Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Huyền Sử

Chương 1: Bán Bánh Bao




Chương 1: Bán Bánh Bao

Gần đây, một con nhóc tuổi độ mười ba, mười bốn, tóc tết lại thành hai búi, trong cái áo vải thô đứng đấy chờ.

Nó chờ khách, trên một con đường khang trang im lìm trong khu nội thành.

Trời giờ còn sớm lắm, mặt trời mới ló dạng được đôi chút, đủ để trăng vẫn còn một bóng mờ trên bầu trời.

Cũng thế, con nhóc kia rõ ràng là buồn ngủ.

Nhưng nó vẫn cố thức, vì cái đường này là cái đường không thiếu những người hào phóng nhất, trong những người sẵn sàng bỏ tiền mua hết sạp bánh bao trong vòng một buổi sáng.

Sau đó, anh của nó sẽ đẩy một xe nước ngọt vờ đi tới, và họ sẽ chẳng phải lo những ngày đầu năm, bởi túi tiền khi ấy đã rủng rỉnh những đồng tiền.

Rồi áo mới, rồi thịt kho, rồi tất tần tật mọi thứ.

Vả lại, so với con đường tan nát nhà mình, Hạ ưa thích con đường sạch sẽ này hơn. Dù những đứa trẻ khu ngoại thành như nó có lẽ cả đời cũng chỉ có thể bán bánh bao bên đường thôi.

Khác mỗi khi xưa nó bán ở chốn dân nghèo, người ta ăn bánh bao toàn rau. Còn nay nó bán kế bên một võ đường, người mua bốn, năm cái là chuyện bình thường.

Ban đầu nó còn sợ. Như đám võ giả cũng như đám bang phái, chúng nó ăn xong, trả tiền mới là lạ.

Nhưng anh nó cũng chả biết lấy đâu ra tự tin vỗ ngực cam đoan. Vậy là nó nhịn đau như cắt mua thịt heo. Rồi ngày đầu những người trông bặm trợn, mặc võ phục xanh, hoặc đen mua hết sạp, trọn sáu mươi cái bánh bao, đáng sáu hào.

Hôm sau cũng vậy, nhưng một đồng hai hào. Rồi hôm qua, đến đồng rưỡi vẫn hết đã biến một cô bé lam lũ thành một cô bé tham tiền lam lũ.

Biết là bánh bao thì phải dậy sớm làm, nhưng nó thức vào đêm canh ba, ép thằng anh trai của nó đi thăm ngàn nghiệt ngã.

Mà như anh nó không ốm một trận to từ ba tháng trước, chắc con bé còn tàn bạo hơn thế. Ít ra, cũng phải ngàn cái bánh bao chứ chẳng đùa.

Hạ nghĩ thôi cũng sướng rên cả người. Vì ngày mười đồng đối với nó là một con số rất lớn, kể từ khi mẹ nó mất vì bệnh, hẳn do hành trình quá dài đến cái chốn này rồi. Cha nó cũng không có, vì ông c·hết từ trước khi chúng nó đi.

Cũng may, mẹ nó kịp gửi nó và anh trai đến hai vị họ hàng đáng tin. Một thầy giáo và một bà giáo trong cái khu ngoại thành.

Họ có một thằng con đi làm ăn xa, một đứa con gái cũng đi lấy chồng xa nên lo dù không sung sướng gì, nhưng cũng đủ cho hai đứa nhỏ.

Vậy là xong.

Mà Hạ cũng thôi suy nghĩ vẩn vơ nữa. Nó đã thấy một tốp người từ xa tiến tới, vẫn áo xanh, áo đen, nhưng hôm nay lại thêm một áo trắng.

Ồ, anh nó đã nói gì nhỉ?.



Hình như áo đen là ngoại môn, áo xanh là nội môn, còn áo trắng là chân truyền thì phải?.

Nó nhớ nó còn hỏi rằng, đám đệ tử trong môn phái đấy thì có gì khác nhau.

Còn anh nó thì cười, bảo là chính cái người chém một vết đao to tận mười mét, lún muốn một phần tư cái tường đá chính là đệ tử chân truyền đấy.

Thế là con nhóc ngô nghê của chúng ta muốn làm đệ tử chân truyền, trước khi thằng anh tặc lưỡi, nói phí vào môn muốn mười bạc. Tính ra đồng cũng phải, trăm rưỡi, hai trăm.

