Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Vương Kỳ Đàm

Chương 1: Án bắt cóc




Chương 1: Án bắt cóc

-Chuyến buôn về phương Bắc lần này nguy hiểm lắm, chúng mày nhớ cẩn thận...

Gã gầm gừ bằng giọng khàn đặt qua kẽ răng.

-... quan phủ mà bắt được, chúng mày c·hết là tất nhiên, nhưng ông chủ sẽ chẳng để yên cho gia đình tụi bây đâu.

-Nhưng mà Tam ca, chuyến này em thấy rất bất an, hay là chúng ta đừng làm nữa.

Môt tên có dáng người nhỏ thó, mặt mày lấm lét lo sợ nói.

-Câm miệng, lo lắng cái gì, cũng đâu phải lần đầu tiên.

Tên cầm đầu gầm lên. Gã được gọi là Tam ca này dáng người như gấu, râu tóc dựng đứng bù xù, mắt to mũi lân môi dày, khi nói chuyện nhe ra hàm răng vàng khè thực sự trông rất đáng sợ. Tướng người dùng từ lưu manh thì không đủ cân lượng, đúng hơn thì bặm trợn, bất lương mới đủ miêu tả.

-Không nói nhiều nữa, mang đồ ăn cho bọn chúng, đừng để chúng c·hết đói.

Trong một tầng hầm âm u bốc mùi ẩm thấp. Không gian mặc dù chật chội nhỏ bé lại chứa hơn mười mấy đứa trẻ. Tên nhỏ thó trông rất hèn mọn lom khom người bước vào vứt một chồng mấy cái bánh nướng khô khốc còn dính chút cát bụi xuống đất rồi đóng cửa đi mất.

Mãi đến khi tiếng bước chân của gã mất hút, lũ trẻ mới dám hít thở. Chúng sợ hãi ngồi rút ở góc phòng, mặc dù rất đói nhưng chả đứa nào dám di chuyển.

Từ trong góc một đứa bé tầm sáu bảy tuổi lấy hết can đảm bò lên trước. Bề ngoài nó có vẻ dơ bẩn nhưng nhìn kĩ càng có thể thấy trên người toàn là quần áo đắt tiền, chắc hẳn nó là trẻ em quý tộc. Mái tóc đen rũ rượi bết bát che phủ khuôn mặt, chẳng thể thấy được biểu cảm của nó. Nó nhặt vài cái bánh nướng rồi ôm chặt vào người cẩn thận bò về chỗ của mình.

Một thằng nhóc mập mạp, tướng người to con hơn hầu hết những đứa trẻ ở đây một cái đầu thấy nó thuận lợi lấy được thức ăn thì thò cánh tay tròn trĩnh của mình ra túm lấy cổ áo nó lại, toan tính giật lấy miếng bánh. Thấy thế nó sống c·hết ôm đống bánh lại vội vã nhét vào miệng.

Hai ba cái bánh to như cái dĩa bị nó vừa vật lộn với thằng mập lớn gấp đôi mình vừa sống c·hết ăn vội vã. Mắt nó trơn ngược, đóng bánh nghẹn ở cổ nhưng không dám ói ra. Đến khi nó ăn hết đống bánh khiến thằng mập tức giận vật nó xuống, đấm liên tục vào người nó. Nó vật vã đưa tay lên đỡ cố bám lấy cánh tay thằng mập. May mắn thay dường như thằng mập quá mệt mỏi vì đói nên tha cho nó bắt đầu chuyển sự chú ý sang đống bánh còn lại đang bị những đứa trẻ khác chia sẻ.

Ở một tòa phủ sang trọng, gia nhân mặt mày lo lắng chạy ngược xuôi, không khí gấp rút, căng thẳng, sắc bén như lưỡi dao cảm tưởng chỉ cần phạm chút sai lầm có thể khiến họ mang tội c·hết.

-Phu nhân... phu nhân...

Một nô tì hớt hải trên hành lang la lớn.

-Có chuyện gì.

Vị phu nhân xinh đẹp thất thiểu đi trong vườn hoa. Mặc dù hoa rất đẹp, lúc nào cũng được chăm sóc tỉ mỉ tỏa ngát hương thơm nhưng trong mắt nàng bây giờ xám xịt. Mặt nàng lộ rõ vẻ lo lắng thất thần, đôi mắt thu thủy khô khốc như cạn hết nước mắt. Có lẽ trước đó nàng đã khóc rất nhiều. Nàng nhìn xa xăm trong tuyệt vọng, dường như tự biết khóc cũng chẳng thể làm gì.



-Tiểu... tiểu thư tỉnh tỉnh lại rồi.

Tiểu Huệ sốt sắng nói. Đây tin vui duy nhất mà cô có thể báo cho phu nhân trong lúc này. Cô đi theo phu nhân từ nhỏ, thấy người muộn phiền cô cũng không thể vui nổi.

-Thật sao.

Trong ánh mắt phu nhân lộ vẻ vui sướng, nàng ngay lập tức muốn nhìn thấy con gái của mình.

-Lâm đại phu, Thanh nhi sao vậy?

