Hôm sau Trần Yên Nhiên có dịp biểu diễn văn nghệ ở nhà hát thành phố. Cô bé cùng các bạn ở lớp diễn một bài múa. Tuy nhiên nhóc con không múa, mà chỉ đóng vai một đám mây màu hồng phụ họa cho tiết mục.
Vai phụ nhưng không che lấp đi sự hào hứng và vui vẻ của cô bé. Bạch Anh Tử cũng có mặt, chuẩn bị cả hoa cả quà để tặng sau khi con biểu diễn xong.
Yên Nhiên thấy chú hôm nọ thì thắc mắc.
- Mẹ ơi, sao chú lại ở đây nữa?
- Sao thế? Con không thích chú sao? Chú quý con nên cùng mẹ tới cổ vũ con đó.
- ..hmmm, mẹ có thích chú ấy không?
Hmmm, có. Nếu không thích thì sao mẹ lại cho chú đi cùng tới đón con chứ.
- Mẹ thích thì con cũng thích.
Trẻ con ngoài lúc quậy và có những hành động khó hiểu, thì tâm hồn cũng có lúc rất đơn giản. Với Trần Yên Nhiên, nếu mẹ bảo an toàn, mẹ bảo được thì cô bé sẽ yên tâm tiếp nhận. Lúc đầu hơi rụt rè, dần dần cởi mở hơn chút.
Bạch Anh Tử thấy phiên bản nhí của mình quá đáng yêu, đã nhờ Dĩnh Sa chụp cho hai bố con một bức ảnh kỉ niệm.
Bức ảnh đầu tiên của họ, có một người bố cười hạnh phúc, và một cô con gái nhỏ hơi nhăn nhó.
Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của Yên Nhiên thì bật cười. Bình thường cô chụp ảnh thì con gái rất hợp tác, nhưng hễ có người lạ hoặc người khác chụp là cô bé lại làm mặt xấu. Tới nỗi cô giáo chụp ảnh gửi cho cô, cũng nói rằng bên ngoài Trần Yên Nhiên rất xinh xắn mà cứ lên ảnh là như bị dìm hàng dù cô giáo đã chụp đủ các kiểu.
Nhìn ảnh, Dĩnh Sa cũng ngạc nhiên khi mình có thể sao y bản chính. Cô biết Yên Nhiên giống bố, nhưng khi đặt hai người cạnh nhau thì càng ngỡ ngàng.
Bạch Anh Tử cười tủm tỉm mãi, gửi ảnh khoe bạn thân xong, không quên gửi cho cả bố mình kèm tin nhắn khoe khoang.
" Cháu nội của bố nay đi diễn văn nghệ ạ. Con bé thực sự rất đáng yêu. Vài hôm nữa con sẽ dẫn con gái con về thăm bố".
****
Chủ tịch Bạch đang đọc báo ở phòng khách. Thấy điện thoại báo tin nhắn, ông khẽ lướt qua thì nhận ra hiển thị " Con trai".
Bạch Anh Tử nếu không hỏi han sức khỏe bố, thì sẽ là báo cáo tình hình công việc, mỗi lần nói chuyện hay nhắn tin cũng ngắn gọn nhanh chóng.
Nay là ngoại lệ, tin nhắn về thế hệ măng non nhà họ Bạch. Ông ấy có thể cảm nhận rõ sự khẳng định của con trai dành cho đứa trẻ này.
Nào là "cháu nội của bổ", nào là "con gái con", lại còn nhắn mấy câu liền.
Bạch Cảnh Thiên gập báo lại và bỏ sang bên, sau đó đẩy gọng kính lên để nhìn cho rõ. Tuổi già mắt kém, ông ấy còn phải zoom to ảnh trên điện thoại, khóe môi bất giác cong lên.
Cao Nguyệt Lam bưng trà cho chồng liền tò mò.
- Mình có gì vui sao?
Ông ấy không cười nữa, mà đưa ảnh cho vợ xem. Người mẹ kế không ưa con chồng cũng phải thốt lên.
- Sa Dĩnh Sa cũng giỏi đấy, đẻ được đứa con gái không lệch đi đâu được. Như này khỏi cần xét nghiệm ADN thì ai cũng biết.
- Sao có thể không xét nghiệm ADN được. Làm gì cũng phải chắc chắn.
Nhận thấy chồng hắng giọng, người vợ nhanh chóng chữa cháy.
- Mình nói phải, chuyện hệ trọng dĩ nhiên phải chắc chắn.
Bạch Cảnh Thiên cầm ly trà lên nhấm nháp đầy thư thái. Hết một ngụm, ông ấy lại ôn tồn nhắc nhở vợ.
- Không hẳn là Sa Dĩnh Sa giỏi sinh con, cũng phải tính tới gen của Anh Tử nhà ta rất tốt mới tạo ra được đứa con giống bố nhiều như vậy.
- Vâng, đúng là như vậy.
Thi thoảng Cao Nguyệt Lam khá buồn cười với người chồng già. Ông ấy lạnh lùng đáng sợ thì cũng thường thôi. Giờ lại còn cạnh khóe so đo, trong khi bản thân rõ ràng không vui vẻ chấp nhận đứa cháu trên trời rơi xuống này.
Mà cũng đúng thôi, tâm lý của một số bậc ông bà nội thường hay thế. Không ưa con dâu, không thích cháu gái, nhưng cái gì tốt phải là của nhà nội mới được. Cứ thử khen cháu giống nhà ngoại, giống mẹ hơn xem, nhà nội dỗi liền.