Hạ nghe vậy bỏ luôn. Rồi trong tiềm thức của nó, lại bỗng xuất hiện một cái tư tưởng diệu kỳ rằng áo đen cho tiền ít, áo xanh cho tiền nhiều, và áo trắng chính là cho rất nhiều tiền.

Cũng chính điều ấy làm nó nở một nụ cười thật tươi, hô to:

"Bánh bao đê! Bánh bao đê! Mười cái một hào! Mười cái một hào!."

Mà bọn người kia cũng có mục tiêu rõ ràng, họ bước chầm chậm tới cái sạp bánh bao bé tí, tổng cộng là chín người, bảy nam, hai nữ.

"He, khách quan, bánh bao nóng hổi đây, không ngon tiểu nữ liền hoàn tiền lại." Hạ cười đon đả nói.

Rồi cũng như ý nguyện của con bé, người áo trắng cất lời:

"Một cái."

"Vâng. Một. Một?." Hạ nhăn mặt.

Bộ dáng của nó giờ trông rất tức cười. Cũng thành công khiến đám người ai nấy cũng che miệng cười khúc khích vài hơi.

Còn Hạ, nó sụ mặt xuống. Nhưng vẫn giở cái lồng hấp ra, lấy một chiếc bánh bao đưa cho thanh niên áo trắng trước mặt.

"Hai xu." Nó nói. "Với lại à nha, ăn không ngon thì cũng đừng đòi hoàn tiền lại."

Cái vẻ sân si ấy vẫn trông rất mắc cười, nhưng giọng điệu của con bé lại khiến một người áo xanh quát lên:

"Con bé kia. Mày biết đây là ai không mà nói kiểu vậy."

Hạ giật mình, rồi nó nhớ mình đang ở cái chỗ nào, thế là mặt mày nó tái lại, bước lùi về phía sau mấy bước, lại rối rít xin lỗi.

Cũng may, một người áo xanh khác, vốn ăn ở đây ngay ngày đầu tiên nói đỡ cho:

"Thôi, nhìn nó ăn mặc thế là biết dân ngoại thành rồi. Nó biết được Lâm thiếu gia cũng là lạ. Ngươi nói thế, nữa truyền ra đường đường là thiếu gia Lâm gia lại đi bắt nạt một con bán bánh bao à."

Rồi kẻ xướng, thì người cũng họa.



Người áo xanh vừa quát lại giọng hăm he:

"Để ý cái lời mày nói đấy. Ăn ngon, thì đừng nói hôm nay, tụi tao bao cái sạp này cả năm cũng được, nhưng mà ăn không ngon ấy, thì mày cũng đừng bán ở đây nữa."

Vào lúc này, Hạ chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn người áo trắng.

Mà đối phương thấy cảnh này cũng chỉ lắc đầu một cái, trông có vẻ chẳng có gì để tâm tới cả. Và so sánh với một con nhóc nghèo nàn, cái bánh bao trắng muốt trong tay hắn còn có mị lực hơn gấp trăm vạn lần.

Cũng phải thôi, hắn là con thứ của Lâm Gia. Mà Lâm Gia ở một phần ba mẫu đất này cũng coi là có cái quyền nói chuyện thực to, đủ để hắn chẳng thèm để tâm đến Hạ sống c·hết như nào.

Trái lại, thỏa mãn cái sở thích ăn ngon của mình mới là chính. Thế nên, hắn hé miệng ra, cắn một ngụm cái bánh bao mà đám thuộc hạ bảo là còn hơn Vân Dương lâu làm.

Ừm...

Lâm thiếu gia trợn tròn mắt.

Đám thuộc hạ đi theo sau cũng nín thở. Như ngon còn tốt, không ngon thì ai ở đây cũng chịu tội khi dám mời vị đại gia này tới đây ăn.

Cũng may, áo trắng công tử tiếp theo đó vội vàng ăn sạch cái bánh bao, xong còn liếm ngón tay mấy cái.

Sau đó, hắn móc trong túi áo ra một miếng bạc vụn, nhấn lên trên cái sạp. Nhìn qua, cũng muốn hơn nửa lượng, tức hơn năm đồng.

"Đủ chứ." Hắn nói.

Còn Hạ, con bé thấy bạc thì còn biết trời trăng gì nữa đâu.

"Đủ, đủ." Nó vừa nói vừa vươn tay về phía miếng bạc vụn.

Nhưng sau đó, tay nó khựng lại, vì Lâm thiếu gia lại nói:

"Bánh bao ngon thế, làm như thế nào vậy?."

