Chương 2: Lang sói
Trong lúc đó ở một thành thị sầm uất, con đường đêm được thắp đèn sáng trưng, nô nức yến oanh. Người người ăn mặc đẹp đẽ vung tiền hưởng thụ, mặt mũi rạng rỡ hớn hở, đâu đâu cũng bị tiếng cười nói ve vãn vang tới.
Trên Tiên Thiên tửu lâu, quán rượu nổi tiếng bậc nhất nơi đây, ở tầng cao nhất, nơi không chỉ có tiền mà còn cần thêm sự quyền quý mới có thể bước vào, biểu thị hưởng thụ còn là quyền thế, có ba người đàn ông đang thâm trầm bàn bạc.
Đây là cuộc trò chuyện bí mật khó ai mà ngờ tới giữa hai thành viên thủ lĩnh của Tam Tiêu Đầu và một nhân vật thân phận cao quý.
-Chuyện này... phải nói trong họa có phúc...
Đại đầu có tên là Vưu Sư Đầu. Trái với cái tên hắn cố tạo vẻ bề ngoài thư sinh nhẹ nhàng và cũng có thể nói thành công. Hắn phất phơ cây quạt, mái tóc dài mượt thẳng tắp, cả y phục của hắn cũng màu trắng, khuôn mặt thanh tú dễ xem thực sự tỏa ra khí chất tao nhã. Có lẽ vì thế hắn gần như lãng quên cái tên cũ của mình và tự gọi bản thân là Vưu Nhã.
Nhị đầu thì không nói gì, mặt mày đường đường lúc nào cũng lạnh tanh. Mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, như chú ý lại như mông lung, mặt đơ mày giãn khó hiểu đang nghĩ gì bên trong. Trái lại với đại ca của mình hắn không chải chuốc nhiều. Mày rậm, mặt chữ điền da hơi ngâm đen, mái tóc búi gọn, mang y phục màu đen thích hợp với công việc vận chuyển hơn đại Đầu. Cơ thể của hắn cũng rất cường tráng có lẽ thân thủ cũng không tồi. Tên hắn vậy mà lại mềm mại hơn anh trai, Vưu Như.
-Ta luôn thưởng thức sự khôn khéo của ngươi.
Người đàn ông cuối cùng đang ngồi tao nhã uống rượu. Khí chất của hắn ta không phải từ y phục hay vẻ bề ngoài tạo ra như đại Đầu mà là như từ tự nhiên mà sinh ra. Hắn ta thực sự xuất thân quyền quý, trong ánh mắt của đại, nhị đầu hiện rõ sự kính trọng sợ hãi.
-Đa tạ công tử.
Vưu Nhã khom người cảm tạ. Hắn thực sự thấy vinh dự, tận đáy lòng dâng lên một sự tôn trọng sâu sắc.
-Chuyện bắt lầm con trai của Cổ thượng thư lần này mặc dù chỉ là t·ai n·ạn nhưng cũng có thể mang ra đã kích phe bên kia. Chỉ cần chuyến hàng này thuận lợi.
Vưu Nhã tuy làm việc cho công tử đã lâu nhưng số lần gặp mặt chưa đủ đếm trong một bàn tay.
Chính vì thế hắn tranh thủ thể hiện.
Vưu Như nhớ không lâu trước đây đại ca có dặn dò trong thư mình gửi cho tam đệ có một việc nhất định phải chú trọng đó là đem tên công tử đó tới điểm giao hàng. Thì ra đại ca và chủ công đã có trù bị riêng. Trong lòng hắn âm thầm bội phục đại ca, chỉ là cũng không nói gì, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
-Được rồi, lần này các ngươi xử lý tốt lắm. Còn bên mấy lão bất tử họ Cổ kia ta sẽ đi khuấy động một chút, tránh cho chúng nắm được đuôi ta.
Dù đã cố gắng chạy trốn, Cổ Dạ Thanh vẫn dễ dàng b·ị b·ắt lại. Không khó để đoán ra điều đó, một đứa trẻ đói khát, chưa đầy mười tuổi, một thân một mình chạy vào rừng rậm buổi đêm. Thật nực cười nếu đều đó thành công và cũng thật sỉ nhục cho Tam Tiêu Đầu, một đám đại hán vô năng. Dạ Thanh không được đưa trở lại vào cỗ xe mà bị vắt ngang trên lưng con ngựa mà Tam ca đang cưỡi.
Dạ Thanh cũng chẳng hy vọng gì việc chạy thoát thành công, nó đủ thông minh để hiểu việc mình làm ngu ngốc cầu may thế nào. Tuy thế với truyền thống cứng đầu, ngoan cố gần như di truyền của gia tộc nó thì thà thử chạy trốn còn hơn không làm gì cả. Nó mệt mỏi đến mức cả vùng vẫy cũng không làm nổi, mà thôi kệ, cố tích sức cho lần chạy trốn sau vậy.
Dạ Thanh mơ màng, mệt mỏi nhớ về buổi chiều hôm đó. Nó và em gái đã cùng nhau đi ra phố nghe lão già mù kể chuyện. Câu chuyện miên man về một chàng tiều phu ngốc nghếch bị lão hổ già yếu dụ ăn thịt nghe hài hước đến mức thân muội cứ cười mãi không dứt. Lão mù kể hấp dẫn đến mức Mặt Trời xuống núi mà cả hai cũng không để ý.
