Hai con người yêu nhau, chỉ đứng cách nhau một bức tường.
Anh ở ngoài băn khoăn, cô ở trong thong thả.
Trần Yên Nhiên cầm một trái táo, vừa gặm vừa đi ra sân chỗ mẹ đang tưới hoa.
Cô bé chỉ tay trên bức ảnh lưu niệm chụp cùng cả lớp ở chuyến dã ngoại ban sáng.
Mẹ ơi, ở lớp chỉ có mỗi con vừa mặc váy vừa mặc quần lửng. Kì cục lắm.Thì con mặc áo thay vì mặc váy cũng được mà.Nhưng con là con gái. Con gái thì phải mặc váy mới xinh. Mặc như này không đẹp gì cảLàm gì có quy định nào nói con gái phải mặc váy mới xinh chứ.Thấy vẻ ỉu xìu của nhóc con, Dĩnh Sa liền tiến tới sát cô bé và an ủi.
- Mẹ không ép con ăn mặc như vậy. Con có thể mặc đồ theo cách con muốn. Xin lỗi vì mẹ đã không nghĩ đến cảm nhận của con. Yên Nhiên à, thật ra ấy, mẹ cũng thích con xinh đẹp. Nhưng mẹ không mong muốn con quá xinh đẹp. Mẹ chỉ cần con an toàn, ít người để ý tới vẻ ngoài của con sẽ tốt hơn so với việc con xinh xắn, đáng yêu một cách nổi bật. Sau này lớn hơn thì con sẽ hiểu thôi. Con hãy nhớ rằng mẹ yêu con, và luôn muốn dành những điều tốt cho con gái của mẹ.
Sa Dĩnh Sa bị ám ảnh bởi quá khứ, dù hiện tại cô có đủ năng lượng chống đỡ bao bọc con, cũng có sự nghiệp và kinh nghiệm làm việc đáng nể. Nhưng cô luôn đau đáu lo sợ, hài lòng với việc con gái lớn lên một cách thật bình thường và bình dị, sống đúng với cái tên là được.
Yên Nhiên gật gù, có thể chưa hiểu hết nhưng Dĩnh Sa đoán con gái đã hiểu phần nào. Cô bé ngồi trên hiên, miếng táo cuối cùng thì đút cho chú chó nhỏ.
Mẹ ơi!Ói!Mẹ sắp sinh em bé chưa?Dĩnh Sa ngạc nhiên gặng hỏi.
Sao con lại hỏi thế?Tại vì các bạn ở lớp đều khoe có anh chị em. Con thích có anh trai, nhưng mẹ bảo con là con lớn, thì sau này sẽ là chị thôi.
Dĩnh Sa khi đi họp phụ huynh cho Yên Nhiên, cũng đã nghe qua giáo viên nói con mình ở lớp thuộc trường hợp duy nhất là con một. Vì thế các cô giáo cũng linh hoạt trong cách dậy dỗ, nói chuyện với con. Các bạn nhỏ khác đều có anh chị em, thậm chí có phụ huynh sinh 3-4 đứa. Thời bây giờ không còn giới hạn sinh 1 hay 2 con như thế hệ trước nữa. Đến nhà nước còn khuyến khích phụ nữ sinh đẻ.
Cô xoa xoa đầu Yên Nhiên rồi thỏ thẻ.
- Con có em Milo rồi mà!
Milo là tên con chó con có bộ lông màu nâu, nhìn giống màu sữa Milo nên Yên Nhiên đã lấy tên đó đặt luôn cho thú cưng, và hồn nhiên xưng chị, gọi em với nó.
Cô bé thả con chó ra, thở dài như thể già dặn lắm mà phân trần.
- Milo là chó mà. Ý con là em bé thật cơ.
Dĩnh Sa nhăn nhó giải thích.
- Chuyện này mẹ không hứa trước được ý. Giả sử, mẹ nếu thôi nhé. Nếu mẹ chỉ có mình con, dành hết yêu thương cho con mà không sinh em nữa, thì một mình con có buồn không?
Trần Yên Nhiên suy nghĩ mấy giây rồi nhìn mẹ
Con có thể yêu em mà, mẹ không cần yêu mỗi con đâu, mẹ chia cho em được mà. Con cũng buồn nhưng một chút thôi. Con có mẹ và em Milo rồi. Có em nữa thì thích hơn, không có thì cũng không sao cảỪm, cảm ơn con.Sao mẹ lại cảm ơn?Vì con là em bé ngoan!Cô con gái bé nhỏ của Dĩnh Sa toét miệng cười, hai mắt long lanh tự hào.
- Nên tuần nào con cũng được cô giáo phát phiếu bé ngoan đấy.
Nói rồi cô bé chạy vào nhà và ngồi chơi đồ chơi. Milo nằm ngay cạnh, có vẻ con chó cũng hiểu chuyện mà rất phối hợp. Nó im thin thít không hề chạy loạn vào đống đồ chơi trên thảm.
Yên Nhiên xếp búp bê lớn, búp bê nhỏ thành một hàng ngay ngắn, và bắt đầu chơi đồ hàng. Tay cầm thìa cầm nĩa đút vào miệng từng con búp bê một, còn không quên khen thưởng.
- Các em của chị ngoan lắm, chị xúc đồ ăn cho các em nha.