- Thiếu Lăng, có bao giờ cậu nhớ thời điểm trước khi kết hôn không, cái thời cậu bay nhảy khắp nơi trước khi ngày ngày về nhà ăn cơm và ôm vợ ngủ ấy. Giờ cậu ngoan quá, thi thoảng tôi thấy không chân thực.
Minh Đại Quang phát ngôn một câu xanh rờn, liền bị Trình Thiếu Lăng giãy nảy ném cho một cái lườm sắc lạnh.
Ông đây ngoan mà cậu cũng ý kiến được.Thì người ta vẫn nói giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.Trình Thiếu Lăng bất ngờ thở dài.
- Vợ tôi có lúc hâm hâm lại tưởng tượng tôi sẽ ngựa quen đường cũ. Cũng khó trách được cô ấy. Huống hồ bố tôi già rồi vẫn đổ đốn. Cô ấy lo lắng không sai. Kiểu sợ tôi và ông ấy không giống lông cũng giống cánh. Nên tôi tự dặn lòng mình phải ra dáng người bố, làm gương cho hai thằng nhõi nhà tôi. Có con mới hiểu lòng cha mẹ. Tôi bỗng dưng cũng đồng cảm ít nhiều với ông bà già khi có thằng con ngỗ ngược như mình. Thực ra bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái thôi. Đương nhiên ai chả có lúc this lúc that, nói thật là tôi cũng nhớ cái thời bay nhảy vui vẻ thời xưa. Nhưng tem tém lại, nghĩ ngoài Thương Huyền chắc đếch ai chịu được tôi nữa, phải cố mà giữ cô ấy thôi. Sau này làm sao có thể gặp một người yêu mình thật lòng, cam tâm tình nguyện bên mình giống cô ấy nữa chứ. Phụ nữ đến với tôi chỉ nhìn túi tiền của tôi, chỉ có cô ấy là khác.
Lại nhắc tới có con mới thấu lòng cha mẹ, Bạch Anh Tử liền nghĩ tới người bố chủ tịch. Anh tiếp tục thử đặt mình vào vị trí của ông ấy, dần chiêm nghiệm và hiểu hơn. Anh lo nghĩ cho Yên Nhiên, thì ông ấy lo cho anh cũng vậy.
- Đang sống phóng túng tùy tiện, giờ vào khuôn khổ, lúc đầu phải nói là bỡ ngỡ khó khăn.
Người đàn ông họ Trình chia sẻ những trải nghiệm của bản thân, một ly rượu uống hết, lại tâm sự một điều.
- Nhàm chán. Thật, ngày nào cũng đi làm rồi về, về rồi ăn cơm, ăn xong đi ngủ. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, nhất là với người bát ngát hay lượn lờ như tôi. Nhưng Thương Huyền nói thế này, tôi liền cảm thấy ý nghĩa hẳn. Cô ấy bảo cô ấy rất trân trọng những gì cô ấy đang có, ngày xưa có mơ cô ấy cũng nghĩ chả bao giờ có được cuộc sống gia đình như hiện tại. Cô ấy chỉ loanh quanh hết ngày với hai đứa trẻ, chẳng thể đi làm, cũng chẳng có nhiều thời gian cho bản thân để làm những điều cô ấy thích. Vậy mà cô ấy không hề nhàm chán, cô ấy bảo đấy là bình yên.
Bình yên đó, các cậu hiểu không? Không phải du lịch xa hoa, không phải món đồ gì hoành tráng khiến người khác ghen tị, mà là chấp nhận sự nhàm chán cùng nhau. Ngày này qua ngày khác sống cùng một mái nhà, ăn chung một bữa cơm, ngủ chung một chiếc giường vẫn dành sự quan tâm, tận hưởng, biết ơn sự ổn định một cách trọn vẹn. Vợ tôi tích cực lạc quan cực, có lẽ cô ấy đơn giản nên không bao giờ cố gồng lên tỏ ra mình bí ẩn hay thú vị.
