Phương Vân Dật nói xong thì cúp điện thoại, đi đến băng ghế ngồi xuống.
“Trước tiên anh cứ ngồi xuống đi, có lo lắng cũng vô dụng, đợi bác sĩ đi ra xem tình hình thế nào đã.” Phương Vân Dật nhìn người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất kia, hơi uể oải nói.
Lăng Thịnh Duệ không có phản ứng.
“Anh có nghe không đó?” Phương Vân Dật trầm giọng hỏi lại lần nữa.
Anh vẫn là không có phản ứng.
Cậu nổi giận, kéo tay anh, cố sức nhấn anh ngồi xuống ghế.
Cái mông bị Chu Dực chà đạp quá độ vẫn còn đang đau nhức, cứ thế mà va chạm mạnh, nhất thời làm anh hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa bắn từ trên ghế lên, nhưng vẫn cố nhịn,chỉ là thân thể rất đau mà cố gắng chịu đựng.
Phương Vân Dật rất mẫn cảm liền phát hiện ra trạng thái của anh, nội tâm vô cùng giận giữ, Phương Nhược Thần đang lâm vào tình trạng nguy kịch thế kia, vậy mà tiện nhân này bên ngoài còn dám ở người người đàn ông khác.
(Kaze: ….)Quá vô sỉ!
Cậu vừa định chửi ầm lên, bỗng nhiên ý thức được đang ở trước cửa phòng phẫu thuật cấp cứu, vội vàng nuốt trở lại.
Lăng Thịnh Duệ đầu đầy mồ hôi, vội cúi thấp hơn.
(Kaze: đâu phải lỗi của thúc TT^TT)Phương Vân Dật cũng không nói gì nữa, lạnh mặt ngồi kế bên anh.
Thời gian từng giây cứ trôi qua, Phương Vân Dật thường nhìn đồng hồ đeo tay của mình, một giờ, hai người đã ngồi được một tiếng….. ba giờ trôi qua, nhưng đèn trong phòng cấp cứu vẫn không tắt.
Nội tâm cậu càng ngày càng lo, ngồi chờ không nổi nữa, cậu đứng lên, đi qua đi lại.
Tiếng bước chân gấp gáp cứ quanh quẫn trên hành lang, mỗi bước chân đều như đạp vào lòng Lăng Thịnh Duệ, theo thời gian trôi, tâm trạng anh cũng ngày càng kinh hoàng hơn.
Lấy tay che mặt, trong lòng anh thầm cầu khẩn Phương Nhược Thần ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may.
Hòa nhịp với bước chân không đồng nhất với Phương Vân Dật vang lên bên cạnh, tim anh cũng rơi bộp bộp theo.
Phương Kiến Hồng tới…
“Cậu, cậu tới rồi.” âm thanh của Phương Vân Dật nghe như thở phào nhẹ nhõm, ông ta đến, làm cho cậu an lòng không ít.
“Vừa mới bị một đám ô hợp vây lấy, bây giờ mới thoát được, tiểu thần sao rồi?” Phương Kiến Hồng hỏi, giọng nói bình thản mọi hôm có chút khẩn trương.
Giọng của Phương Vân Dật dừng lại một chút.
“Khôn tốt, vẫn còn đang cấp cứu, đã ba giờ trôi qua rồi.”
Phương Vân Dật nói xong, hai người liền trầm mặc.
Lăng Thịnh Duệ từ đầu vẫn không dám ngẩng đầu lên, anh không dám nhìn Phương Kiến Hồng, đúng là anh sợ chết luôn, nhưng theo hướng khác, thì với tư cách người cha,anh cảm thấy hỗ thẹn, Phương Nhược Thần biến thành thế này, đa phần đều là lỗi của anh.
Ba người không nói chuyện,ngoài hành lang lặng ngắt như tờ, bầu không khí lạnh tới cực điểm.
Không biết qua bao lâu, âm thanh tanh tách vang lên, sau đó là một mùi hương tràn ra từ bên cạnh, Lăng Thịnh Duệ co rút cánh mũi, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Anh thật sự không ưa nổi mùi thuốc lá.
Anh ngẩng đầu lên, vô tình lướt qua ánh nhìn của Phương Kiến Hồng, vội vàng đổi hướng.
“Sợ tôi?” Phương Kiến Hồng hỏi.
(Kaze: sorry!! Sao tui muốn ship hai người này quá T^T, mấy anh cứ trẻ con quài nên mới kéo tận 4 tập đó TT^TT hiu hiu…)Anh không biết phải trả lời thế nào, đành phải im lặng.
“ Tốt hơn hết là anh cứ cầu mong nó bình an đi, nếu không thì đến cơ hội cầu cứu cũng không có đâu.” Phương Kiến Hồng đến gần, thổi thổi khói thuốc vào tai anh.
Anh vội vàng ngừng thở, vốn anh định đứng lên, nhưng lại không thể nhúc nhích.
Làn khói xanh nhạt ngay chỗ anh từ từ tản ra, làm cho cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, trong lúc làn khói còn đàng tiếp tục lượn lờ,âm thanh băng lãnh của Phương Kiến Hồng lại tiếp tục vang lên, có chút ám muội: “ Tôi trực tiếp đem anh đi thiêu sống.”
Khuôn mặt anh hơi tím tái đi.
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Lực chú ý của Phương Kiến Hồng bị dời đi, buông tha cho anh, vội vàng đi đến cửa phòng.
Phương Vân Dật cũng theo qua.
Hai chân Lăng Thịnh Duệ nhũn ra, tim đập như muốn rớt ra ngoài lồng ngực, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là anh suýt bị Phương Kiến Hồng đến xỉu luôn.
Cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ chính bước ra.
Phương Kiến Hồng vội vàng hỏi: “ Tiểu Thần sao rồi? không có gì nghiêm trọng chứ?”
Bác sĩ cởi khẩu trang, chính là vị bác sĩ cao tuổi lần trước, ông nhìn Phương Kiến Hồng một chút, cẩn thận trình bày: “ Bệnh nhân vẫn đang trong cơn nguy kịch, nhưng đã đỡ hơn rồi, chỉ là trong thời gian tới nhớ chú ý chăm sóc cậu ta cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, đầu của cậu ấy không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa đâu.”
Phương Vân Dật và Lăng Thịnh Duệ vừa nghe đã hiểu, đồng loạt hoang mang.
“ Đả kích?” Phương Kiến Hồng nhăn mi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vấn đề này phải hỏi hai người thân cận với bệnh nhân mới đúng.” Bác sĩ tránh không kịp ông, nói xong vội vàng lẩn đi, ông thật sự bị Phương Kiến Hồng làm cho sợ lắm.
Phương Kiến Hồng chuyển đường nhìn nghi hoặc về, quét tới vị trí hai người còn lại.
“Cảm phiền các người nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” âm thanh của ông nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì, nhưng cảm giác áp bách mãnh liệt thì không che giấu được.
Hai người đều cuối đầu, đại khái là không dám nói ra.
Phương Kiến Hồng đợi, dường như là tất cả sự kiên trì đều mất hết. ông cười lạnh nói: “ Xem ra hai người không có định nói sự thật nhỉ? Ha ha, tốt….”
Ông móc trong túi ra một thanh súng lục, chỉ tới chỉ lui.
Hai người đều kinh hồn đảm phách, gần như hồ hấp đều dừng lại, cậu gắt gao nhìn vào hướng súng đen ngòm, cậu biết không còn đường do dự nữa, người đàn ông này đang thật sự tức giận, người này tuy bình thường tâm tình bất định rất ít giận giữ, nhưng một khi bị chọc tức, thì hậu quả không lường được.
Phương Vân Dật vừa định mở miệng, Phương Kiến Hồng đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai duy chuyển qua chỗ Lăng Thịnh Duệ, trong lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm từ phía sau, sau đó bị đè xuống.
Mặt anh đạp vào băng ghế, trước mắt nổi đầy sao, nhất thời choáng váng vô cùng.