Dĩnh Sa nghĩ tới cảnh anh lấy người phụ nữ khác, rồi giành quyền nuôi con của cô. Con cô sẽ gọi người ta là mẹ, người mẹ đó liệu có thương con của cô không? Sau này Bạch Anh Tử có thêm đứa con khác thì Yên Nhiên sẽ ra sao?
Mới nghĩ sơ qua đã thấy không yên tâm rồi.
Đương nhiên cô muốn anh chứ, nhưng lời đã hứa với chủ tịch cô càng không thể nuốt lời.
Vừa nghĩ tới chủ tịch, thì Văn Xuyên đã hớt hải đi vào. Dĩnh Sa thấy cậu ấy nhìn mình đầy ái ngại.
- Cô Sa, đã lâu không gặp... Chủ tịch đang đợi phó chủ tịch ở phòng làm việc của ngài ấy.
Bạch Anh Tử không nói gì mà gật đầu đứng dậy. Văn Xuyên còn nhắc nhẹ cho anh chuẩn bị tinh thần.
- Ông ấy đang rất tức giận.
- Ừ, không tức giận mới là lạ. Không sao, tôi quen với cảnh đó rồi.
Trước thái độ dửng dưng của anh, Dĩnh Sa càng trở nên lo lắng hơn cả. Cô biết hai bố con nhà họ Bạch là người như thế nào.
Thấy cô đứng đơ ra đó, anh hắng giọng nhắc nhở.
- Không đi mà còn đứng đấy?
- Đi chứ, em không muốn ở cùng chỗ với anh. Em về với con em.
- Ai bảo em đi về. Cùng đi gặp bố với anh.
Cô nhăn nhó cự tuyệt.
- Ông ấy gọi anh thì anh tự đi mà đi chứ.
Bạch Anh Tử thở dài rồi cầm cánh tay cô lôi ra cửa. Sa Dĩnh Sa vùng vằng giẫy giụa và hất tay anh ra, nhưng không được.
- Bỏ em raaaaa.
Kết quả anh còn giữ cô chặt hơn..
Đằng nào em cũng phải gặp ông ấy thôi. Nhân tiện ở đây, chúng ta ba mặt một lời. Không lẽ em định trốn tránh mãi. Mà có trốn cũng không được, bố anh sẽ tìm tới em và con thôi, anh cũng không để em chạy mất thêm lần nào nữa.
Anh dứt khoát đưa cô đi cùng mình. Lúc đầu cô còn phản kháng, đến khi ra ngoài, rất nhiều nhân viên nhìn hai người thì Dĩnh Sa mới dịu xuống và miễn cưỡng bước theo.
Cô phải giữ thể diện cho anh, anh cũng tinh tế giữ thể diện cho cô, tranh thủ đan tay cô vào lòng bàn tay mình để thể hiện tình cảm.
Mắt cô trừng lên, anh siết mạnh một cái mà cô tưởng khớp ngón tay sắp bị bẻ gãy.
Hai người đứng đợi thang máy, vài nhân viên biết ý nhường chỗ, không ai dám đi chung thang với sếp lớn.
Dĩnh Sa nhìn cảnh thang máy dần khép lại, những người bên ngoài vẫn nhìn cô đầy dò xét thì chỉ biết cười gượng gạo. Còn anh, bản mặt lạnh lùng khiến cô cảm giác chút không gian nhỏ của thang máy cũng bị đóng băng theo.
Cả quãng đường là sự im lặng đến ngột ngạt.
***
Đứng trước cửa phòng chủ tịch, nơi trước kia quen thuộc và có thể đi lại tự do, thì nay Dĩnh Sa chùn bước không muốn vào.
Bạch Anh Tử biết cô lo sợ, chỉ đành khuyến khích.
- Nếu em không đấu tranh hết mình vì tình yêu của mình, anh không biết liệu có còn kiểu tình yêu nào khác dành cho em nữa không. Dĩnh Sa, lần cuối anh nói với em điều này. Anh không phải kiểu người nói nhiều, em biết đấy. Anh chỉ nói nhiều với người anh thật sự quan tâm. Nhưng nếu em hết lần này đến lần khác không để tâm tới lời anh nói, thì tuyệt đối anh sẽ không nói nữa. Anh cũng mệt mỏi không kém gì em cả.
Sa Dĩnh Sa nhìn vào cửa phòng, rồi lại nhìn anh.
Cô đã rất rất cố gắng để sống sót và nuôi nấng Yên Nhiên.
Đoạn tình cảm đối với anh những năm qua...
Tuy không nhắn tin nhưng lòng vẫn thương. Tuy không gặp mặt nhưng lòng vẫn nhớ. Tuy biết không thể bên nhau nhưng lòng vẫn mong.
Anh kiên nhẫn đợi cô sẵn sàng, cô mạnh dạn nắm chặt bàn tay anh rồi nói nhỏ.
- Chúng ta.. vào gặp ông nội của con thôi.
Câu nói này đã thể hiện rõ tâm tư của cô rồi. Cô sẽ làm mọi thứ vì con gái, thậm chí không cần ông ấy công nhận mình, chỉ cần ông ấy công nhận Yên Nhiên là cháu nội nhà họ Bạch. Không phải cô tham vọng cái danh phận để nhăm nhe tài sản, mà mong muốn đơn giản là Yên Nhiên có được tình thương yêu của nhà nội.
Chủ tịch Bạch có thể phớt lờ cô. Không sao, cô chịu được, chấp nhận được. Nhưng cô không muốn con mình không được coi trọng và bị ghẻ lạnh. Trẻ con không có lỗi, lỗi ở người lớn mà ra.