Mấy cái này hồi đi cưa gái thì hứng thú, chứ để ở lâu dài, tôi cá là không ai có thể luôn luôn thú vị sâu sắc trong mắt người còn lại. Hà Thương Huyền chính là hình mẫu của kiểu người không có đau khổ làm sao hiểu được hạnh phúc, không có nhàm chán làm sao hiểu được vui vẻ. May mắn cho tôi, có vợ mang một năng lượng tích cực. Chứ gánh vác gia đình đã mệt rồi, về nhà vợ còn loạn lên khó hiểu thì chịu đấy, không thở nổi đâu. Để được vậy thì phải có một người nhường nhịn, và một người biết điều. Không đâu xa, chính ông bà già tôi này, ai cũng không chịu xuống nước nên hễ bên cạnh nhau là cãi vã. Đến nỗi ông ăn chả thì bà cũng ăn nem cho bằng nhau thì thôi.
Nên hôn nhân mới tan vỡ đấy. Cũng cố chịu đựng rồi, nhưng mãi không ai chịu hiểu ai, thành ra giọt nước tràn ly, ông đi đằng ông, bà đi đằng bà, không ra thể thống gì cả, ảnh hưởng tới cả thế hệ con cháu. Khi đã lập gia đình, chúng ta không chỉ sống cho mình, mà còn vì người thân nữa.
******
Kể chuyện một chút nha.
Mình cũng có vài người bạn chơi cùng nhau gần 10 năm, từ thuở sinh viên đến khi lấy chồng, sinh con. Chúng mình có những điểm giống, và khác nhau, cũng có lúc hạnh phúc, có lúc trục trặc và bỡ ngỡ trong cuộc hôn nhân của mỗi người.
Trong một nhóm, có người vô tri, có người cầu toàn, có người dễ tính, có người thận trọng. Sắc thái về tình yêu và hôn nhân của chúng mình na ná ba nhân vật bạn thân ở truyện. Thi thoảng chúng mình gặp nhau, lúc có chồng đi cùng, lúc có con đi cùng, lúc thì chỉ có chúng mình thôi. Chúng mình tâm sự, chia sẻ và khuyên nhủ nhau nữa.
Thực sự hành trình yêu, hôn nhân, rồi có con với mình đã vỡ mộng khá nhiều. Áp lực từ cuộc sống, kỳ vọng từ gia đình, sự bất đồng vợ chồng khiến mình có lúc thốt lên: biết thế đ' lấy chồng
Mình chán nản tới mức viết đơn ly hôn, lên mạng tìm hiểu luật để giành quyền nuôi con. Rồi mình hút thuốc, mình uống cafe và trà đặc, mình trầm tính hẳn đi.
Qua một thời gian nhìn nhận và vợ chồng thằng thắn ngồi nói chuyện, chúng mình dung hòa lại cuộc sống, hướng tới mục tiêu chung là mua nhà, mua xe, nuôi con thật tốt, báo hiếu bố mẹ.
Không hơn thua nhau nữa, đôi khi thấy khá nhàm chán. Các bạn biết không, cái tuổi của mình, khi các bạn bè mua nhà, mua xe, cho con học trường top, khiến mình bị ganh đua và cố chạy theo. Nhưng không có gì hoàn hảo cả. Mình biết đủ, biết vừa, tự nhiên thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Con mình chuyển từ trường tư về trường công lập, cả nhà ở một ngôi nhà vừa phải, đi một chiếc xe vừa phải. Mình vẫn sống đầy đủ, và lạc quan hơn.
Không ít người nói với mình họ rất hâm mộ cuộc sống của mình. Vì họ thấy mình sống chill quá, học đại học xong lại làm công việc yêu thích chả liên quan tới ngành học. Họ bảo nếu mình làm mạng xã hội có khi nổi lắm, với seri về chồng con, về nấu ăn, về chia sẻ quan điểm. Nếu là trước đây có lẽ mình đã làm rồi, nhưng hiện tại mình khá khép mình. Mình hài lòng với hiện tại.
Các bạn biết không? Gia đình, bạn bè, người thân của mình không ai biết mình ngày ngày viết truyện online. Mọi người thấy mình cầm điện thoại, ngồi máy tính chỉ nghĩ mình đang phục vụ công việc kinh doanh của bản thân.
Mình hạnh phúc với bí mật nhỏ này. Dù truyện của mình không nổi, mình được ít người biết đến, nhưng mình có một lượng độc giả thân quen luôn đồng hành và sát sao. Cảm ơn mọi người rất nhiều, đã dành thời gian đọc truyện của mình, đem lại cho mình một niềm vui theo đuổi đam mê giữa dòng đời xô bồ náo nhiệt.
Những nhân vật và sự kiện mình lồng ghép trong truyện, đâu đó là câu chuyện của chính mình.