Đại Chúa Tể

Chương 1445: Tần Bắc Huyền




Thanh âm trầm thấp như tiếng sấm, vang vọng giữa thiên địa, không nghe ra hỉ hộ, nhưng khi khi thanh âm này vang lên, vô số người đều cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch.

Linh lực uy áp của Tần Bắc Huyền này tuy không mênh mông mãnh liệt như Liễu Bách Hoa, nhưng lại giống như sóng ngầm dưới biền rộng, vô thanh vô tức, hàm chứa trong đó sự kinh khủng cực kỳ.

Trong đại điện, từng ánh mắt hoảng sợ nhìn về thân ảnh trên bầu trời xa xa kia, người đó thân thể cao lớn, trên người mặc thanh bào (áo xanh), bên trong 2 mắt linh lực nội liễm, nếu không vì cái cảm giác áp bách kinh khủng đó, sợ rằng ai cũng sẽ cho rằng hắn là một người bình thường.

Nhưng mà ai ai ở đây cũng hiểu rõ, cái người nhìn như người bình thường này rốt cục có thân phận bực nào...

hắn chính là tông chủ bắc huyền tông, đồng thời cũng là kẻ nắm giữ 4 tòa đại lục bao gồm cả bách linh đại lục, tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn, ờ nơi tây bắc đại thiên thế giới này cũng có danh tiếng cực lớn.

Nhân vật như thế, cho dù đưa mắt khắp đại thiên thế giới cũng coi như là bá chủ một phương.

"Cha!"

Bách Linh Vương thấy người vừa tới, lại lần nữa mừng như điên, vô cùng kích động.

"Bắc Huyền, chàng nhất định không thể bỏ qua cho tiểu tử này!". Lúc này, Liễu Bách Hoa cũng phục hồi tinh thần lại sau khi bị Mục Trần hạ sát thủ lúc trước, cắn răng nghiến lợi nói.

Nàng cảm thấy cực kỳ tức giận, vốn cho rằng Mục Trần này cùng lắm chỉ tương đương mình, nhưng ai ngờ mới giao thủ 2 hiệp, suýt chút nữa nàng đã bị trấn giết ở đây.

Mục Trần sức chiến đấu kinh người, khiến cho nàng sợ hãi, vì thế lúc này càng là hận sao Tần Bắc Huyền trực tiếp xuất thủ, trực tiếp chém chết Mục Trần ở đây.

Mà mấy người Bắc Linh Minh vốn đang thở phào nhẹ nhõm vì Mục Trần dễ dàng đánh bại Liễu Bách Hoa, thì lúc này lại lần nữa tim giật thót lên, sắc mặt trắng bệch, mặc dù khoảng cách giữa bọn họ với thế giới của thiên chí tôn còn rất xa xôi, nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ biết được chênh lệch giữa linh phẩm và tiên phẩm thiên chí tôn.

Bắc huyền tông là siêu cấp thế lực rất nổi tiếng ở vùng tây bắc đại thiên thế giới, không ai có thể xưng bá 4 tòa đại lục, vậy mà bắc huyền tông lại có thể làm được điểm này, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là thực lực cường hãn - tiên phẩm thiên chí tôn của Tần Bắc Huyền.

Mục Trần có thể dễ dàng đánh bại Liễu Bách Hoa, nhưng cũng không nhất định chiếm được chút lợi thế nào trong tay Tần Bắc Huyền, huống chi lúc này Tần Bắc Huyền còn dẫn theo 3 vị hảo hữu tới trợ trận.

Tính toán như vậy thì đối phương thậm chí có 5 vị thiên chí tôn, đội hình như vậy đủ để dọa cho người khác sợ vỡ mật.

Có điều trong lúc bọn họ đang kinh hoàng, Mục Trần lại là thần sắc không gợn sóng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Bắc Huyền xa xa trên bầu trời, chậm rãi nói: "Ngươi chính là tông chủ bắc huyền tông, Tần Bắc Huyền?"