Phu nhân lo lắng nhìn con gái, mất kiên nhẫn hỏi đại phu. Con gái nàng tỉnh dậy rồi nhưng nét mặt lại lộ rõ sự đau đớn, khó chịu.

-Dạ thưa Cổ phu nhân, tiểu thư không có gì đáng ngại cả, chắc có lẽ mới qua cơn hôn mê nên cơ thể có chút không quen.

Phu nhân nhíu mày nghi ngờ nhưng mặc kệ tên đại phu, tiến tới xoa đầu muốn ôm con gái.

Đột nhiên cô bé ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, giọng nói non nớt run rẩy cất lên.

-Ca ca đau quá, đói quá....

Nói xong dường như kiệt sức cô bé lại ngất đi.

Chiếc xe ngựa tuy cũ nhưng chắc chắn, lạch cạch đi con đường bằng phẳng mà lại rẻ hướng rừng núi mà đi. Nhìn thùng xe đằng sau nặng nề dường như chở rất nhiều hàng hóa. Xung quanh có năm đại háng cưỡi ngựa đi theo, bộ dạng cẩn thận, lo lắng.

-Là ai cả gan b·ắt c·óc con của hình bộ thượng thư vậy, cả kinh thành đang loạn cả lên, lần này chúng ta c·hết chắc.

Tên nhỏ thó lo sợ nhìn vào cỗ xe ngựa.

-Im đi tiểu Hắc, mày còn nói nữa đừng trách tao chém mày.

Tam ca gằn giọng. Hắn là kẻ dẫn đầu đoàn người cũng là người to khỏe nhất. Nghe hắn nói chả ai cãi, chỉ dám im thin thít.

Tam Tiêu Đầu do ba anh em ông thành lập.

Đại ca thường vận chuyển con đường chính đạo.

Nhị ca chuyên tuồn hàng b·uôn l·ậu.



Còn hắn, Tam đệ lại có nhiệm vụ nguy hiểm nhất là buôn người.

Chỉ là trước giờ đều thuận lợi, đối tượng b·ị b·ắt cóc thường là dân đen dưới đáy xã hội, chỉ cần chút quan hệ của đại ca và nhị ca thì dù vận chuyển đường chính cũng chả ai quan tâm. Còn lần này hoàn toàn khác, không hiểu tên trung gian nào giao cho bọn họ một đứa trẻ có thân phận cao quý.

Lúc giao dịch trời đang tối cộng thêm đứa trẻ nào cũng lấm lem bùn đất nên gã đã chẳng để ý đến. Dù sao thì tên Tam ca này đã ngựa quen đường cũ đã lâu nên lần này chẳng thèm nhìn đường đã chạy, tạo nên sai lầm này.

Đến tận hai ngày sau thư của nhị ca mới đến tay hắn. Lúc đó hắn cũng chả thể quay đầu về gõ cửa phủ hình bộ trả công tử lại cho người ta. Giờ hắn như mũi tên đã rời khỏi cung, chỉ còn cách tiếp tục phóng đi, cầu mong có thể may mắn bắn trúng hồng tâm. Nếu lần này thành công, chắc chắn hắn sẽ băm vằm tên trung gian thành trăm mảnh.

-Hôm nay dừng ở đây.

Thấy sắc trời đã muộn, Tam ca hạ lệnh dựng trại. Dù sao đoàn của hắn cũng không thường đi đường này, nếu đi trong đêm sợ là có rủi ro không biết trước. Hắn ngồi xuống mở tấm bản đồ mà nhị ca đưa cho, nhìn con đường vòng theo núi mà nhị ca đánh dấu sẵn hắn thở dài.

Rõ ràng lần nào cũng thuận lợi, mỗi chuyến thảnh thơi nhàn hạ như đi du ngoạn. Thật khiến người ta nhớ nhung, hoài niệm. Còn có quả phụ họ Mã vẫn đang chờ hắn quay về khiến hắn lại bất giác thở dài.

-Tiểu Hắc mau đi cho tụi nó ăn.

Tiểu Hắc uể oải đứng dậy, hắn chỉ mới đặt mông xuống chưa kịp nghĩ ngơi trong lòng đầy bất mãn nhưng không đủ dũng khí từ chối.

Hắn không dám cãi lại Tam ca nhưng trong xe ngựa có nhiều bao cát cho hắn chơi. Khẽ cười hắn tiến lại gần lũ trẻ.

-Thức ăn tới đây...

Hắn ta vén tấm màn cửa ra, đôi mắt thèm khát nhìn lũ trẻ như những miếng bánh thơm ngon.

-Đứa nào muốn ăn nào...

Hắn ta cố bẻ giọng ngọt ngào nhưng chỉ thêm the thé gớm ghiếc.

-Tam ca, tiểu Hắc lại lên cơn rồi, có cần em...

-Thôi mặc kệ nó, lo giữ sức đi, dù sao lần này cũng dư hàng.

Nói rồi cũng chả có ai thèm quan tâm đến tiểu Hắc nữa.



Trong xe ngựa lũ trẻ nhìn đống bánh trên tay của tiểu Hắc một cách thèm thuồng dù sao thì chúng cũng chẳng được ăn gì cả ngay nay.

