Sếp Trình nói được làm được, Hà Thương Huyền vậy mà dính bầu ngay từ lần đầu.
Cô sợ, cô giấu, tới khi cô ốm nghén dữ dội quá, Trình Thiếu Lăng định bê cô đi viện thì cô mới tẽn tò khai thật.
Lời Trình mẫu vẫn lảng vảng trong tâm trí cô, có thai lại càng khiến tâm tình nhạy cảm. Hà Thương Huyền thật sự lo con mình sẽ bị chê bai vì mang nửa dòng máu thấp kém của mẹ nó.
Anh nghiêm mặt nhìn cô, vẻ mặt không vui khiến cô thêm phần căng thẳng.
Sao không nói cho anh? Em coi anh là cái gì vậy?Em sợ!Ai làm gì em đâu mà em phải sợ.Em sợ thật mà, anh còn quát em.Anh quát được miếng nào chưa?To tiếng vậy là quát rồi.Đây là nâng cao âm lượng ...Thôi khỏi, bao lâu rồi?..... Em mới biết thôi ý. Nhưng mà...Lại "nhưng mà", Trình Thiếu Lăng nhẫn nại đợi xem cô lại xiên xẹo sang cái chuyện gì nữa.
- Có tận 2 đứa lận.
- Vch! 2...2 ...Y là thai đôi ấy hả?
Giờ anh còn ngơ hơn cô luôn.
Hà Thương Huyền sốt sắng, khi thấy anh đờ đẫn, còn tưởng anh không muốn hai đứa con này.
Hay là....Bình tĩnh em ơi, anh load đã.Anh ngắt lời cô rồi nhăn nhó, tay bối rối lấy điện thoại rồi hồn nhiên hỏi.
- Anh nên báo cho ai trước tiên? Báo cho ông bà nội anh hay bố mẹ anh nhỉ? Hay là khoe với Bạch Anh Tử và
Minh Đại Quang trước?
Huhu vậy là không bỏ được à.Vớ va vớ vấn, bỏ cái quần què.Bị anh gắt um lên, Hà Thương Huyền òa khóc, tâm tư hỗn độn không biết nên vui hay buồn.
Trình Thiếu Lăng hết hồn, vội vã ngồi thụp xuống chỗ chân cô, tay vỗ nhẹ lưng người phụ nữ của mình, sau đó vỗ nhẹ phần bụng phẳng lì kia.
Ui bố xin lỗi hai con của bố, mẹ khóc chắc các con hoảng lắm. Anh xin lỗi đã làm em sợ...anh xin lỗi con trước rồi mới tới em. Tận hai đứa, rồi anh sẽ không yêu em nữa. Tụi nó mới bé xíu như hạt đậu thôi mà.Okok, yêu em trước, yêu con sau.Rồi anh tính sao? huhu, nhỡ mẹ anh ngăn cản chúng ta, không cho em sinh con thì sao, nhõ....Nhỡ gì nữa. Trúng thưởng x2 luôn rồi. Ối giời ơi mình đỉnh quá.Em không đùa đâu.Trình Thiếu Lăng thủ thỉ vỗ về.
Em này, em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì? Kiểu truyền thống hay hiện đại.Cưới xin gì, người lớn đã biết gì đâu.Họ sẽ đồng ý thôi.Em lo lắm, anh cứ tưng tửng vậy.Chuyện vui mà em. Mà em này, em thích đeo vàng hay kim cương?
Thiếu Lăng, tập trung vào vấn đề chính đi chứ.Thì đang tính đây. Nhẫn cưới là vàng trắng đính kim cương, em thấy sao?Tùy anh!!!Hai đứa cơ mà, có khi phải chuyển sang cái biệt thự lớn hơn. Em có thích tầng cao không, anh có thể cho đập thông mấy căn hộ, đảm bảo đủ rộng cho con mình chạy nhảy.Đâu cũng được!Đấy, vợ mình thật dễ tính.Ai là vợ anh?Em mang thai rồi, lại còn 2 đứa, ủa em, em không làm vợ anh thì em tính làm gì?Ừ nhỉ, em không biết đâu. Nhức cái đầu quáHzzz, năng lượng của em không nghĩ phức tạp được đâu. Em cứ ngồi yên đấy, anh tính cho em hết. Ok!Hà Thương Huyền bây giờ mới thấy sự nghiêm túc của Trình Thiếu Lăng. Cô chả nghĩ được xa thế, qua được ải phụ huynh nhà họ Trình đã khó lắm rồi, chắc gì đã bước được chân qua cửa nhà người ta chứ.
Nhưng thấy anh lo lắng cho con cái, cô được an ủi phần nào. Cô đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, chưa từng mơ mộng có ngày sẽ được công khai danh phận hay trở thành chính thất, chỉ cần được bên anh yên bình mỗi ngày cũng hạnh phúc rồi.
Lần này có lẽ là sự kiện lớn nhất đời cô. Cô không chọn người có tất cả, cô chọn người dành tất cả cho cô. Anh ấy chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với cô, ngay cả một câu "anh yêu em" cũng chưa hề nói, nhưng qua những gì anh làm cho bà ngoại và cô, cô luôn thấy an toàn.
Mọi người có thể nói anh là đàn ông trăng hoa, chơi bời và tai tiếng. Riêng với Hà Thương Huyền, Thiếu Lăng là người đem cho cô cảm giác yên tâm mà ngay cả người thân ruột thịt cũng không cho cô được.