Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 85: anh chần chừ




Bạch Anh Tử họp xong, trên đường từ phòng họp về phòng làm việc thì mở điện thoại xem tin nhắn.

Vừa nhìn bức ảnh, bước chân anh liền sững lại.

Quả thực là cô bé trong ảnh rất giống anh. Bạch Anh Tử ngay lập tức dấy lên linh cảm đó là con gái mình. Bởi vì cái đêm cuối cùng bên Sa Dĩnh Sa, anh đã gạ gẫm cô mà không dùng biện pháp.

Nhưng nếu đó là cốt nhục của anh thật, tại sao cô sinh con, lại còn trở về mà không báo anh một tiếng?

Khi anh còn mông lung nghĩ ngợi, thì Minh Đại Quang đã nhắn.

" Sa Dĩnh Sa về rồi?"

Trình Thiếu Lăng cũng rep.

"??? Sao lại Sa Dĩnh Sa ở đây???"

Hóa ra không phải mỗi anh linh cảm đó là con gái mình, mà đến Minh Đại Quang cũng ngờ ngợ.

Vì sao lại thế?

Bởi cô bé ấy có đôi mắt giống hệt với đôi mắt của crush đầu đời, tới nỗi Minh Đại Quang nhìn thôi cũng nổi da gà và liên tưởng ngay tới một phiên bản khác là Sa Dĩnh Sa.

Bạch Anh Tử không kiên nhẫn được nữa, khẩn trương gọi vào số điện thoại của Trình Thiếu Lăng.

"Giữ đứa bé lại cho tôi. Cậu ở đâu, tôi tới ngay"



Quá hiểu bạn thân, Trình Thiếu Lăng nhận ra lời bông đùa vừa rồi có vẻ nghiêm trọng.

"Thật à?"

" Phải gặp mới biết được"

" Cơ mà ai biết đâu, nhóc con chạy mất rồi. Nãy cậu rep luôn có khi tôi còn giữ người lại hỏi han được. Chứ giờ con tôi đã dã ngoại xong, tôi phải đưa chúng về đã".

"Ừm... Nhắn tôi địa chỉ nơi đó, tôi cho người đi tìm hiểu".

"Ok. Mà chắc sẽ tìm được thôi, cô nhóc mặc áo đồng phục trường mầm non mà. Lớn hơn hai thằng con tôi, chắc cỡ 4-5 tuổi"

"Ừm, cảm ơn cậu"

" Không có gì. Ê, phát hiện được gì thì báo tôi một tiếng nhé. Tôi cũng hóng, không chừng...

Thiếu Lăng định nói không chừng đùa lại thành thật, nhưng ngại không nói tiếp. Hai người bạn thân đều biết Sa Dĩnh Sa là chấp niệm của Bạch Anh Tử, bình thường họ còn chả dám nhắc tới cái tên này trước mặt anh.

***

Văn Xuyên không mất nhiều thời gian để tìm được sơ yếu lý lịch của cô bé trong ảnh.

Họ Trần, giống họ gốc của Minh Hi.

Tên Yên Nhiên- " Yên" trong bình yên, "Nhiên" trong an nhiên.

Khai sinh không có bố, tên mẹ đúng là Trần Minh Hi thật.



Bạch Anh Tử nắm chặt tờ giấy trước mặt, sau đó đi tới địa chỉ nơi cư trú in trong học bạ của con.

Đó là một căn nhà nhỏ xinh trong khu phố không quá ồn ào. Mua được bất động sản như vậy ở khu mới nổi ngoại thành, có vẻ Dĩnh Sa có tài lực kinh tế khá ổn. Cũng phải, người phụ nữ anh yêu vốn rất giỏi giang mà. Xem ra mấy năm qua anh lo lắng thừa thãi rồi.

Dù rất vội muốn gặp cô chất vấn và nhận con ngay, nhưng giây phút đứng trước cổng nhà người mình thương nhớ, anh lại chần chừ.

Có phải cô hết yêu anh rồi, nên mới không cho anh biết sự tồn tại của đứa trẻ. Theo tìm hiểu thì cô chưa kết hôn, nhưng nhiều năm đã qua, nhỡ cô đang hẹn hò người đàn ông khác thì sao? Gặp rồi, anh phải nói gì mới được.

Vẫn yêu, vẫn nhớ, vẫn chờ ư? Như vậy có hèn mọn quá không? Khi cô không có anh mà vẫn sống rất ổn, không cần anh vẫn nuôi nấng con gái lớn khôn.

Hay nói hận cô, trách cô. Anh muốn lắm, nhưng anh không nỡ.

Nếu không yêu anh nữa, sao cô còn sinh con anh ra???

Nội tâm Bạch Anh Tử cồn cào mông lung. Mỗi năm trôi đi, anh lại thêm hao mòn. Anh tự thấy mình lúc này khá yếu đuối và kém cỏi.

Anh đã tưởng tượng cả tỉ lần, khi gặp lại cô, anh sẽ ôm cô thật chặt, sẽ không cho cô chạy thoát thêm lần nào nữa. Anh sẽ dành cả đời để yêu cô, để bù đắp cho những tổn thương cô từng phải chịu đựng.

Vậy mà giờ khác quá, anh không tự tin và chưa sẵn sàng đối mặt người phụ nữ của mình.

Gặp rồi, anh phải nói gì với con? Cô liệu có cho hai bố con anh nhận nhau? Nhận rồi, anh phải nói với con thế nào về sự vắng mặt ngần ấy năm, giờ mới chậm trễ hiện diện.

Anh rối điên lên được.

Ở thế chủ động tìm tới, mà cũng thật bị động.