Vốn dĩ Đới An Chi là cô gái tự tin có chút kiêu ngạo, đòi hỏi bạn đời với yêu cầu khá cao. Nhưng khi đối tượng xem mắt là Minh Đại Quang, cô đã cảm tình ngay lần đầu gặp. Vì thế mà gật đầu đồng ý kết hôn.
Lúc đầu cô cũng khá lạnh nhạt hờ hững, nhưng bản tính phụ nữ đôi khi dễ mềm lòng, huống hồ anh là chồng cô, cô không dành tình cảm cho anh thì dành cho ai chứ. Thực ra Minh Đại Quang không tệ, có sự nghiệp, có công danh, không nóng không lạnh với vợ nhưng tuyệt nhiên không có người phụ nữ khác. Thành ra An Chi không có gì để trách, thậm chí nghi ngờ có phải do bản thân nhạt nhẽo nên chồng mới xa cách như vậy.
Nghĩ thời gian lâu dài sẽ khiến tình cảm thêm nồng đậm, cứ thế ngày qua ngày chuyện vợ chồng lại chẳng có gì tiến triển.
Anh làm việc anh, cô làm việc cô, việc chung của gia đình dòng họ thì cùng nhau. Vẫn chung giường, vẫn làm những chuyện thân mật của người làm vợ làm chồng.
Có những thứ rõ ràng của mình, mà cô lại chẳng kiểm soát được, như tình yêu của người đàn ông tên Minh Đại Quang chẳng hạn.
Ai cũng xứng đáng được yêu, chỉ là cô yêu anh, còn anh thì không yêu cô. Thế thôi!
***11
Minh Đại Quang thấy vợ bị bơ vơ, khi Sa Dĩnh Sa ôm con gái, Hà Thương Huyền ôm con trai, còn cô ấy thì ngồi tự nắm tay mình.
Dĩnh Sa tinh ý nhận ra Đới An Chi khá trầm, lúc đầu nghĩ cô có xuất thân cao hơn những người phụ nữ còn lại nên chảnh, nhưng tiếp xúc thì thấy không đến nỗi nào, bèn bảo con gái mang hoa quả mời cô.
- Cô ơi, trong này có em bé không ạ?
Yên Nhiên hồn nhiên đặt tay lên bụng An Chi, hai mắt tròn xoe tò mò.
Chưa có em bé, trong này có đồ ăn cô vừa ăn thôi.Vậy cô sắp có chưa?Đới An Chi xấu hổ nhìn chồng, sau đó ngượng ngùng.
Cái này...khi nào có cô sẽ báo cho Yên Nhiên nhé.Vâng, cô nhớ nhé. Con thích em trai!Hai đứa trẻ nhà họ Trình cũng nhao nhao.
- Con thích em gái cơ.
Trình Thiếu Lăng túm hai thằng nhóc lại rồi làm hòa.
- Được rồi. Đây không phải chuyện mấy đứa có thể quyết định được. Các con cứ ngoan ngoãn đợi thôi, nghe chưa?
Minh Đại Quang thấy ai nấy đều nhìn mình, chỉ ậm ừ cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
...Trên đường về, cả hai người lại rơi vào im lặng. An Chi nhìn cột đèn giao thông trên đường thì bất giác thở dài.
Đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng. Dừng hay là chạy, chuyện buồn vẫn mang.
Đường khó đi là do cô chọn, người khiến cô buồn là người cô cho phép. Đâm lao phải theo lao, chứ còn lâu nhà họ
Đới mới cho phép con cái ly hôn dù không hạnh phúc. Nhiều khi cô giả vờ vui vẻ còn thấy dễ dàng hơn là phải giải thích vì sao mình buồn. Làm gì có ai thích cô đơn đâu, chẳng qua là sợ bản thân thất vọng với chính sự lựa chọn của mình.
Cô bâng quơ nhìn ra cửa xe và nói.
- Có phải chúng ta đã quá vội vã để trưởng thành, rồi mới phát hiện ra làm trẻ con mới là điều tuyệt vời nhất?
Minh Đại Quang đang xem tin tức trên điện thoại, nghe chữ được chữ không, tưởng vợ gặp tụi nhóc nhà bạn xong thì cũng sốt ruột muốn có con rồi.
An Chi?Um!Cô quay lại nhìn chồng, anh cũng nhìn vào mắt cô và nói tiếp.
Em thích con trai hay con gái?Sao anh hỏi thế?Anh tò mò muốn biết đứa con đầu em sẽ mong là giới tính gì?Gì cũng được, là con của anh, do em sinh ra là được.Minh Đại Quang hơi cười không đáp, một tay nắm nhẹ tay cô, tay còn lại tiếp tục lướt màn hình điện thoại.
Cô biết anh chưa muốn, anh chỉ tò mò do khi nãy tụi nhóc bày tỏ.
Anh nhìn cô như một người đàn ông nhìn một bông hoa tàn mà anh đã hái, khó mà nhận ra vẻ đẹp mà anh đã hái và làm hỏng nó.
Nếu đôi mắt có thể ôm, có lẽ cô đã ôm dáng vẻ của anh vô số lần.