- Tôi cũng thích anh!
Trình Thiều Lăng còn chưa kịp vui thì Hà Thương Huyển đã rút tay ra khỏi tay anh.
- Nhưng mà! Anh thích tôi rồi sẽ chơi bời qua đường giống mấy cô bạn gái cũ của anh phải không?
Thật sự, tâm tình của anh đúng kiểu lên voi xuống chó.
- Lần này nghiêm túc!
Nghe thế cô còn áp lực hơn, không hiểu sao cô nảy số nhớ ngay về câu chuyện Trình mẫu nói lần trước. Vợ anh, con anh, môn đăng hộ đối, gen tốt, tài sản, tranh giành. Toàn keyword luôn ấy.
Co Iac dลื่น.
Không đầu.Vì sao?Vì tôi không đạt.Gì mà không đạt?Anh nhíu mày khó hiểu, mắt cô đỏ ửng lên tủi thân.
Tôi không xứng với anh. Cái gì cũng không xứng.Không dám một lần đương đầu à? Hay liều lĩnh cũng được, tham lam cũng được.Không, tôi sợ lắm. Cuộc đời tôi thất vọng đủ rồi, lãng tử quay đầu không đến lượt tôi.Cô nói cô cũng thích tôi. Giờ cô cự tuyệt, mai này tôi thích người khác, yêu đương rồi lấy vợ sinh con, cô có đau lòng không?Dần sẽ hết đau. Sau này.....Nói đi!Sau này...anh có thích ai khác thật lòng và nghiềm túc, hãy công khai cho tôi biết nhé. Tôi biết nhất định người đó sẽ hơn tôi, nhưng tôi cũng tò mò. Nếu tôi là một bài thi không đạt, thì đáp án chính xác sẽ là gì.Trình Thiếu Lăng thương cô thật nhiều. Sao lúc nào cô cũng nhận thiệt về mình thế.
- Thôi khỏi. Cô đừng thích tôi nữa, đỡ mất công đau lòng lại tự ti. Đời tôi chưa bị phụ nữ từ chối bao giờ, nay sinh nhật tôi, điều ước của tôi cũng có sự hiện hữu của cô. Cô nói dối, mấy cái ước ao này chỉ lòe được đám trẻ thôi.
Linh nghiệm gì chứ. Giây trước ước, giây sau tỏ tình thất bại.
Anh dỗi cực mạnh, đời thuở nhà ai, đàn ông phong trần mà bày đặt dồi ngược cháu gái nhà người ta.
Hà Thương Huyền thật sự rơi vào bẫy, mới có tí sương sương trách móc của anh mà cô đã muốn cuống thanh minh.
Tôi muốn tốt cho anh mà. Tôi sợ mình sẽ không giúp ích được gì mà còn làm vướng víu gây phiền tới anh.Phiền gì? Cô giúp tôi nhiều ấy chứ. Từ ngày cô nấu ăn ở đây tôi tăng cân luôn rồi. Cô đã làm rất tốt. Cơ mà...Cơ mà gì ạ?Tôi bị cô phũ rồi, mai, ngày kia, ngày kìa tôi không muốn thấy cô nữa. Tôi đau lòng chết mất.Đừng mà, nếu anh không muốn thấy tôi, tôi sẽ nghỉ việc....Ngay lập tức anh sửng cồ giẫy nảy lên.
Ai cho nghỉ mà nghỉ.Thì anh kêu đau lòng mà, anh bảo không muốn thấy tôi mà.Ông đây đầy nhà, không ở nhà này thì ở nhà khác, chứ ai bắt cô phải rời đi đâu.Trình Thiếu Lăng cảm giác nói bao nhiêu thì Hà Thương Huyền cũng chậm hiểu. Anh vốn là người ghét những ai nhiều chuyện, nhưng hễ nói chuyện đại sự với cô thì anh liền biến thành dáng vẻ lắm lời mà mình không thích nhất.
Cứ lời qua tiếng lại kiểu này, hai người có mà đôi co tới mai cũng không xong được.
Thật sự luôn ấy, không hiểu sao lại thích người phụ nữ ngốc nghếch này. Nhưng biết làm sao giờ, anh muốn mỗi ngày đều ăn đồ ăn cô nấu. Với cả anh trót to mồm khẳng định với mẹ rồi, nên phải cố thôi.
Chưa bao giờ cua gái với anh lại khó nhằn đến thế.
- Cái gì khó nghĩ quá thì nghĩ ít thôi, nghĩ đơn giản ra. Quy luật tự nhiên của tình yêu, tôi thích cô, cô thích tôi, chúng ta có tình cảm dành cho nhau. Không phải lúc nào con người ta cũng gặp được người cũng thích mình đâu.
Nên là cứ thuận theo tự nhiên đi!
- Nhưng mà....
Để cô khỏi nhưng nhị gì hết, Trình Thiếu Lăng bá đạo giữ gáy cô mà đặt lên môi một nụ hôn.
Thấy cô đơ như một khúc gỗ, anh dừng lại khuyên nhủ.
- Thả lỏng một chút, hôn một chút sẽ giúp cô cởi bỏ áp lực đấy.
Lời này chắc chỉ có Hà Thương Huyền mới tin. Trình Thiếu Lăng kinh nghiệm đầy mình, một chút là một chút thế nào. Anh mới nói một nửa.
Nửa còn lại chính là... Hôn nhiều chút sẽ khiến con người ta cởi bỏ quần áo.
Rồi xong, cô thành món chính thật rồi. Tiramisu gì chứ, đấy mới là khai vị thôi.