Chương 6: Việt Thương Thành tài nữ Mạc Trân
Ở Việt Hạ quốc thổ có một đoàn thương buôn danh tiếng vang xa, quy mô trải rộng cả nước.
Họ được gọi là Việt Thương Thành.
Thiên hạ rộng lớn, nơi đâu cũng có, thứ gì cũng bán, chỉ cần là đồ vật hợp pháp thì Việt Thương Thành sẽ có.
Mà chưởng quỹ của Việt Thương Thành là một cô nương chỉ chừng hai mươi lăm tuổi.
Nàng tên là Mạc Trân, trong giới thương buôn được xưng là tài nữ, một mình chưởng quản cả chi thương hội ngày càng khuếch trương quả thật rất phi thường.
Chỉ là tới tận bây giờ nàng vẫn chưa có hôn phối.
Không phải do diện mạo xấu xí. Mạc Trân vốn nổi tiếng xinh đẹp, mày ngài da phấn, mái tóc đen dài luôn gây ấn tượng mỗi khi xuất hiện. Dáng người thướt tha, thanh xuân khiến rất nhiều thanh niên tài tuấn thương nhớ.
Cũng không phải do sĩ nông công thương, thương xếp cuối, mà khiến nàng một nữ nhân từ sớm phải xuất đầu lộ diện, mất phẩm giá.
Kì thực là do nàng sớm đã có tình nhân.
-Tiểu thư, có người giao thư.
Mạc Trân nhìn nét chữ vốn rất quen, nàng bảy năm nay ngày qua ngày đều chờ những bức thư này đến. Có điều mặt hoa vừa cười lại ngay lập tức cứng đờ lại.
-Sao chàng lại hẹn mình ở nơi này?
Mạc Trân khó bề lý giải.
Lần đầu tiên nàng nhận thư mà có một cảm giác sợ hãi không dám đối mặt. Mạc Trân suy tư hồi lâu, tay nắm chặt, nàng vẫn quyết định sẽ đi.
Mạc Trân sửa soạn thật kỹ lưỡng. Nàng soi mình thật lâu trước gương đồng, không dám quá sơ sài cũng lại sợ mình quá nổi trội. Nàng cố mường tượng cái cách mà người ta sẽ đối xử với nàng. Hung hăng đánh vào mặt nàng hay giả tạo nở một nụ cười chào đón.
Nàng không biết.
Từ trước đến nay Mạc Trân không dám nghĩ đến sẽ có ngày này. Nàng chưa hề có ý định đi tranh đi đoạt với ai. Dù sao thì một nữ cường nhân đáng ngưỡng mộ cũng thật đáng thương, địa vị của nàng vốn thấp, sẽ chẳng đi tranh đoạt được với những khuê các quý tộc.
Suy đi tính lại Mạc Trân vẫn lựa chọn đối mặt. Thân nữ nhi yếu đuối như nàng có gì để mất chứ. Người ta đã biết đến sự tồn tại của nàng thì nàng có cố trốn cũng trốn được đến khi nào đây.
-Tiểu Lan, em cho xe ngựa tới.
Mạc Trân hồi hộp ngồi trên chiếc xe ngựa. Quãng đường không quá xa nhưng nàng cứ có chút bồn chồ không yên, tâm trạng như kiến bò trên chảo nóng, tự hỏi mình có nên quay lại hay không.
-Tiểu thư, đã tới.
Phu xe nói vọng vào, như đánh thức Mạc Trân đang mơ màng trong dòng duy tư.
-Được rồi.
Đã tới đây rồi, Mạc Trân cũng không thể trở về nữa, cứ cho là hang cọp thì cũng phải bước vào.
Mạc Trân lần đầu tiên bước chân vào nơi nàng chưa bao giờ mơ sẽ đến, phủ hình bộ thượng thư. Nàng ở kinh thành, đã từng đi qua nơi này rất nhiều lần, có chút chột dạ không dám nhìn.
Trước cánh cổng to lớn là hai thân binh đang nghiêm túc nhìn thẳng. Dù Mạc Trân đứng đó cả hai cũng chả ai chú ý. Họ mặc trên người bộ trang phục màu đen với những đường viền và họa tiết lân sư màu đỏ, đặc điểm đặc trưng của những thân binh nhà hình bộ thượng thư.
-Tiểu thư, xin dừng bước.
Mãi đến khi Mạc Trân bước đến bậc tam cấp mới bị chặn lại. Nàng không sợ hãi, dù sao nàng cũng là tài nữ, là một người phụ nữ có bản lãnh, thương trường ám mưu lẫn lộn nàng cũng có thể dùng tài trí của bản thân để thoát hiểm, sợ nàng sợ gì chứ.
Tự trấn an bản thân, Mạc Trân nhẹ nhàng giơ ra một tấm th·iếp mời, ánh nhìn kiên quyết hơn.
Vốn trong bức thư nàng được nhận có kèm theo th·iếp mời.
-Mời tiểu thư đi theo.
Tên lính nhìn tấm th·iếp một chút liền dẫn đường.
-Mạc cô nương, phía trước là nội viện, ta chỉ có thể dẫn cô đến đây thôi.
Mạc Trân vốn nghĩ sẽ được dẫn đến đại sảnh nhưng không ngờ nàng lại được đưa thẳng đến nội viện. Tên lính dẫn đường nàng ngay lập tức lui ra để lại nàng một mình đứng đó.
Mạc Trân hai tay nắm chặt vào nhau, đã đến đây rồi nàng còn gì phải sợ nữa. Vừa nghĩ nàng vừa bước qua cổng viện.
-Mạc tiểu thư, lão gia và phu nhân chờ ngài đã lâu.
Tiểu Huệ đã đứng chờ sẵn, do được căn dặn nên rất nhiệt tình đối với Mạc Trân.
Mạc Trân không còn tâm trí suy nghĩ nhiều, nàng a một tiếng cũng vội vã đi theo tiểu Huệ. Một số ký ức quý giá theo nàng thoáng qua trong đầu.
Việt Thương Thành vốn dĩ do mẹ nàng Mạc Thu Thủy thành lập. Ban đầu chẳng ai để ý tới một phụ nữ nhỏ bé đi ra làm ăn buôn bán có thể đạt được thành tựu gì, Việt Thương Thành cũng chỉ là trò cười nho nhỏ trên bàn ăn cơm mà thôi. Nhưng chẳng mấy chốc, ai nấy cũng phải để kinh ngạc, tốc độ tăng trưởng của đoàn buôn này từ con số không đã lên với con số chóng mặt. Đến tay Mạc Trân chưởng quản, Việt Thương Thành đã một thân trở thành khổng lồ, kiêu ngạo sừng sững.
Mạc Trân khi đó chỉ mới mười tám tuổi, còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nhưng trách nhiệm phải gánh vác lại quá nặng nề. Nàng vẫn luôn rất cố gắng chỉ có điều trong lặng lẽ đã trở thành mục tiêu dễ dàng có thể đả kích đến Việt Thương Thành.
Có một lần Mạc Trân b·ị b·ắt cóc, tùy tùng, bảo tiêu đều bị g·iết sạch. Rõ ràng có người không muốn nàng khuếch trương việc làm ăn đến, đụng đến lợi ích của họ nên muốn đe dọa nàng.
Trong lúc Mạc Trân tuyệt vọng, cảm thấy mình thật yếu đuối và nhỏ bé đến nhường nào, một người đàn ông đã xuất hiện, người mà nàng sẽ chẳng thể nào từ bỏ, muốn dựa dẫm cả đời, Cổ Thiên Thù.
Thật là nực cười, vốn là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân Mạc Trân đã nghe không ít lần, đến khi xảy đến trên chính mình lại không thể nào kháng cự lại. Nàng tự giễu bản thân là ai lại muốn trèo cao.
-Trân nhi.
Một giọng nói nam tính quen thuộc đánh thức nàng ra khỏi hồi tưởng.
Tiểu viện trước mặt đúng thật là ưu nhã. Có một cái hồ nước lớn trong vắt, cá bơi lội thành đàn, cây liễu to rũ rượi đu đưa trên hòn non bộ xanh ngát. Cạnh đó đặt một bàn trà bằng đá đã có sẵn hai người ngồi.
Cổ Thiên Thù và Mộ Dung Uyên đang ngồi đó.
Mạc Trân vừa thấy Cổ Thiên Thù liền xúc động muốn đến bên dựa dẫm nhưng phải kiềm chế lại, dù sao thì người mà nàng cảm thấy nể sợ nhất, có lỗi nhất đang đứng trước mặt nàng, vợ chính thất của Thiên Thù, Mộ Dung Uyên.
-Tiểu nữ bái kiến đại nhân, phu nhân.
Mạc Trân gấp gáp lấy lại tinh thần, lễ phép cuối chào.
-Mạc Trân muội không cần khách sáo, mau tiến lại đây.
Không như Mạc Trân nghĩ, cái gì mà sẽ bị đối xử tàn bạo hay là tươi cười giả dối. Với kinh nghiệm gặp qua rất nhiều người của mình, nàng cảm thấy Cổ phu nhân đây là đang thực sự tươi cười hướng về nàng.
Mạc Trân không tự chủ được đánh giá người phu nhân trước mặt. Công Tôn Uyển quả thật là xinh đẹp hiếm thấy, đâu chỉ thế nhấc tay đặt chân đều mang lại cảm giác tự nhiên cao quý lại không kiêu ngạo. Quần áo trang sức Cổ phu nhân mang trên người tuy toàn đắt giá nhưng rất vừa phải, không quá chói lóa, lố lăng. Khiến chính nàng cũng phải trộm nghĩ có một người vợ vừa cao quý, sang trọng lại xinh đẹp như thế sao chàng ta còn phải ra ngoài vụng trộm nữa. Chàng đúng thật là một kẻ tham lam.
Mạc Trân nghe theo Công Tôn Uyển không dám chậm trễ đi vào trong tiểu viện. Đôi mắt to tròn hơi xếch lên của nàng khẽ liếc nhìn tình lang, thầm hỏi chuyện gì đang xảy ra.
-Muội không cần phải lo lắng, ta sẽ không hại gì tới muội...
Như thấy được hai người trước mặt đang kín đáo liếc mắt đưa tình, Cổ phu nhân có chút răn đe.
-... Mạc Trân muội muội mau đến đây ngồi.
-Dạ.
Mạc Trân nào có dám cãi lại.
-Nếu không ngại, sau này có thể gọi ta là tỷ tỷ hoặc Uyển tỷ đều được.
Công Tôn Uyển nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Mạc Trân thiện cảm nói.
-Muội... muội không ngại... tỷ tỷ.
Mạc Trân không câu nệ nhiều trực tiếp đồng ý.