Đa Thiên Địa

Chương 15: Lân Lâm Bang




Đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ...

"Yeah, đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ rồi!" Lam Bảo vui vẻ lẩm bẩm rồi quay sang nhìn Lam Ngọc nói:

"Tỷ vẫn chưa ngủ à? Cần đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ không?!"

"Làm như đột phá dễ lắm ý, với lại cần thời gian ổn định căn cơ!" Lam Ngọc mở mắt bĩu môi.

"Hừ, không tin sao!" Lam Bảo giận dỗi nói rồi mang ra một nghìn viên Linh Thạch Siêu Phẩm.

"Đệ vẫn còn linh thạch à, cho tỷ xin!" Lam Ngọc lè lưỡi cầm nghìn viên linh thạch để bên cạnh hấp thu, còn Lam Bảo nằm xuống ngủ khò khò.

...

Sáng 1 tuần sau...

Lam Ngọc đang ngồi xếp bằng tu luyện thì từng tia ánh sáng từ từ chiếu vào mặt khiến nàng mở mắt, thấy Lam Bảo đang nằm một bên thở nhẹ nhàng ngủ, nhìn vậy nàng cũng yên tâm.

Lam Ngọc phất tay thay ra một bộ y phục màu lục bảo khiến nàng càng thêm cao quý.

Sau khi hấp thu 2 phần 3 số linh thạch siêu phẩm Lam Bảo đưa, Lam Ngọc đã gần chạm Nguyên Anh Sơ Kỳ chỉ còn xíu thôi.

Nhưng nàng không quan tâm, tiến đến dùng tay lay Lam Bảo nhẹ nhàng gọi dậy:

"Tiểu Bảo, dậy, trời sáng rồi!"

Lam Bảo tỉnh dậy lười biếng ngáp ngủ một chút rồi nói: "Tỷ đợi đệ thay y phục đã!"

Cơ thể tu sĩ luôn tự động xử lý bài tiết các chất thải trong cơ thể ra nên tu sĩ không cần tắm, đánh răng các kiểu, nhưng vẫn đói.

Lam Bảo đứng dậy, thay ra một bộ hắc y đơn giản đi ra ngoài...

Còn Lam Ngọc thì ngồi xếp bằng đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ.

Một lúc sau...

Lam Bảo cùng với Lam Ngọc từ từ đi ra khỏi Tam Đỉnh Sơn mà hướng Đào Gia đi đến. Trong lúc đi thì Lam Bảo kéo tay Lam Ngọc đi tránh khỏi các khu vực nguy hiểm như hang ổ linh thú Lục Bậc, căn cứ bọn thổ phỉ và cướp đường, nhưng bất quá không tránh khỏi phiền phức...

...

"Tiểu cô nương đi đâu vậy, có thể cho bổn gia đi cùng được không, khà khà!" Một tên nam tử to mập ánh mắt dâm dê nhìn khắp cơ thể Lam Ngọc liếm môi nói.

"Đi chết!" Lam Ngọc lạnh lùng nói, rút Hồng Loan Kích ra hướng về tên nam tử to béo kia.

"Ây, làm gì khó tính thế khà khà!" Nam tử to béo cười nói khiến Lam Ngọc phát tởm.

"Hồng Xuân Kích Pháp - Hồng Xuân Nhất Kích!" Lam Ngọc lạnh lùng nói ra.

"Hả!" Nam tử to béo rợn tóc gáy, lý trí của hắn nói một kích kia có thể giết chết hắn.

Nhưng quá muộn, hắn đã bị Hồng Loan Kích đâm vào, Hồng Xuân Nhất Kích tàn phá cơ thể hắn không còn chút thịt vụn.

Lam Ngọc thu kích vào, Lam Bảo liền cười nói: "Tỷ tỷ lợi hại!"

Nói xong Lam Bảo đang định cùng Lam Ngọc đi tiếp, tự dưng có một nhóm người lao đến, tên cầm đầu hung tợn nói:

"Dám động đến người trong Lân Lâm Bang, muốn chết!"

"Muốn cái quần, tên đó chặn chúng ta trước!" Lam Bảo hét lớn.

"Đúng vậy, người của các vị chặn chúng ta lại nên ta giết, có gì sai sao!" Lam Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng.

Cả Lân Lâm Bang nhìn thấy Lam Ngọc thì hai mắt toả sáng, tên cầm đầu liền nhìn sang cả bọn truyền âm bàn bạc, không biết có ý đồ gì?

"Tỷ tỷ, bọn này có ý đồ không tốt đâu!" Lam Bảo truyền âm cho Lam Ngọc.

"Chắc là vậy rồi!" Lam Ngọc khó chịu truyền âm đáp lại.

1 lúc sau...

"À, tiểu tử, Bọn ta có thể tha cho ngươi, nhưng tỷ tỷ của ngươi thì để lại... Thấy thế nào?" Tên cầm đầu hướng Lam Bảo ra điều kiện.

"Có cái quần nhá lão cẩu!" Lam Bảo ung dung nói khiến tên cầm đầu trán nổi gân xanh.

"Ngươi đi chết!" Tên cầm đầu rút ra cây thương, hướng Lam Bảo đâm đến.

"Tên này, ngươi có biết cách nói chuyện không? Chọc bọn này giận thì mệt mỏi một phen, huống hồ tên kia còn là Phi Thân Sơ Kỳ!" Lam Ngọc vỗ vỗ trán truyền ầm cho Lam Bảo.

Lam Bảo chỉ cười hề hề cho qua, đã lỡ làm rồi thì làm luôn...

Sau đó là cả bọn gần 20 tên lao vào vây quanh tấn công Lam Bảo và Lam Ngọc...

Lam Bảo cầm lấy tay Lam Ngọc truyền một phần ký ức có chứa bí kỹ Hư Quyền qua cho nàng.

Hiển nhiên là tên này muốn tỷ tỷ của hắn gần bằng mình.

"Hư Quyền sao? Bí kỹ này rất lợi hại!" Lam Ngọc truyền âm cho Lam Bảo.

"Tỷ có thể dung hợp thuộc tính vào Hư Quyền để đòn đánh mạnh hơn, chỉ cần một phần ba linh lực trong cơ thể là hạ được một Phi Thân Sơ Kỳ rồi!" Lam Bảo truyền âm cho Lam Ngọc giải thích, không quên bảo nàng dùng thêm một phân linh lực để cánh tay không bị bạo tạc.

"Ngươi dùng đám này làm mẫu đi!" Lam Ngọc truyền âm cho Lam Bảo đưa ra đề nghị.

"Cũng được!" Lam Bảo đáp.

...

Thấy hai người này phớt lờ mình, cả Lân Lâm Bang liền nổi giận, lao đến tấn công điên cuồng hơn, thấy Lam Bảo đi ra nhìn cả bọn cười thân thiện khiến cả đám lạnh sống lưng...

"Tam Linh Hư Quyền!" Lam Bảo hội tụ hoả, phong và băng linh lực thành cô đặc mà đấm ra.

ẦM!

Phụt...

Toàn bộ Lân Lâm Bang bị Tam Linh Hư Quyền đấm cho điên cuồng thổ huyết bay ra ngoài, chỉ trừ tên cầm đầu vì hắn là Phi Thân Sơ Kỳ.

Một phần khu rừng bị Tam Linh Hư Quyền tàn phá đến bốc hơi...

"Ồ, lợi hại đấy! Đến lượt tỷ!" Lam Ngọc hưng phấn nói, tay tụ thuỷ và băng linh lực hướng tên cầm đầu nói:

"Thuỷ Băng Hư Quyền!"

ẦM!

Aaaaaaaa...

Tên cầm đầu lấy tay ra đỡ, chỉ thấy cánh tay như vỡ nát rồi lạnh buốt tận xương, đau đớn hét lên...

"Ồ, tỷ cũng lợi hại, mới học đã đánh sắp trọng thương Phi Thân Sơ Kỳ rồi!" Lam Bảo nhìn Lam Ngọc bất ngờ nói, không ngờ nàng học nhanh đến thế, hắn phải luyện tập một thời gian mới làm chủ được Hư Quyền.

"Tất cả lên!" Tên cầm đầu điên cuồng nói, cả Lân Lâm Bang vừa bị đánh bay đã lao vào bao vây Lam Bảo.

Tên cầm đầu hướng Lam Ngọc liếm khoé môi nói: "Tiểu cô nương, chịu thua đi khà khà!"

"Ồ, ta chịu thua thì ngươi có thả ta đi chứ?" Lam Ngọc cười cười thắc mắc.

"Đương nhiên là không!" Tên cầm đầu đáp.

"Vậy thì đi chết đi!"

Lam Bảo từ trong vòng vây lạnh lùng lên tiếng, Nhất Tầng Chiến Ý bùng phát đem toàn bộ Lân Lâm Bang chấn đến hộc máu.

"Phụt... Cái gì cơ, là Nhất Tầng Chiến Ý!" Tên cầm đầu kinh sợ thốt lên.

Lam Ngọc cũng hé mở miệng nhỏ, không ngờ tên đệ đệ của nàng sở hữu Chiến Ý!

"Thượng Hư Cửu Chiết Quyết - Đệ Tứ Kỹ - Vô Cực Tốc Biến!" Lam Bảo lẩm bẩm nói, ánh mắt hờ hững nhìn lấy Lân Lâm Bang. Vô Cực Tốc Biến triển khai...

Vụt vụt vụt vụt vụt...

Lam Bảo dịch chuyển liên tục trong khoảng cách ngắn, vừa tốc biến vừa cầm Huỳnh Anh Kiếm chém...

Chỉ trong 1 giây, 1 nửa thành viên bên trong Lân Lâm Bang bị Lam Bảo dùng Huỳnh Anh Kiếm chém cho bốc hơi.

"Á đù, ta đang nằm mơ sao?" Một tên Nguyên Anh Cao Kỳ của Lân Lâm Bang dụi dụi mắt nói.

"Khốn kiếp!" Tên cầm đầu đang lao đến tấn công Lam Bảo thì lại bị Lam Ngọc chặn lại.

"Hồng Xuân Kích Pháp - Hồng Xuân Tốc Kích!" Lam Ngọc lạnh lùng nhìn tên cầm đầu nói.

Vụt...

Phập!

Máu tươi trào phún...