Thấy thế, Dạ Thanh vội vã cùng Thanh Nhu chạy về. Dù sao lần đi chơi này cũng là lén lút.
Vừa đi trong lòng Dạ Thanh vừa lo sợ cho cái mông của mình, không biết lần này có sưng hơn cái đít của con Vàng, con chó nước ngoài mà theo nó nhớ được gọi là cót-gi gì đó mà hoàng đế đã ban tặng. Nghĩ đến người nó lại chảy nhiều mồ hôi hơn, mẫu thân chắc hẳn đang nhịp nhịp cây roi chờ sẵn nó.
Có câu họa vô đơn chí, về trễ không phải mối họa duy nhất mà Dạ Thanh phạm phải mà là sai lầm thứ ba.
Vì đường cái về nhà quá xa, chân của trẻ con lại ngắn, dù chạy cỡ nào cũng vẫn thấy không đủ. Thế là Dạ Thanh quyết định đi đường tắt.
Trái lại với con đường to lớn sầm uất, đường tắt là một lối nhỏ đen tối khó thấy rõ năm ngón tay. Con đường ẩm ướt bốc lên mùi ẩm mốc khiến cho hai đứa trẻ sống quyền quý từ nhỏ có chút sợ hãi.
-Ca, hay là chúng ta quay lại đường cái đi...
Thanh Nhu lo sợ níu tay áo Dạ Thanh.
-Ừ, ờ, quay lại thôi.
Nói không sợ chắc chắn là nói dối, Dạ Thanh lập tức đồng ý khi nghe em gái đề nghị.
Dạ Thanh và Thanh Nhu vội vàng men theo đường cũ quay lại.
-Aiiii, cuối cùng cũng quay lại đường lớn rồi.
Thanh Nhu cảm thán nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cô bỗng có cảm giác chẳng lành.
Và linh cảm đã đúng.
Quay lại cô đã không còn thấy Dạ Thanh đâu nữa.
-Đến trạm dừng rồi, tạm nghỉ lại đêm nay.
Tam ca xuống ngựa, vác Dạ Thanh đi theo sau.
-Chúng mày mau nghỉ ngơi, mai cứ theo kế hoạch mà làm.
Đêm tối buông xuống chỉ có ánh trăng treo trên cao nhẹ nhàng chiếu sáng. Hôm nay không gian yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng tiếng gió lay cành loạt xoạt đổ những chiếc bóng giữa trời âm u.
Tam ca ngồi gần cửa mắt nhắm nghiền, bên cạnh là Dạ Thanh đang thở đều đặn, có lẽ đang ngủ. Bên trong âm ỉ những tiếng ngáy của đám đại hán, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng nói mớ.
Đột nhiên Tam ca mở bừng mắt, cứ như gã chưa hề ngủ từ lúc đầu. Quét ánh nhìn sắc lẻm ra bên ngoài gã khẽ nhíu mài, rõ ràng đêm nay chẳng hề yên bình, sẽ thật dài.
-Tại sao thằng nhóc đáng lẽ phải nằm trong tay chúng ta, lại chuyển thành hàng hóa của lũ Tam Tiêu Đầu vậy?
Hắc y nhân mang mặc nạ thanh long phẫn nộ nhìn huynh đệ của mình, những người hắn vô cùng tin tưởng.
-Thanh Long, là do đệ lo xa, đệ nghĩ đã làm phải làm kín đáo nên đã thuê một tên ăn mày bắt tên nhóc đó đem tới miếu hoang. Chỉ là không ngờ đó là nơi trung gian của Tam Tiêu Đầu.
Một người mặc áo đen đeo mặt nạ kỳ lân lo lắng trả lời. Vì đối phương là một đứa bé mới bảy tuổi khiến hắn có hơi lơ là. Quả thật vì chủ quan nên hắn đã đưa tiền cho một gã ăn mày bị câm và bỏ mặc chuyện đó mà đi thanh lâu. Chỉ tại đám oanh yến ở đó hấp dẫn quấn quýt hắn lâu hơn dự tính khiến vụ việc b·ắt c·óc Cổ Dạ Thanh bị đổ vỡ.
-Thanh Long ca, đám Tiêu Đầu đó đã đến vị trí rồi.
Một cô gái dáng người thướt tha cũng mặc hắc y bước vào. Ẩn hiện dưới chiếc mặt nạ phượng hoàng là đôi mắt yêu kiều xinh đẹp đọng lòng người.
-Được rồi, gọi Huyền Vũ cùng đi.
Thanh Long nói.
-Kỳ Lân... lần này đừng làm ta thất vọng.
Gần đây ở kinh thành có rất nhiều chuyện bất ổn xảy ra. Bắt đầu từ chuyện Cổ Dạ Thanh con trai của hình bộ thượng thư bị m·ất t·ích, không hiểu nguyên do tại sao. Ngay sao đó quan phủ tiếng hành truy quét diện rộng.
Những con phố sáng đèn vốn dĩ nhộn nhịp giờ như con thú b·ị t·hương run rẫy khép mình tự bảo toàn bản thân. Nghe nói Cổ thượng thư trước khi vung bàn tay lớn như vậy đã được hoàng đế đồng ý, dù sao thì ở nơi rồng phụng ẩn mình ở kinh thành không phải muốn làm gì thì làm.
Kì lạ là lần càng quét này còn dính dáng đến đám người bình thường chẳng ai ở nơi phồn hoa này để ý đến, ăn mày.
-Lần cuối cùng Thanh Nhu đi với Dạ Thanh là ở con hẻm đó. Nơi đó ngoài lũ trộm c·ướp, bất hảo còn có lũ ăn mày... ta không biết các ngươi làm cách nào... nhưng dọn sạch kinh thành này cho ta.
Cổ Thiên Thù mặt lạnh như tiền, nhìn đám thuộc hạ đang quỳ ở dưới. Ông hạ lệnh cho bọn họ làm việc, trong đôi mắt có chút bâng khuâng.
Tại sao Dạ Thanh, Thanh Nhu lại trốn ra khỏi phủ được, ai đã giúp chún?
Tại sao Thanh Nhu lại mặc trang phục của thường dân có chút sờn rách... ai đã đưa cho chúng?
Bọn b·ắt c·óc đã có dự tính từ trước sao, hay do phát hiện chúng là con của ta nên đã ngẫu nhiên ra tay?
Tại sao cơ chứ?
-Gọi Lang Sinh vào đây.
Cổ Thiên Thù thở dài, lòng nặng trĩu.
-Bái kiến phụ thân đại nhân.
Lang Sinh vừa bước vào liền quỳ xuống lễ phép, đầu cúi thấp ánh mắt có chút chột dạ.
-Sinh nhi, con có biết tại sao Dạ Thanh và Thanh Nhu lại ở bên ngoài vào giờ đó không?
Cổ Thiên Thù vào thẳng vấn đề, đôi mắt uy vũ nhìn xoáy vào người thanh niên trước mặt tạo thành một chút áp lực khiến cả chính phòng tưởng như cũng run lên sợ hãi.
-Con... con không biết, thưa phụ thân.
Lang Sinh cố kìm nén cơn run rẫy mà trả lời
-Được rồi... con cũng đi tìm Dạ Thanh đi... con với nó rất thân mà, chắc hẳn sẽ biết nó đang ở đâu.
Cổ Thiên Thù thâm ý nói.
-Dạ thưa phụ thân
Lang sinh thở phào, vội vã chuồn đi. Chỉ là hắn không hề biết một mảng lưng áo của hắn đã ướt sũng không thể không bị nhìn thấy.
-Khốn kiếp... lão già khốn kiếp... Cổ gia khốn kiếp...
Ở một góc khuất, Lang Sinh tức giận dậm chân xuống đất. Khuôn mặt hắn nhăn nhó dữ tợn trái hẳn với nét ngoan ngoãn hắn thể hiện hằng ngày. Hắn gầm gừ mắng chửi không ngừng đấm đá xung quanh. Tự nhiên hắn im bặt trong chốc lát. Sau đó hắn khụy xuống bật khóc. Rồi hắn lại mơ hồ đắt ý nói cười một mình. Hắn tựa như phát điên.
-Hừ hừ... tìm con sao... có c·hết cũng tìm không ra... ha ha...
Tiếng bước chân nhẹ bẫng vang tới, khiến Lang Sinh chú ý. Cố nhìn qua dòng nước mắt khiến hắn không thấy rõ, hắn sợ hãi gần như c·hết trân tại chỗ.
-Sinh thiếu gia, cậu đang làm gì ở đây vậy.
-Ta... ta...
Là gia sư Lưu Sách, ông ta sao lại ở đây. Ông ta đã nghe được những gì.
Lang Sinh như phát điên.
Lưu Sách rất được Cổ Thiên Thù tin tưởng, vừa là người dạy học cho Lang Sinh và cả Dạ Thanh, Thanh Nhu vừa là người tham mưu những lúc ông ta gặp khó khăn.
Những ngày này Lang Sinh lộ quá nhiều điểm kì lạ. Tâm thần bất ổn, thỉnh thoảng giật mình. Đôi khi lại biến mất không thấy đâu. Trong khi mọi người đều lo lắng cho Dạ Thanh thì hắn cứ như mặc kệ, chẳng mấy bận tâm.
Chính vì thế Cổ Thiên Thù bắt đầu nghi ngờ Lang Sinh.
Lang Sinh gọi Cổ Thiên Thù là phụ thân nhưng thật ra không phải con ông. Hắn là cô nhi, lúc đó nhìn có chút lanh lợi lại trông hiền hậu khiến Thiên Thù có thiện cảm. Chính vì thế từ thân phận cô nhi Lang Sinh trở thành đại thiếu gia nhà hình bộ thị lang.
Nhưng có lẽ Lang Sinh không thấy thế là đủ
Có lẽ hắn đã nảy sinh lòng ghen ghét.
Hay là hắn bẩm sinh là kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức.