An Chi mải lơ đãng nghĩ về con trai, con gái mà bất cẩn ngã sõng soài trong nhà tắm.
Đau điếng lò dò không đứng dậy nổi, cô gọi chồng nhưng có vẻ không có ai bên ngoài. Cô không khóc mà chỉ tự cười bản thân.
Mất một lúc sau người phụ nữ mới khập khiếng đứng lên, một tay xuýt xoa chỗ khuỷu tay vừa bị va mạnh dưới sàn. Đúng lúc Minh Đại Quang trở về phòng để chuẩn bị đi ngủ, thì thấy cô ở phòng tắm bước ra, váy ngủ ướt sũng, cả người đứng không thẳng.
- Em sao thể?
Cô tủi thân rồi ấm ức.
- Em ngã.
Anh nhíu mày tiến lại nhìn cô một lượt rồi hỏi tiếp.
- Đau không?
Cô gật đầu, ánh mắt buồn rầu nhìn anh.
- Đau!
Đau cả thể xác, đau cả lòng.
Minh Đại Quang lấy một bộ váy ngủ khác rồi tự nhiên đưa tay muốn cởi bộ đồ Đới An Chi đang mặc trên người.
Co xau ho ne tranh.
Em tự làm được.Đau mà, anh giúp em. Mau lên còn bôi thuốc nữa.Cô đứng yên để anh mặc bộ đồ khô ráo lên người. Họ là vợ chồng mấy năm, nhìn nhau bao lần lúc trần trụi nhất, chút việc cỏn con này thì có là gì.
Hiếm hoi được chồng quan tâm gần gũi, cô đã mạnh dạn hôn vào môi anh một cái rất nhanh. Minh Đại Quang không cảm xúc, liền xoay người ra tủ tìm thuốc. Cô hụt hẫng và bị quê, chút niềm vui vừa nhen nhóm lập tức lụi tàn.
Lòng nặng nề chữ "tưởng", tưởng thật lòng, tưởng người thật sự thương. Người chung tình, nặng nhất là chữ
"thương". Cô thương anh bận bịu, áp lực gánh vác gia tộc, giờ lại phải tự thương lấy mình.
Đau hay không, chỉ duy nhất bản thân cô rõ. Tiếc quãng thời gian qua hay không, chỉ cô mới có thể trả lời. Tự nhiên cô hối hận quá, hối hận vì sớm thích, vội yêu, mau cưới rồi cố chịu đựng.
Minh Đại Quang nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết sưng ở khuỷu tay, nhìn lên mắt vợ thấy đã đỏ hoe từ khi nào.
Đau phát khóc hả? Không sao đâu, cảm giác của con người mà, em không cần kìm nén.Anh đã nghe cá voi khóc chưa?Cô bất ngờ hỏi một câu không liên quan cho lắm.
Chưa. Nay tụi nhóc kể chuyện cá voi cho em à?Không. Tụi nhóc sao hiểu được chứ!Hiểu gì? Nếu cá voi khóc thì sao ư?Um. Sẽ chẳng sao cả, vì xung quanh nó là đại dương. Không ai phát hiện ra nó khóc, vì nước mắt lập tức hòa vào nước biển. Đều là nước, đều hơi mặn. ...Nếu em khóc thì sao?Anh ngẩng lên nhìn cô, khi chưa biết nên trả lời thế nào thì cô đã tự đáp.
- ...Cũng chẳng sao hết, vì xung quanh em làm gì có ai thật lòng quan tâm.
Anh nhăn nhó phản đối.
Ai nói thế? Anh đang quan tâm em mà.Không phải!Người chồng thấy tâm trạng của vợ hôm nay rất bất thường, anh chỉ thở dài bôi xong thuốc và nói.
- Ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.
Lúc này Đới An Chi không gồng nữa, cô bật khóc, trút hết nỗi muộn phiền cho anh nghe.
- Toàn là chuyện li ti như hạt vừng, nhưng hạt vừng rơi đầy đất lại khiến con người ta nhặt đến suy sụp tan tành.
Anh lạnh nhạt một lần, thờ ơ hai lần, miễn cưỡng ba lần. Anh không bận tâm, còn em thì có bận tâm. Em không biết mình có gì chưa được, có gì chưa vừa ý anh, mà anh luôn có một khoảng cách vô hình với người vợ này. Tại sao anh không chịu có con với em? Tại sao???? Anh không yêu em phải không? Trái tim không thế nhìn bằng mắt, nên anh không biết nó tổn thương nhường nào.
Cô vừa chất vấn, nước mắt vừa ầng ậc rồi rơi.
Anh bất động trước sự bùng nổ của vợ. Nói thật là anh cũng không ngờ cô lại suy sụp đến thế. Họ vẫn ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, hoạt động chung cũng kề cạnh. Anh tự nhận mình đã làm mọi thứ vừa đủ, vừa ổn, không hơn không kém, vốn nghĩ như vậy sẽ đem lại cho cô cảm giác yên tâm và an toàn.
Hóa ra mọi thứ không như anh luôn nghĩ.
Minh Đại Quang vuốt ve má cô, giọng nhàn nhạt cất lời.
- Cuộc đời và phim ảnh không giống nhau. Cuộc đời buồn hơn nhiều. Bản thân anh cũng sống trong nỗi bất lực cùng cực khi hôn nhân, sự nghiệp đều do bố mẹ định đoạt. Anh chầm chẩm học cách làm tê liệt bản thân, sau đó chầm chậm sống lại. Xin lỗi vì anh không yêu em ngay từ đầu, xin lỗi vì khiến em tự nghi ngờ bản thân. Là anh chưa tốt, chỉ quan tâm tới cảm xúc của riêng mình mà không để ý tới cảm nhận của em. Chúng ta sẽ không vì thế mà chia tay, nói đúng hơn là ly dị. Vũ trụ, núi sông đều có nét lãng mạn, một chút ấm áp của em cũng đáng đề anh cố gắng. Anh có muốn giống hai bạn của mình, không ai muốn hôn nhân lỡ dỡ tan vỡ cả.
Đới An Chi là người yêu nhiều hơn, chỉ cần mấy lời này liền nguôi ngoai tất cả. Anh ôm cô vỗ về.
- Cảm ơn em đã thích anh!
Cô nghèn nghẹn thủ thỉ, hai tay ôm người anh thêm gắt gao.
- Em cũng thích em của những năm tháng dành để thích anh.
Khúc mắc được gỡ bỏ, nhưng để son sắt bền chặt đi với nhau lâu dài trên quãng đường hôn nhân thì còn phải có sự cố gắng của cả hai, mà cố gắng của Minh Đại Quang rất quan trọng. Anh cần thời gian để từ từ thích nghi, để dần dần thay đổi.
May cho anh, vợ anh là người có sức chịu đựng tốt, có sức nhẫn nại cao, có lòng kiên trì bền bỉ.