"Chính là bản tọa." Tần Bắc Huyền thản nhiên nói.

Tần Bắc Huyền thần sắc lạnh nhạt,nhìn dáng vẻ này thì hiển nhiên là biết rõ mọi chuyện từ trong miệng vị trường lão về gọi cứu binh, có điều hắn vẫn nhạt giọng nói: "Con ta tuy là không đúng một chút, nhưng ngươi chặt của nó 2 cánh tay, cũng hơi quá đáng một ít"

"Vì sao?". Mục Trần cười một tiếng, nói:"Nếu ta tới trễ nửa ngày nữa, thì có lẽ cha ta cũng sẽ không chỉ bị chút vết thương thế này, bằng hữu của ta không chừng cũng sẽ phải chịu nhục, chẳng lẽ ngươi cảm thấy con trai ngươi cao quý hơn cha ta và bằng hữu của ta sao?"

Mặt hắn dù nở nụ cười, thế nhưng giọng nói đã dần dần trở nên lạnh như băng.

"Đồ si tâm vọng tưởng, con của ta trời sinh kiều quý, dĩ nhiên là cao quý hơn các ngươi". Liễu Bách Hoa nghe vậy, nhất thời lên tiếng châm chọc, giờ Tần Bắc Huyền đã tới đây, nàng một lần nữa lớn gan hơn, nói đi nói lại không chút lưu tình.

Mục Trần nghe vậy, trong mắt hàn quang chợt lóe: "Bớt mồm đi! Thật sự cho rằng thứ này có thể bảo vệ được ngươi sao?"

Vừa nói, bàn tay hắn chợt vung lên, chỉ thấy tử viêm trọng quyền đang bị quy giáp chặn lại đột nhiên bộc phát ra từng ánh lửa một, tử viêm khởi động, một lần nữa hung hăng đánh xuống quy giáp.

ầm!

Tử viêm trọng quyền toàn lực đánh xuống, nhiệt độ đáng sợ lan ra, ngay cả vùng đất quanh đó cũng bị hòa tan, tử viêm bao quanh quy giáp, trực tiếp đốt nó cháy xèo xèo.

Mảnh quy giáp màu xanh này hiển nhiên là một kiện linh phẩm tuyệt thế thánh vật, thế mà lại không chịu nổi tử viêm bá đạo này, dưới sự thiêu đốt, ngay cả quy giáp cũng hơi có dấu hiệu bị nung chảy.

ùng!

dưới sự thiêu đốt của tử viêm, sức phòng ngự của quy giáp giảm nhiều, mà sức mạnh của trọng quyền lúc này cũng truyền xuống.

Không đợi Tần Bắc Huyền kịp phản ứng, một quyền đã đánh cho cả quy giáp lẫn Liễu Bách Hoa hung hăng đập xuống mặt đất.

Một cái hố khổng lồ vạn trượng xuất hiện trong thành thị, Liễu Bách Hoa cả người nám đen, tóc tai cháy sạch sẽ, bên ngoài thân thể, ánh sáng của quy giáp trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, lúc trước nếu không nhờ nó hóa giải phần lớn sức mạnh của trọng quyền, chỉ sợ một quyền này đánh xuống, linh thể của Liễu Bách Hoa cũng gần vỡ vụn.

Tuy là như vậy, nhưng lúc này nàng cũng bị trọng thương, gương mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng khó có thề tin, hiển nhiên nàng không thể tin được Mục Trần lại gan to tày trời như vậy, dám xuất thủ với nàng ngay trước mặt Tần Bắc Huyền.

"a!"

Liễu Bách Hoa giận dữ đến cực hạn, thét lên chói tai, trong thanh âm tràn đầy oán độc: "Bắc Huyền, mau giết hắn!"

Tần Bắc Huyền nhìn cảnh này, sắc mặt cũng có chút khó coi, hành động này của Mục Trần, không nghi ngờ gì chính là không coi hắn ra cái gì cả, cái này cũng khiến hắn tức giận, thanh âm âm trầm, nói: "Nếu các hạ đã không kiêng nể ai như thế, hôm nay bản tọa cũng chỉ có thể bắt ngươi lại".

Tiếng nói vừa dứt, tay áo hắn vung lên, quy giáp màu xanh đang bảo vệ Liễu Bách Hoa bay lên cao, chớp mắt sau đó, biến thành một con thanh sắc cự quy* khổng lồ mấy vạn trượng.(*rùa xanh)

Con cự quy này mặt mũi dữ tợn, vừa xuất hiện liền há cái miệng khổng lồ, phun ra thanh sắc hồng lưu*, hồng lưu cuồn cuộn, mỗi một giọt đều nặng tựa núi non, bao phủ về phía Mục Trần (*dòng lũ màu xanh)

"haha, Bắc Minh Quy này của tần huynh đúng là lợi hại, dưới Bắc Minh hồng lưu này, phía dưới tiên phẩm không ai có thể địch lại". Sau lưng Tần Bắc Huyền, trong số 3 vị thiên chí tôn đến trợ trận, có một người mở miệng cười nói.

2 người còn lại khẽ gật đầu, hiền nhiên cũng biết rỗ lai lịch của Thanh sắc hồng lưu này, trong quá trình Tần Bắc Huyền khai sáng ra bắc huyền tông, Bắc Minh Quy này đã cùng với Tần Bắc Huyền đánh bịa không biết bao nhiêu thiên chí tôn.

Mà người trẻ tuồi trước mắt, xem xét dao động linh lực thì mới chỉ là linh phẩm trung kỳ, thực lực như vậy căn bản không thể nào chống lại Tần Bắc Huyền.

"Bắc Minh quy sao..."

Mục Trần ngẩng đầu nhìn thanh sắc cự quy, Bắc Minh Quy này cũng là một loại siêu cấp thần thú, sau khi trường thành có thực lực sánh ngang thiên chí tôn, Tần Bắc Huyền này hẳn là lấy được hài cốt tiên huyết của nó, đem luyện chế thành một đạo linh phẩm tuyệt thế thánh vật.

Theo lẽ thường mà nói, khi một vị tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn thúc giục tuyệt thế thánh vật, bất kỳ linh phẩm thiên chí tôn nào cùng chỉ có thể bó tay chịu trói, nhưng có điều là Mục Trần cũng không nằm trong số này...

"Xem ra một nhà các ngươi đều không nói đạo lý, đã như vậy thì dùng quả đấm đi"

Mục Trần lắc đầu một cái, thần sắc hờ hững, chợt một tay kết ấn, nhất thời trên người có từng đường linh văn sáng chói nổi lên, ước chừng 9 đạo.

Mà cùng lúc đó, sau ót Mục Trần có một mảnh ánh sáng hỗn độn bay lên, dường như vô thượng vô hạ, thậm chí ngay cả thời gian, không gian cũng không có, huyền ảo cực kỳ.

"Phù Đồ Hỗn Độn Quang"

Mục Trần quát lạnh trong lòng một tiếng, chỉ thấy mảnh ánh sáng hỗn độn kia quét về phía thanh sắc hồng lưu đang gào thét tới.

soạt!

ánh sáng hỗn độn xẹt qua, trong nháy mắt thanh sắc hồng lưu khí thế hung hăng đã biến mất sạch sẽ, mà mảnh hỗn độn quang sau ót Mục Trần lại có thêm một vệt nhỏ màu xanh.

Lướt một cái bắt đi thanh sắc hồng lưu, Mục Trần cũng không vì thế mà dừng tay, tâm niệm vừa động, ánh sáng hỗn độn một lần nữa bay lên, trực tiếp xuyên thấu không gian, một lần nữa quét qua thanh sắc cự quy.

soạt.

Ánh sáng hỗn độn cuốn quang không gian, thanh sắc cự quy cũng biến mất không dấu vết, mà mảnh ánh sáng hỗn độn phía sau Mục Trần lại thêm một con tiểu quy màu xanh lớn cỡ lòng bàn tay.

Một quy bị cuốn vào trong hỗn độn quang này, bất kỳ thứ gì cũng sẽ bị trấn áp, hơn nữa trải qua hỗn độn quang tẩy rửa, hóa thành hư vô...

"Cái gì?!". Một màn này trực tiếp khiến con ngươi Tần Bắc Huyền co rụt lại, phía sau lưng, 3 vị thiên chí tôn sắc mặt cũng kịch biến, hiện vẻ không thể tin nổi.

Bọn họ không thể ngờ tới, Bắc Minh Quy của Tần Bắc Huyền trước giờ chưa từng gặp bất lợi, thế mà hiện giờ, dưới tay của thanh niên này lại không chịu nổi một kích.

"Ánh sáng sau lưng tiểu tử kia rốt cục là thần thông gì? sao có thề bá đạo như thế?!". Một vị thiên chí tôn khiếp sợ nói.

Trong đại điện, đông đảo thủ lĩnh bách linh đại lục thần sắc cũng cứng ngắc, hiền nhiên cảnh vừa rồi cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Mà những cao tầng của Bắc Linh Minh thi đã sớm bị chấn kinh đến mức không biết nên tỏ ra thế nào rồi.

Nơi xa trên bầu trời, sắc mặt Tần Bắc Huyền hoàn toàn ngưng trọng, ánh mắt hắn kiêng ky nhìn ánh sáng hỗn độn sau lưng Mục Trần, sau đó quay đầu hướng về 3 người sau lưng, ôm quyền nói: "3 vị, lần này sợ rằng phải xin mọi người xuất thủ tương trợ một lần".

Vào giờ phút này, Tần Bắc Huyền đã không dám coi Mục Trần là linh phẩm thiên chí tôn bình thường nữa, sức chiến đấu kinh người như thế, ngay cả hắn cũng không thể không kiêng kỵ, cho nên, để cho không lật thuyền trong mương, hắn cũng không để ý tới thể diện, muốn mời bằng hữu xuất thủ một tay.

Nghe được lời của Tần Bắc Huyền, 2 trong 3 vị linh phẩm thiên chí tôn chần chờ một chút, đều gật đầu một cái, thủ đoạn của Mục Trần mặc dù kinh người, nhưng dù sao bọn họ cũng chiếm ưu thế về nhân số, nếu liên thủ, Mục Trần chắc chắn không thể địch lại.

Tần Bắc Huyền thấy vậy, ánh mắt chuyền hướng tới người cuối cùng, đây là một vị có thực lực giống hắn - cùng đạt tới tiên phẩm sơ kỳ, nếu người này cũng xuất thủ trợ giúp thì hôm nay bất kể Mục Trần có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng khó tránh khỏi thất bại.

Có điều, khiến hắn không ngờ là, vị tiên phẩm hảo hữu này cũng không hào sảng đáp ứng hắn, mà lại nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào mảnh ánh sáng hỗn độn sau lưng Mục Trần, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Lữ Huynh?"

ánh mắt Tần Bắc Huyền nhìn về phía hắn, có chút nghi hoặc, người bạn thân này giao tình với hắn coi như khá sâu, trong quá khứ cũng từng giúp đỡ lẫn nhau, tại sao hôm nay đối diện với một linh phẩm thiên chí tôn lại vẫn chưa đồng ý chứ.

Vị tiên phẩm thiên chí tôn được Tần Bắc Huyền gọi là Lữ Huynh kia cũng không có trả lời hắn, mà là nhìn chằm chằm Mục Trần một lúc lâu, rốt cục làm như nghĩ tới điều gì, thần sắc chợt biến đổi, cũng không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của đám người Tần Bắc Huyền, xa xa hướng về Mục Trần ôm quyền, thận trọng nói:"Xin hỏi các hạ, có phải là Phủ chủ Mục Trần của Thiên La Đại Lục?"

***

Dịch: zero