Để tăng thêm sự thuyết phục, tiểu Hắc còn lấy ra một túi da rót lên đống bánh một chất dịch đặc sệt màu vàng trong, đó là mật ong. Hương thơm ngọt ngào tỏ ra khiến đám trẻ thèm thuồng. Hắn cũng thè cái lười dài ra liếm môi, không phải thích thú mùi vị của mật ong mà đang háo hức chờ đợi con mồi cắn câu.

Thông thường cách này của hắn luôn hiệu quả với lũ trẻ đói khát nhưng lần này không như vậy. Ban đầu có vài đứa rục rịch muốn bò lên lấy bánh rồi lại thôi, chúng chợt quay qua một thân người nhỏ thó ngồi ở góc xe.

Đó là tên nhóc đã bò lên lấy bánh đầu tiên lần trước. Có tiền lệ lũ trẻ lần này chẳng ai muốn lên trước lấy đồ ăn.

Tiểu Hắc tính làm gì đó thì một tên mập mạp túm cổ áo của thằng nhóc đó quăng về phía gã. Hắn thấy thế lại chẳng thèm để ý đến thằng nhóc mà lại muốn bắt lấy tên mập. Hắn vứt đống bánh xuống đất, từ trong thắt lưng rút con dao ra cứa một nhát vào tay thằng mập.

Thằng mập đau đớn la lên nhưng chưa kịp dứt câu cổ nó đã bị túm lại xách bẫng lên kéo ra ngoài xe ngựa.

Tiểu Hắc một tay kéo thằng mập ra, tay kia cầm dao khoái trá kẽ từng đường lên da nó. Tay chân nó quơ quào miệng thì la oai oái nhưng một đứa con nít dù có mạnh như thế nào cũng chống không lại sức người trưởng thành. Tiểu Hắc vui vẻ nhìn đồ chơi của mình quằn quại, đau đớn. Một nhát rồi lại một nhát dao rạch qua lại càng làm hắn sướng rơn cả ngưòi không kềm được run rẫy.

Tiểu Hắc thoáng dừng tay đưa con dao lên liếm nhẹ, tay bóp xuống đũng quần đang nhô cao. Sự hưng phấn khiến khuôn mặt xương xẩu xấu xí của hắn đỏ bừng lên như say rượu.

-Tên tiểu Hắc này đúng là kinh tởm .

Một đại hán ngồi bên đống lửa khó chịu nghị luận. Đa số mọi người đều thấy ghê rợn mà quay đi, trong đoàn chả ai thật sự thân thiết với tiểu Hắc cả. Ai cũng khinh thị hắn coi hắn là tên sai vặt nhưng đối với hắn đó không quan trọng vì điều duy nhất tiểu Hắc mong muốn là thỏa mãn thú tính của bản thân mà thôi.

-Tam... Tam ca có có thằng nhóc chạy trốn.

Trong lúc mọi người chẳng ai còn chú ý, từ trong xe ngựa một bóng hình nhỏ bé phóng ra.

Tiểu Hắc vẫn đang từng dao khắc nhẹ lên người thằng mập, hắn rất biết dùng sức chỉ đủ cho thằng mập đau chứ không b·ị t·hương quá sâu. Hắn liếm láp con dao sắc lẽm đang dính máu chuẩn bị hạ thêm một vài nhát nữa. Ngay lúc hắn không để ý một bóng đen nhỏ phóng tới đẩy ngã hắn. Do không đề phòng trước tiểu Hắc ngã ngang qua, con dao cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Thằng nhóc tuy nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn, sau khi đẩy ngã tiểu Hắc nó thoắt cái nhặt con dao b·ị đ·ánh rơi. Tiểu Hắc sau phút chốc bất ngờ liền đứng bật dậy vồ lấy thằng nhóc.

-Là mày sao, tên thiếu gia b·ị b·ắt cóc đó à? Khặc khặc... nhìn ngon lành hơn hẳn mấy đứa nhóc nghèo nàn này, đúng là hàng thượng hạng.

Tiểu Hắc dường như không còn tức giận nữa mà chuyển sự phấn khích sang cậu nhóc vừa t·ấn c·ông hắn.

Thằng nhóc này chính là con trai của hình bộ thượng thư b·ị b·ắt cóc mấy ngày qua, Cổ Dạ Thanh.

Cổ Dạ Thanh tuy mệt mỏi, yếu ớt, đôi tay nhỏ bé lại nắm chặt con dao giơ trước mặt. Nó không nghĩ nhiều, thừa lúc tiểu Hắc còn cười ngây dại với mớ suy nghĩ biến thái của mình, nó sấn sổ đâm tới.

Vì quá nhỏ bé Dạ Thanh chỉ đâm trúng đùi của tiểu Hắc. Nhưng nó không tham công, ngay lập tức lỉnh đi vào rừng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong lúc bè lũ Tam ca còn bỡ ngỡ, chưa kịp phản ứng.

-Mau... mau đuổi theo...

Mãi đến khi có một người hoàn hồn lại la lên, vài tên đại hán mới cầm đao lên đuổi theo.