Chương 9: Thưởng thức
- Gặp qua Bắc Nhàn thế tử.
Cổ Thiên Thù khẽ chào rồi mời Long Dung ngồi vào bàn.
Từ đầu đến cuối nét mặt của Long Dung vẫn như thế tươi cười không thay đổi nhưng ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ tinh anh, sắc bén. Hắn quả thật đang muốn thăm dò một chút thái độ của Cổ Thiên Thù với mình.
Có chút không mặn không nhạt, vừa đủ tôn trọng lại không thể hiện xu nịnh. Cổ Thiên Thù đối với Long Dung chỉ là đối xử theo tôn ti bình thường.
Cùng lúc đó Cổ Thiên Thù cũng nhìn kĩ người thanh niên trước mặt. Hắn đúng có khí chất hoàng tộc nhưng không lộ dáng vẻ kiêu ngạo. Mặt luôn có ý cười thân thiện lại không đem lời xởi lởi nói ra ngoài. Ánh mắt kiên định, phong thái tự tin, bề ngoài tuấn lãng thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Bắc Nhàn vương gia quả là sinh ra một người con tốt, càng nhiều tài năng, lễ độ. Về mặc này hoàng đế nếu thấy có lẽ sẽ rất ao ước, ganh tị.
- Ta đến kinh thành vốn nghĩ dạo chơi, cũng không có dự định phô trương nhiều, chậm trễ thăm hỏi Cổ thái gia, xin thứ lỗi.
Người mời Long Dung đến là Cổ Thiên Thù nhưng hắn lại nhắc về Cổ lão, ngụ ý muốn thăm dò có thật tin đồn Cổ lão đã về kinh thành có thật hay không. Long Dung cũng thực sự muốn bái kiến nhân vật truyền kỳ như Cổ lão thái gia.
Cổ Thiên Thư thực chất thân phận không tầm thường. Vốn là nguyên lão ba triều từ thời lập quốc, đạt nhiều thành tựu như lập Văn Sinh Hội, đã đề cử nhiều văn nhân vào triều làm quan.
Quan văn có thể không phải học trò của Cổ Thiên Thư, nhưng chắc chắn đều xuất thân từ Văn Sinh Hội. Người đọc sách luôn nổ lục để thi vào hội, lấy danh học sinh của Cổ hội trưởng làm tự hào.
Cổ Thiên Thư còn là thái sư hai đời vua, bao gồm cả tiên đế và hoàng đế hiện tại. Hầu như tất cả văn thần đều do ông đề cử thực sự danh tiếng quyền lợi như mặt trời ban trưa, lấn át cả vua. Chính vì thế ông đã cùng một số nguyên lão có thực quyền khác kiềm chế lẫn nhau cùng cáo lão hồi hương, rời xa kinh thành.
Từ xưa đến nay công cao lấn chủ vốn không phải chuyện tốt, là họa sát thân, Cổ Thiên Thư nếu không muốn tạo phản chỉ có thể lui về, đó cũng là cách duy nhất để ông thể hiện sự trung thành.
Tất nhiên lần này Cổ Thiên Thư về kinh thành khó có thể giữ bí mật được, chắc chắn sẽ kéo theo vô vàng rắc rối.
- Cảm ơn thế tử quan tâm, lão cha đúng thật đã đến thăm con cháu.
Cổ Thiên Thù không có ý định che dấu, kinh thành đâu đâu cũng có tai mắt, không có việc Cổ Thiên Thư về kinh mà chưa ai biết. Đây chỉ là một chút thăm dò cỏn con không cần phải đề phòng.
Long Dung điểm nhẹ cánh quạt, cười không nói tiếp, đưa mắt nhìn quanh sân, chén trà để trên bàn cũng không có ý đinh uống.
- Thế tử sáng nay ta thượng triều, hoàng thượng có nhắc qua người, cảm thấy có chút nhớ nhung, chỉ là người bận bịu gặp bạn hữu chưa qua thỉnh an hoàng thượng, khiến người có chút thất vọng.
Cổ Thiên Thù gợi chuyện, có chút trách t·ội p·hạm thượng. Thế tử tới kinh thành vậy mà không đến gặp hoàng thượng vấn an qua, căn bản là đại nghịch bất đạo. Bản thân ông là hình bộ thượng thư so với một vương gia thế tử không được phép gia nhập chính trị, xây dựng quyền lực vẫn có một chút uy h·iếp.
- Ta vốn trời sinh tính tình ham chơi, đầu óc nông cạn không suy nghĩ nhiều, ngày mai ta sẽ đích thân vào triều xin hoàng thượng thứ tội, dù sao chúng ta cũng là người nhà.
Long Dung bình tĩnh nói, cũng không để ý Cổ Thiên Thù phát uy là thật, dù đúng là muốn uy h·iếp cũng không dễ dàng làm gì được hắn. Còn có hoàng thượng xưa nay đối với hoàng tộc luôn là tước đi mọi quyền lực rồi thưởng một chút xoa dịu, không dễ dàng ngã bài như vậy.
Bắc Nhàn vương gia năm xưa chính vì không hề tham gia tranh giành vương vị còn trong vài lần có ý tứ nhắc nhở hoàng đế hiện tại nên mới có thể an nhàn sống như bây giờ. Kỳ lạ là sao một trận chiến âm thầm mãnh liệt đó, hoàng đế lên ngôi lại như một người hoàn toàn khác. Ngoại trừ những người trực tiếp tranh đấu thua thiệt mà c·hết đi những kẻ còn lại vẫn an toàn thoát thân không giống tính cách tàn bạo của hắn lúc còn làm thái tử. Minh chứng là ngoại trừ Bắc Nhàn vương gia, chẳng còn hoàng tử nào còn sống cả. Cứ như có một bí mật gì đó đang được hoàng đế tận lực che dấu.
Cũng nhờ thế, hoàng đế dần dà lấy lại được danh tiếng, hiện tại được xưng là Nhân Hiền Vương.
- Tất nhiên, hoàng thượng trước giờ nổi tiếng nhân hậu, sẽ không trách tội người.
Cổ Thiên Thù cũng không tính bám chặt vào cái lỗi nho nhỏ đó.
Còn có chút nhu nhược, Long Dung thầm nghĩ, trong lòng khinh thường.
- Chỉ là thế tử người vừa vào kinh thành đã trăm việc bận rộn, chưa có thời gian thỉnh an hoàng thượng. Không biết đã gặp qua những con người thú vị như thế nào.
Cổ Thiên Thù thâm ý dò hỏi.
- Không biết Cổ đại nhân đã nghe qua hiệu ứng hồ điệp chưa.
Long Dung nâng chén trà đã hơi nguội lạnh lên uống, phong thái ung dung, cũng không trả lời câu hỏi.
- Ti chức từ nhỏ vốn mê võ, tài học hạn hẹp thực sự chưa nghe qua.
Cổ Thiên Thù không bất mãn khi Long Dung lái qua chuyện khác, còn có chút tò mò.
- Hiệu ứng hồ điệp ám chỉ cái vỗ cánh nho nhỏ của một con bướm, có thể gây nên sóng gió ở phương xa ngàn dặm.
Long Dung thanh âm nhẹ nhàng lại không nhu nhược, dễ nghe lại không ồn ào, nói chuyện từ tốn không gấp gáp thực sự rất thu hút đối phương. Khó trách danh tiếng trong dân chúng rất cao.
Cổ Thiên Thù vô thức đối với Long Dung có chút hảo cảm.
- Ví như một người đàn ông làm việc ở lò rèn, vô tình vải bố trên áo mắc trúng một cây kim nhỏ. Dọc đường thấy thế ông ta liền thuận tay vứt đi. Không lâu sau đó một đoàn kỵ binh truy bắt trọng phạm đã đi ngang qua, trùng hợp một chiến mã đã giẫm phải đinh. Vài khắc sau đó trong lúc chiến đấu, con ngựa quá đau đớn đã khụy chân xuống khiến đội hình bao vây bị vỡ ra. Lũ trọng phạm thấy thế liền phải công chém c·hết tên truy binh cưỡi chú ngựa xui xẻo đó rồi chạy trốn thành công.
Long Dung đặt chén trà xuống gây tiếng động cắt đứt dòng suy tư của Cổ Thiên Thù.
- Cổ đại nhân, ngài nói xem chỉ một cây kim đã g·iết c·hết một kỵ binh dễ dàng, còn có lũ trọng phạm đại gian ác trốn thoát thành công sẽ có thêm bao nhiêu n·ạn n·hân nữa.
Cổ Thiên Thù lâm vào suy tư. Một cây kim sao có thể gây ra họa lớn đến vậy. Nhưng ông lại chẳng tài nào phản bác, lời nói của Long Dung càng nghe càng hợp lý, không khỏi khiến người ta bất ngờ.
- Thế tử quả thật tài học tuyệt thế, ti chức quả thật bội phục.
Cổ Thiên Thù từ trước tới nay rất ít nói lời khách sáo.
Long Dung có kiến thức hơn người, đâu có đầu óc nông cạn như hắn tự nói chính mình. Nói đúng hơn, thế tử tài trí thâm sâu, khó mà giấu diếm.
- Cổ đại nhân đây là quá coi trọng bổn thế tử. Ta là do quá rảnh rỗi, lại đi nhiều nơi, ngẫu nhiên vô tình chứng kiến nhiều sự việc, nghe qua nhiều chuyện nên có chút rút kết. Còn đại nhân thân trăm công nghìn việc, vì nước vì dân, thực sự mới đáng bội phục.
Long Dung sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi có thể thấy được Cổ Thiên Thù là một người hào sảng, tính tình ngay thẳng lại không ngu ngốc, đúng thật là nhân tài xứng đáng được trọng dụng.
Đúng là hổ phụ vô khuyển tử, Cổ Thiên Thù, hay còn nói Cổ gia đứng về phía ta thì tốt.