Trên tay Chu Dực cầm áo khoác, đi vào phòng khách. Trên mặt là biểu tình nhàn nhạt nhìn có chút mệt mỏi.
“Cuối cùng cũng về.” Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, ha ha..”Chu Dực ngẩng đầu, nhìn về phía gần cửa sổ khiến y kinh ngạc,sau đó chuyển đường nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Anh hơi khó hiểu, Chu Tường không phải em trai y sao? Nhìn thế nào cũng thấy dường như y hoàn toàn không quen biết gì cậu cả.
Những mong muốn trong mắt Chu Tường, khi đối diện với bộ dạng xa cách của Chu Dực thì dần dần tản đi mất, trầm mặc cúi đầu.
Cậu vốn muốn Chu Dực chấp nhận sự tồn tại của cậu, nhưng y lại không làm vậy mà càng ngày cang xa cách.
“Ừm, cậu đây là…”
Bầu không khí trở nên quỷ dị, Chu Dực nhịn không được, cuối cùng cũng mở miệng.
“Các người không biết nhau sao?” Lăng Thịnh Duệ ngạc nhiên, đường nhìn nghi hoặc đảo qua lại giữa hai người.
“ chúng ta có quen sao?” Chu Dực không khách khí hỏi Chu Tường.
Chu Tường cúi đầu, tràn ngập bi thương.
Cậu không nói gì,nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệt, nhìn Chu Dực, cậu nở nụ cười trào phúng: “ Xem ra anh đã quên người em trai này rồi, trước đây em cố gắng làm nhiều chuyện chỉ mong thu hút được sự chú ý của anh, xem ra chỉ uổng công rồi, tất cả chỉ là một trò khôi hài.”
“Em trai?” Chu Dực nhăn mi lại.
(Kaze: cái gia phả bộ này loạn xà ngầu qá -_-, phải lựa xưng hô sao cho đọc không bị chán và ít trùng nhau:v qá dã man:v)Lăng Thịnh Duệ nhìn y, anh bị chấn động đến mơ hồ: “ Chẳng lẽ Chu Tường đúng là không phải em trai cậu?”
Chu Dực lắc đầu: “ Tôi không nhớ nữa.”
Anh không biết nói gì.
Cậu cuối cùng cũng không chịu được nữa, phẫn nộ gào lên: “ Anh đừng gạt người, sao có thể quên được chứ? Khi còn nhỏ, chơi cùng nhau lâu vậy, nói quên là quên ngay được sao?”
Chu Dực bị cậu đột nhiên quát lên có chút sợ: “ Cậu thực sự là em trai tôi?”
Viền mắt cậu đỏ bừng, vẻ mặt mờ mịt của Chu Dực làm cậu càng giận hơn, một phát đẩy Chu Dực ra, cậu không quay đầu lại mà trực típ xông ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn sót lại Chu Dực và Lăng Thịnh Duệ đứng ngây ra, hai mặt nhìn nhau.
“… cậu thực sự không nhớ cậu ta?” Hồi lâu, Lăng Thịnh Duệ mới cẩn thận hỏi.
Chu Dực cũng không xác định được: “ Hình như có chút quen quen, chỉ là không nhớ rõ được,chỉ cảm thấy có biết, nhưng cụ thể thì không nhớ.”
Lần thứ hai im lặng.
“Trước đây có lần tôi bị tai nạn xe cộ,có nhiều chuyện rất mơ hồ.” Chu Dực tháo cà vạt, nhàn nhạt bổ sung.
“À, thế à.” Lăng Thịnh Duệ hiểu ra.
Anh đột nhiên cảm thấy Chu Tường rất đáng thương, toàn tâm toàn ý muốn anh trai nhận ra mình, lại không biết người anh đó đã mất trí nhớ rồi. anh không khỏi có chút nói khoác, có thể trong tận đáy lòng cậu vẫn rất đơn thuần, chỉ là một tiểu hài tử có khát vọng mãnh liệt với tình thân gia đình mà thôi.
“A Dực…” Lăng Thịnh Duệ chỉ chỉ tấm ảnh gia đình nằm chễm chệ kế bên TV.
Chu Dực nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, hơi sửng sốt một chút, đã lâu y chưa hề chú ý tới tấm ảnh gia đình đó, bây giờ nhìn thấy, cảm giác đúng là hơi lạ.
“Có muốn gọi cậu ấy trở lại hỏi một chút không?” Lăng Thịnh Duệ lo lắng hỏi.
“Không cần.”’
Y thu đường nhìn,nhàn nhạt nói. Trong mắt không chút gợn song. Đúng là y rất muốn nhớ chuyện trước đây, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ, không cần thiết lắm đâu, đối với mấy chuyện đó y cũng không có cưỡng cầu gì nhiều.
“Tại sao? Cậu ấy nhìn rất quan tâm đến chuyện này đó” Đối với thái độ lạnh lùng của Chu Dực, anh cảm thấy hơi sợ.
Chu Dực nhìn thoáng qua anh, sau đó quay đầu, ngồi xuống sô pha: “Nhìn bức ảnh chắc hẳn anh cũng hiểu, cha tôi không chỉ ở một người. sau khi tôi bị tai nạn, tôi có hỏi mẹ rằng cha đâu, mẹ nói họ đã li hôn, bà mang theo tôi, còn cha thì ở cùng với người phụ nữ khác.”
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy chua xót thay y, anh cúi đầu: “ Xin lỗi, không nên nhắc tới chuyện làm cậu tổn thương.”
Chu Dực cười: “ Không sao, mẹ tôi lúc đó hận hai người đó mà qua đời, cũng dặn tôi phả hận họ, bà nói bởi vì người đàn bà kia giở thủ đoạn nên mới đạt được. chỉ là tôi sẽ không hận họ, vì tôi không nghĩ sẽ có chuyện dính dáng gì đến bọn họ cả.”
Y nói rất nhẹ nhàng, cũng nhìn ra, y không quá quan tâm vấn đề này.
“Chu Tường….” Lăng Thịnh Duệ còn đang lo lắng, đứa trẻ kia xem ra đã bị đả kích rất trầm trọng.
“Cứ để nó đi, như bây giờ không phải rất tốt rồi sao? Cứ để theo tự nhiên đi.” Chu Dực nhàn nhạt nói.
“Ừm.” y nói vậy, anh cũng không còn gì để nói.
“Không nói nữa, tôi hơi mệt, anh giúp tôi chuẩn bị phòng tắm được không?” Chu Dực xoa xoa huyệt thái dương, miễn cưỡng tựa vào sô pha.
“Tất nhiên là được.” anh đi về phía phòng tắm: “ Cậu chờ một lát.”
“Cảm ơn anh, bảo bối.” Chu Dực cười nói.