Hạ run run, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn đám người xung quanh. Nó sợ, nhưng bảo nó vì một chút bạc như thế mà bán đi công thức làm bánh bao thì chi bằng g·iết nó đi.

Huống chi, đây là anh nó làm. Ảnh từ sau khi bệnh nặng liền làm bánh bao rất giỏi, tục xưng đại nạn không c·hết tất có hậu phúc.

Khi ấy, nó thấy xe nước của ông anh cũng từ con hẻm gần đây tới. Thế là càng rối rắm hơn.



Hạ giờ muốn thét to bảo Nam từng tới. Nhưng nó cũng đang thực sự mong muốn anh mình đi ra trấn tràng.

Cũng vì vậy, người áo trắng chờ lâu không thấy Hạ trả lời liền thắc mắc hỏi:

"Sao vậy?."

Rõ ràng, Lâm thiếu gia không có ý c·ướp công thức của cô bé trước mắt. Vì hắn ta quen ăn ở các tửu lâu lớn, mà làm lớn thì người ta cũng rất tình nguyện giảng cho hắn nghe cách làm, cốt chiều lòng vị đại gia này. Coi như vì công thức bí truyền mà từ chối, hắn cũng chẳng bực tức gì.

Vì suy cho cùng, ai lại làm khó dễ đồ ăn ngon đâu.

Trong khi đó ngược lại thì Hạ cô nương đều đã đem món bánh bao này làm kế sinh nhai rồi. Ai động vào là như g·iết cha, g·iết mẹ. Như không phải đây là một đám rất có thể một đao chặt tường thì nàng ta hẳn đã bỏ của chạy lấy người rồi.

Thật may. Người áo xanh hung dữ đã lập công, dù ý của hắn chẳng hề liên quan đến bênh vực Hạ.

"Thiếu gia, cái con này rõ ràng là không muốn nói. Liền cái sạp hàng này, nó bán được mớ bánh bao ở đâu đâu ngoài thành ấy, chi bằng ta tới Vân Dương lâu ăn một bữa no say đi."

Mà Lâm thiếu gia, thì ồ một cái.

Hắn ta không ngu. Chỉ bị tư duy quán tình lừa thôi. Giờ nghe một cái là biết, nên cũng cười xòa, lại đặt thêm một miếng vụn bạc lên sạp, nói:

"Mai ta tới ăn. Vân Dương lâu lấy giá mười đồng hai mươi cái, ở đây ta mua cũng thế. Nhưng nếu như ta thấy có cái nào không ngon thì ta e rằng chúng ta sẽ phải giải quyết riêng rồi."

"Còn đây." Hắn chỉ nửa lượng bạc trên bàn." Xem như ta bồi tội."

Nói xong, hắn quay người, trong khi một người áo xanh một tay nhấc hết cả cái lồng hấp đi luôn. Nhìn thì có vẻ là tới võ đường.

Còn Hạ, con bé dù sợ xém đái ra quần, nhưng nửa lượng bạc bồi tội đã khiến tinh thần của nó hồi phục lại đầy cây. Rồi khi một thằng bé bước tới, nó khoe khoang:

"Anh, anh. Nhìn nè, là bạc đấy. Ôi, bạc, là bạc đấy."

Con nhóc lam lũ này còn định như thử vàng, há mồm ra là cắn thử hai miếng vụn bạc mình cầm trên tay.

Nhưng ngoại trừ ê cả răng ra, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Và Nam, nhân vật chính của chúng ta, thì lại trầm ngâm nhìn bóng lưng của những đệ tử của Thất Quyền Môn. Và cả những cái bong bóng ở dưới đất.

Chúng phần lớn màu trắng, chỉ có một màu hơi lục pha trắng.

Không do dự, Nam trong lòng khẽ động, liền thu vào hết những cái bong bóng. Chúng cứ như vậy bay tán loạn lên, thành một cơn lốc nhỏ chui vào người hắn ta trong nháy mắt.

Mà trước mắt Nam, một thanh chữ hình chữ nhật màu lục cũng theo đó bị nhuộm thành màu xanh lam một chút.

Nhìn kỹ, chỉ thấy cái thanh đó viết.

[ Võ Nhân ] : Căn cốt +2, ngộ tính +2.

Mà Nam, cũng chẳng hề quan tâm hơn nữa mà bắt đầu thu thập cái sạp hàng lại cùng với cô bé Hạ.