"Tỷ tỷ quá khen."

Lam Bảo cũng cầm một con gà ăn.

Hồi lâu sau...

Lam Bảo đi vào trong nhà cùng Lam Ngọc, nàng nói:

"Giờ chỉ có một cái gường, đệ nằm ngủ đi để tỷ ngồi trên ghế ngủ!"

"Tỷ nằm đi, để đệ ngồi ghế ngủ cho!" Lam Bảo phản đối.

"Không, đệ nhỏ tuổi hơn nên nằm trên giường ngủ đi!" Lam Ngọc cãi lại Lam Bảo.

"Vậy thì ngủ chung đi!" Lam Bảo đưa ra đề nghị khiến Lam Ngọc sắc mặt đỏ bừng véo mạnh lấy hông hắn.

"Ui da, sao véo đệ!" Lam Bảo xoa hông nố.

"Ngươi có bị làm sao không, tỷ là nữ nhân, ngươi là nam nhân, làm sao ngủ chung được!" Lam Ngọc mặt đỏ bừng mắng.

"Ủa, tỷ đệ ruột thịt không được ngủ chung với nhau sao?!" Lam Bảo mộng bức nói.

"Ngươi... Thật tức chết ta!"

Lam Ngọc không cãi lại Lam Bảo liền phồng má đi đến nằm trên giường nói.

Lam Bảo cười cười rồi đi đến một chiếc ghế ngồi xuống định nhắm mắt ngủ thì thấy Lam Ngọc phất tay liền thay ra bộ đồ ngủ mỏng tanh màu hồng nhạt khoe ra những đường cong tuyệt diệu và ẩn ẩn lớp da trắng ngần của nàng khiến Lam Bảo suýt phun máu mũi...

Ực...

Lam Bảo nuốt một ngụm nước miếng để giữ bình tĩnh rồi ngủ đi.

Thấy Lam Bảo ngủ cô đơn trên ghế, Lam Ngọc cảm thấy hắn đáng thương làm sao, liền đi đến kề môi vào tai hắn khẽ nói:

"Thấy đệ ngủ nhìn tội nghiệp quá, lên nằm cùng tỷ, nhưng nhớ chỉ nằm đấy mà ngủ thôi, không được có ý định xấu gì, nhớ chưa?" Nói xong, nàng chạy lên giường quay sang một bên ngủ luôn.

Lam Bảo đang lim dim ngủ thì nghe thấy Lam Ngọc thì thầm vào tai mình, hương thơm từ miệng nàng khiến hắn tỉnh cả ngủ, bất quá chỉ nói được hai từ:

"Cũng được!"

Lam Bảo ngay lặp tức chạy vèo lên giường nằm ngủ cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp khiến hắn vô cùng thoải mái, lần đầu tiên được ngủ như vậy thật còn gì bằng.

Gò má Lam Ngọc hơi đỏ vì khí tức dương cương của Lam Bảo, nhưng rất nhanh nàng đã ngủ đi.

Lam Bảo kéo chăn mà Lam Ngọc đang đắp sang bên mình một phần, cũng lim dim ngủ đi...

...

Nửa đêm...

Lam Bảo đang nằm ngửa từ từ tỉnh giấc, hắn nhìn ra ngoài thấy trời chưa sáng nhưng không buồn ngủ, liền đứng dậy ra ngoài hóng mát...

Lam Bảo đi ra ngoài, thấy bên ngoài còn đêm tối thì chỉ đứng im ngắm sao, hít thở không khí mát mẻ trong lành

Lộp cộp...

Có tiếng bước chân, Lam Bảo quay lại thấy Lam Ngọc với bộ đồ ngủ đi ra ngoài, bất quá vẫn hỏi:

"Tỷ ra đây làm gì?"

Lam Ngọc hơi ngáp ngủ nói: "Tỷ cũng tỉnh ngủ trước khi đệ tỉnh rồi!"

Rồi Lam Ngọc nhìn vào mắt Lam Bảo rồi nói tiếp:

"Đang nhớ ai hả?" Trong câu nói có tia trêu chọc.

"Tỷ nói chuyện này làm gì?!" Lam Bảo trầm thấp đáp.

"Ôi dào, bổn cô nương thấy nhà ngươi nhìn về phía xa xăm nên hỏi thôi!" Lam Ngọc lười biếng đáp rồi quay vào trong nhà ngủ tiếp.

Ngắm sao một lúc, Lam Bảo cảm thấy đủ rồi nên cũng quay vào nhà.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh có Lam Ngọc đang nằm ngủ say giấc.

Thiên địa linh khí ầm ầm tiến vào cơ thể hắn...

Từ trong cơ thể của Lam Bảo dần xuất hiện một cái nguyên anh...

Đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ...