Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Vương Kỳ Đàm

Chương 10: Đàm đạo




Chương 10: Đàm đạo

Trong lòng Long Dung càng muốn thu mua Cổ gia nhưng hắn cũng biết không thể gấp, chỉ nên từ từ thực hiện. Trong tay hắn còn có một quân bài, chỉ cần nắm chắt thì Cổ gia chắc chắn khó từ chối.

-Ta trong những ngày qua quả thật gặp nhiều người thú vị, không biết Cổ đại nhân muốn biết người nào.

Từ đầu cuộc trò chuyện Long Dung đã tự nhiên dẫn dắt mọi thứ. Hắn muốn hỏi sẽ hỏi, trả lời thì sẽ trả lời, đối phương trong vô thức cuống theo nhịp điệu hắn muốn.

Cổ Thiên Thù lại phải suy tư. Thầm nghĩ những người học nhiều thật phiền phức, mặc dù không thể thấy nhưng trong câu nói như có tầng lớp thâm ý. Đúng là trong lời nói có dao, ông thật sự thấy mệt mỏi.

-Người trong giang hồ hẳn rất nhiều cố sự, chuyện so với chuyện chắc đều thú vị, cá nhân thế tử ngài thấy có điểm nào lý thú cứ nói, ti chức nguyện phụng bồi.

Cổ Thiên Thù dù sao cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, một chút thủ đoạn mưu trí không thể không có.

-Chuyện thú vị đúng thật là nhiều ví như hôm qua bổn thế tử có tình cờ nghe kể qua một chút, liên quan đến Cổ phủ.

Long Dung nhẹ nhàng cười nói, ánh mắt như nhìn Cổ Thiên Thù lại như không có tiêu cự, tạo cảm giác khó đoán.

-Liên quan đến nhà ti chức sao, thỉnh thế tử nói qua một chút.

Cổ Thiên Thù liền bị gợi lên sự tò mò.

-Có một người đã kể cho bổn thế tử nghe qua không lâu trước đây từ Cổ gia thải ra rất nhiều rác, có mùi tanh hôi. Bên trong chứa rất nhiều thứ giống thịt sống nhưng hỗn độn kinh tởm. Còn có người nghị luận nhiều thứ nhưng ta không tiện nói.

Long Dung muốn thử một chút xem Cổ Thiên Thù giận lên sẽ thế nào.

-Cái gì, có người dám nói xấu Cổ gia sao?

Cổ Thiên Thù như tức giận, tay đập mạnh xuống bàn khiến bộ tách trà chấn động rung rinh.

-Cổ đại nhân không cần tức giận chỉ là lời đồn đại giang hồ, không nên để nó ảnh hưởng tâm trạng.

Long Dung nhẹ nhàng an ủi, chỉ là hắn cảm thấy Cổ Thiên Thù tức giận có chút giả dối.

-Ti chức thất lễ, mong thế tử bỏ qua.



Cổ Thiên Thù không thực sự tức giận. Thật ra đống thịt thối đó từ người Lang Sinh dọn dẹp ra. Chính ông cố ý cho hạ nhân đem vứt như bình thường không đặc biệt giấu diếm. Ông muốn thử một chút tên h·ung t·hủ sau màn có chú ý mà lòi đuôi chuột không.

Không ngờ hôm nay Long Dung đem chuyện này ra thăm dò ông. Khác với suy đoán của Cổ Thiên Thù, hình như Long Dung không liên quan gì đến vụ Lang Sinh bị tà biến, hoặc Long Dung diễn kịch quá giỏi, đến ông cũng không thể nhận biết.

Chẳng lẽ Dạ Thanh m·ất t·ích không hề liên quan gì đến thế tử Long Dung?

Trong lòng Cổ Thiên Thù lo sợ, ông không muốn manh mối tới đây lại bị cắt đứt. Vậy thì Dạ Thanh sẽ lành ít dữ nhiều.

-Không biết thế tử ngài có nghe qua Tam Tiêu Đầu không?

Cổ Thiên Thù lười tiếp tục giả tức giận, mấy trò đeo mặt nạ này văn nhân mới là giỏi nhất, kêu ông cầm đao, múa kiếm còn đỡ mất sức hơn.

-Thế tử đi nhiều nơi gặp nhiều người, Tam Tiêu Đầu gần đây có danh tiếng, ngài chắc có gặp qua chứ?

Long Dung khẽ nhắm mắt, ra là chuyện này.

-Tam Tiêu Đầu sao? Đúng là có gặp qua, Vưu Nhã, Vưu Như cùng với ta cũng có thể nói là quen biết, đã nói chuyện. Còn tên Vưu Tam chỉ mới nghe kể. Sao vậy, Tam Tiêu Đầu đám người này đắt tội Cổ gia sao.

Long Dung cũng không lộ ra vẻ chột dạ.

Nhưng không nghĩ nhiều mà nói rất rõ ràng rành rọt cũng khiến Cổ Thiên Thù có chút nghi ngờ. Dù cho Long Dung có là đại hiền nhân hay bị oan khuất ông cũng sẽ như cũ nghi ngờ hắn. Ông sẽ bất chấp mọi thứ để cứu Dạ Thanh.

Theo Cổ Thiên Thù thấy Long Dung một ngày gặp gỡ không biết bao người, sao lại nhớ rõ mấy kẻ tiểu nhân như Tam Tiêu Đầu.

Lý do Cổ Thiên Thù thật sự rất khiên cưỡng, Long Dung tài học cao, nổi tiếng thông minh, nhớ những người đã gặp qua cũng không lạ lùng gì.

-Thế tử đúng là bốn bề thiên hạ, ai cũng là bạn. Không biết chuyện ngài nói với Vưu Nhã, Vưu Như huynh đệ có đủ thú vị không?

-Đúng là hai người đó không thú vị lắm, chuyện bổn thế tử nghe từ họ không tạo hứng thú cho mấy...

Long Dung hứng thú nhìn vẻ lo lắng trong ánh mắt của Cổ Thiên Thù. Trong lòng sinh ra tiếu ý, nụ cười cũng rõ ràng hơn.

Thu mua Cổ Thiên Thù thật sự có khả năng. Cái thân tín trong tương lai này hắn phải chiếu cố tốt nhi tử của ông ta.

-Có phải Tam Tiêu đầu liên quan đến vụ việc Cổ công tử m·ất t·ích?



Long Dung thẳng thắn hỏi.

-Ti chức không minh bạch.

Cổ Thiên Thù không ngờ Long Dung hỏi thẳng như vậy.

-Được rồi, ta có thể hướng họ hỏi qua một chút, biết đâu họ thực sự biết.

Long Dung thâm ý nói.

-Bẩm lão gia, hộ thành vệ Tự Hạo cầu kiến.

Cổ Thiên Thù chưa kịp đáp trả một hạ nhân đã lớn tiếng báo.

-Tự Hạo, tên này đến đây có chuyện gì chứ?

-Bái kiến Bắc Nhàn thế tử, bái kiến Cổ đại nhân.

Không ngờ Bắc Nhàn thế tử cũng đang ở đây. Một triều thần, một hoàng tộc an nhàn có gì để nói với nhau chứ. Tự Hạo nghi ngờ đánh giá. Có điều Long Dung ở đây cũng tốt, đỡ hắn phải phí công đi tìm.

-Được rồi, Tự Hạo ngươi hôm nay tới đây có việc gì, còn ngoe nguẩy cái hộ thành lệnh tự mình đắt ý. Sao đây? Muốn bắt ta à.

Cổ Thiên Thù giận dữ khi Tự Hạo xen ngang cuộc nói chuyện quan trọng của ông.

-Hạ quan không dám.

Gì đây, hôm nay ông già này bị điên à, vừa bị phu nhân cấm dục sao. Thật là giận gà mắng chó. Tự Hạo thở dài, hôm nay đúng là xui xẻo cùng cực.

-Hạ quan chỉ muốn tận chức trách, tra án.

Tự Hạo tỏ ra bình tĩnh nói.



-Có chuyện gì mau xì hơi ra hết rồi nhanh nhanh biến đi, bổn quan còn có phải trò chuyện cùng thế tử.

Cổ Thiên Thù chưa nói được đôi ba câu đã muốn tiễn khách.

-Không có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là gần đây có một vụ án nho nhỏ, trong đó n·ạn n·hân từng ở quán rượu đàm tiếu qua Cổ gia, hạ quan chỉ theo thủ tục qua thông báo một chút.

Tự Hạo biết mình không được chào đón ngắn gọn trình bày.

Cổ Thiên Thù lắng nghe thấy có chút quen tai, chẳng phải thế tử Long Dung vừa kể qua sao.

Vừa lúc lại trùng hợp đến vậy.

Cổ Thiên Thù tò mò xem lần này Long Dung sẽ nói gì.

-Theo những nhân chứng nói qua, trước khi n·ạn n·hân mất có cùng Bắc Nhàn thế tử tiếp xúc qua. Sẵn đây, hạ quan cũng muốn đi qua xác nhận một chút.

Tự Hạo muốn làm nhanh cho xong việc, vốn không nghi ngờ thế tử. Theo hắn điều tra Long Dung không hề có động cơ gây án, còn từng tiện tay thưởng cho n·ạn n·hân một đỉnh bạc. Mà theo hắn suy đoán, đỉnh bạc này chắc hẳn là căn nguyên, n·ạn n·hân có chút nợ quấn thân, có lẽ chủ nợ nảy sinh lòng tham g·iết người c·ướp c·ủa. Còn không thì Tự Hạo cũng không khù khờ vì một tên dọn rác bắt một trong hai nhân vật trước mặt. Hắn không cảm thấy người mình đứng thẳng, thanh liêm như thế.

Chỉ là vì sao thế tử lại vì Cổ gia thưởng bạc, tên dọn rác đó đã nói gì với ngài ấy. Tự Hạo ghi nhớ trong lòng, định bụng sẽ bẩm tấu lên bệ hạ.

-Ta quả thật từng trong quán rượu gặp qua một tên dọn rác đã đàm tiếu về Cổ gia. Hắn đ·ã c·hết?

Long Dung nãy giờ mới lên tiếng.

-Mời thế tử coi qua có phải người này không?

Tự Hạo vội xoè ra bức hoạ vẽ lại n·ạn n·hân.

Long Dung gật đầu cũng không nói gì thêm. Chuyện nhỏ này hắn không để tâm.

-Vậy được rồi, hạ nhân xin cáo lui.

Tự Hạo ngay lập tức chuồn đi. Ở thêm lâu hắn sợ tới lượt mình sẽ xảy ra chuyện.

-Cổ đại nhân, trời cũng đã trễ, bổn thế tử phải trở về.

Long Dung cũng muốn rời đi.

Cổ Thiên Thù ban đầu muốn giữ lại nhưng trời đúng là đã tối, cùng với ông cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay nên dừng lại.

Cổ Thiên Thù linh cảm nếu tiếp tục ông sẽ không quay lại được.