Chương 7: Long Dung
-Được rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Cổ Thiên Thù thừa cơ hội, dang rộng hai tay ôm cả hai vào lòng. Kỳ thực ông cũng muốn không khí hài hòa một chút. Những ngày này trong phủ đều thiếu đi không ít sức sống.
-Chàng đừng rộn...
Công Tôn Uyển đỏ mặt, vội đẩy Cổ Thiên Thù ra, nàng bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
-Thật ra chắc muội cũng đã biết, Dạ Thanh hiện đang m·ất t·ích.
Công Tôn Uyển dò hỏi, phàm là người đang ở kinh thành không thể nào không biết, chuyện này xa xa cũng đã truyền tới.
-Muội có biết.
Mạc Trân thực ra cũng chỉ mới biết cách đây vài ba ngày, trước đó nàng không có mặt ở kinh thành nhưng cũng sớm đã được hạ nhân báo cáo. Có điều nàng chẳng có danh phận, không tiện công khai điều tra nên nàng chỉ dám âm thầm phái người để ý thông tin. Mặc khác trong lúc này nàng cũng không dám tìm Cổ Thiên Thù hỏi thăm, làm phiền.
-Kỳ thực hôm nay nhờ muội đến đây là muốn muội giúp đỡ một chút, tìm kiếm thông tin về Dạ Thanh.
Công Tôn Uyển giờ đây ký thác hy vọng ở mọi nơi mà nàng có thể, dù sao thêm một người tìm kiếm thêm một cơ hội, mà Việt Thương Thành phát triển đến bây giờ không phải chỉ có một người để sai khiến.
-Muội tất nhiên giúp, muội đã sớm phái người âm thầm điều tra, nhưng mà tỷ không định nhờ Công Tôn gia giúp sao?
Mạc Trân hỏi xong rồi lại hối hận. Từ lâu bên ngoài đã truyền ra Công Tôn gia và Cổ gia dường như có xích mích, chỉ là chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì chỉ biết Công Tôn lão gia đã từ mặt Công Tôn Uyển và cả con rể Cổ Thiên Thù. Có vẻ đây không chỉ là tin đồn.
-Chuyện này một lời khó để nói hết, sau này muội sẽ hiểu.
Công Tôn Uyển dường như không mấy để tâm, chuyện bí ẩn bên trong còn rất nhiều. Dù sao cũng sắp thành người nhà, nàng không có ý định giấu diếm, chỉ là lúc này không có nhiều thời gian để kể lể.
-Dạ...
Mạc Trân cũng không suy nghĩ nhiều nàng giờ đang bị niềm vui chiếm hữu. Không ngờ nàng có thể dễ dàng như vậy được Công Tôn Uyển chấp nhận. Nàng nhận thấy Công Tôn Uyển bề ngoài xinh đẹp, bên trong dịu dàng bao dung, quả thật là một phụ nữ tốt, trong lòng sinh ra không ít hảo cảm, ngưỡng mộ.
-Được rồi, hai nàng cứ tiếp tục hàn thuyên, ta cần đi giải quyết chút việc.
Nói xong Cổ Thiên Thù lập tức rời đi, ông không có tâm trí để lo lắng những việc khác ngoài Dạ Thanh.
Công Tôn Uyển nhìn theo bóng lưng của Cổ Thiên Thù, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Nàng cũng chỉ có thể giúp như thế mà thôi.
Mạc Trân không ngồi lâu cũng rời đi, nàng muốn về tập kết những gì mình tìm kiếm được để giúp đỡ Thiên Thù.
Mạc Trân làm việc rất nhanh chóng, mặc dù nàng thực sự không biết Dạ Thanh ở đâu nhưng chuyện kỳ lạ lớn nhỏ xảy ra gần đây, liên quan hay không liên quan đều được nàng gửi đến tay Cổ Thiên Thù. Dù rất nhiều thông tin nhưng được nàng sắp xếp ngăn nắp dễ xem.
Kỳ thực cũng không có quá nhiều hữu ích từ tệp tư liệu này, nhưng có một trang tài liệu đề cập tới một cuộc gặp mặt rất khả nghi.
Long Dung thế tử gặp mặt Tam Tiêu Đầu ở Tiên Thiên tửu lâu.
Mạc Trân có rất nhiều tài sản bí mật, Tiên Thiên tửu lâu là một trong số đó. Chuyện một thế tử quyền quý lại gặp gỡ bí mật với một đám giang hồ quả thật đáng chú ý. Nàng cứ cảm thấy chuyện Dạ Thanh m·ất t·ích và chuyện này có chút liên quan nên đặc biệt đề cập lên hàng đầu.
Cái đó gọi là linh cảm. Mạc Trân kinh doanh nhiều năm đôi lúc linh cảm là thứ rất quan trọng đã cứu nàng nhiều bàn thua vì thế nàng luôn tin tưởng vào nó.
Long Dung thế tử nổi tiếng rất thích giao du với kỳ nhân dị sĩ. Chuyện này cũng không phải bí mật gì lớn lao nhưng khiến Cổ Thiên Thù thấy khả nghi là tại sao họ phải bí mật gặp nhau ở tầng cao nhất của Tiên Thiên tửu lâu. Ngay lúc n·hạy c·ảm như thế này nói Long Dung không có khả nghi thì không lẽ là trùng hợp.
-Tôn Bác, cho người đi tra Tam Tiêu Đầu gần đây làm gì, còn có Long Dung thế tử có dính líu gì đến việc Dạ Thanh m·ất t·ích.
Cổ Thiên Thù nheo mày suy tư.
-Thuộc hai tuân lệnh.
Tôn Bác lập tức lui ra.
-Nhàn vương gần đây có lẽ không chịu an nhàn.
Cổ Thiên Thù thâm ý nói.
Long Dung là Nhàn vương thế tử. Nhàn vương ngụ tại phương Bắc rìa cương thổ. Quanh năm an nhàn không màn quyền thế. Bề ngoài là vậy, bên trong tròn méo thế nào chẳng ai biết. Chỉ biết Long Dung thế tử thích kết bạn, chuyên xưng huynh gọi đệ với những k·ẻ g·iang hồ, trong dân gian rất có danh tiếng.
-Bổn thế tử hôm nay rất cao hứng, xin mở hầu bao mời các vị huynh đệ ở đây một bữa.
Long Dung khí phái tuyên bố. Gần đây hắn đối với người ngoài nhiệt tình đối đãi, ai cũng cảm thấy như hắn đang có chuyện vui.
Long Dung mày kiếm, mắt dài hẹp, khuôn mặt thanh tú, thon dài. Nụ cười luôn kéo dãn trên môi tràn đầy vẻ tự tin tạo cảm giác mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát của hắn. Dáng người hắn cao nhưng không thấy quá gầy. Điệu bộ cử chị đều mang lại cảm giác tuấn lãng, khí xuất khiến người khác tự sinh lòng kính nể, ngưỡng mộ. Tuy thế hắn không phải là một văn sinh yếu nhược, mà theo một số người từng có dịp chứng kiến hắn cũng có một thân bản lĩnh không thua kém ai.
Long Dung hành tung bất định, thường tùy hứng đi du lịch khắp nơi, ít dừng chân chỗ nào quá lâu. Chỗ hắn chọn đặt chân lần này là kinh thành Thăng Long. Hắn không chọn đến những nơi sang trọng. Như thường lệ hắn lui tới những quán rượu khách lâu bình dân.
Tiếng tăm của Long Dung xưa nay vốn tốt rất nhanh kết được nhiều bạn bè.
-Dạo gần đây kinh thành bất ổn hẳn đi.
-À chuyện con trai của Cổ gia m·ất t·ích đúng không?
-Không chỉ có thế, ta nghe nói ngày hôm qua con nuôi của Cổ Thiên Thù phát điên chém g·iết hạ nhân trong nhà.
-Cổ gia năm nay gặp hạn sao, hay đã chọc phải ai?
-Chọc ai? Cổ gia dám chọc tới thì ai dám phản kháng. Ta thấy rõ ràng Cổ gia không tin thần linh bị thần linh bỏ rơi nên bị ma quỷ dòm ngó.
Xưa giờ Cổ lão thái gia, Cổ Thiên Thư ủng hộ cấp tiến, không tin quỷ thần, chống đối mị dân. Ông phổ biến chữ viết tri thức cho mọi người không chỉ giới văn nhân rất được tôn kính. Nhưng trong đó còn nhiều người cho rằng ông không thờ thần nghi quỷ rõ ràng là thiếu tôn trong với bề trên.
-Vị huynh đài này, sao ngươi cho là như vậy?
Long Dung khẽ buông chén rượu, hắn rất hứng thú với cách nghĩ của mọi người về quan lại và hoàng gia. Tất nhiên không phải ai cũng to gan dám nghị luận chuyện này.
-Kỳ thật thế tử điện hạ có điều không biết, tiểu nhân làm chân dọn rác, cách đây một ngày mới dọn rất nhiều rác của phủ Cổ gia. Đống rác này đặc biệt nhiều, lớn lại còn bị bịt kín phát ra mùi tử khí tanh hôi rất kinh tởm...
Tên đó ba hoa, sẵn trong người có chút rượu hắn nói một hơi, bất quá không dám nói lớn chỉ dám kê sát người vào Long Dung mà kể. Bình thường hắn cũng không có lá gan đó, nhưng hôm nay được Long Dung bao rượu cao hứng, lại thấy con người thế tử lễ độ, nho nhã dễ gần mới chút ít tiết lộ.
Có điều tên này nói thì nói còn giấu giấu diếm diếm khiến những người ở đây ai cũng tò mò dỏng tai lên mà nghe, lại chỉ tiếng được tiếng mất, xì xầm xì xào chăng biết thêm gì.
-Vị huynh đài này thât có chút khiến bổn thế tử bất ngờ. Chỉ là chuyện nhà quan không tiện nghị luận.
Nói xong Long Dung lấy trong người ra môt đỉnh bạc đưa cho tên dọn rác, ý tứ bảo hắn chuyện cứ giữ kín trong bụng.
Hành động của Long Dung càng khiến mọi người thêm nể phục bởi sự lễ độ của hắn. Một số người còn chắp tay qua ý tứ khen ngợi.
Một số người có thâm ý thầm suy đoán Bắc Nhàn thế tử và nhà họ Cổ đang có quan hệ gì.
-Tạ thế tử.
Tên dọn rác nhận đỉnh bạc lòng tràn đầy vui vẻ, mặt mày càng thêm hưng phấn, cảm thấy hôm nay thật là may mắn.