Chương 10: Săn hổ (4)
Nam thắng.
Còn con hổ thua.
Đó là một sự kiện đơn giản mà Nam chắc mười mươi rằng mình sẽ thắng. Mà như nói phức tạp hơn thì cái lòng tin ấy thực chất dựa nên những dấu vết của con hổ.
Đầu tiên là cuộc rượt đuổi của nó với con heo rừng chứng tỏ con hổ này không có ưu thế về tốc độ.
Đảo lại mà nói thì nó có tốc độ thì chẳng phải chơi cái trò rượt đuổi rồi dồn con mồi vào vùng trũng làm gì, trừ khi con này nổi lên hứng thú chơi đùa con mồi mà Nam ngay lập tức phủ định khi thấy những v·ết t·hương trên người nó.
Thứ hai là ưu thế về sức mạnh đến từ những v·ết t·hương trên người con heo rừng, và hẳn là Nam sẽ không t·ấn c·ông ngay nếu con hổ không lựa chọn nhai nuốt phần bụng, biến việc quan sát cái t·hi t·hể be bét máu ấy c·hết do bị cắn đứt cổ họng một cách dễ dàng.
Mà ta đảo lại lần hai thì nó như có sức mạnh thì một chiêu hổ trảo đập c·hết con heo luôn, việc gì phải chọn vị trí yếu hại mà đánh làm gì.
Cứ như vậy, nói thật thì Nam vứt cung ra cũng có thể đọ sức cùng hổ, huống chi hắn còn súc hạo nhiên chính khí ra để đ·ánh đ·ập.
Kết quả thì hẳn rồi, năm mũi tên và một cái xác hổ, rồi lại cộng thêm một vấn đề về chuyện rước ông Hùm này về.
Ừ thì chuyện lý do cũng chẳng quan trọng mấy, vì Nam đã tính từ khi quyết định săn hổ rồi.
Nó chỉ đơn giản rằng hắn thấy con hổ ác chiến rồi lại bị trúng độc nên thuận tay tiễn nó về suối vàng luôn. Đơn giản và chẳng có gì phức tạp.
Mà trong cái khi ấy thì da cùng với lông của nó sẽ giúp được hắn trong ngày mai.
Còn có người điên tới mức nghe bảo hổ có độc rồi vẫn muốn nếm thịt hổ thì hắn ta thua. Dẫu cho cái việc ấy giả ngu lừa chút thì người ta cũng chẳng bắt được cái sơ hở gì lớn.
Vậy là xong. Nam bỏ ra thêm chừng nữa tiếng để trang hoàng lại cái xác con hổ, cố để ra vẻ nó bị loạn tiễn bắn mất máu c·hết, chứ chẳng phải bị một mũi tên đâm xuyên óc.
Và khi hắn trông lại cái kiệt tác của mình. Nam chợt phì cười, xong lắc đầu một cái.
Người ta bảo một lời nói dối nói ra thì phải trả bằng hàng ngàn lời nói dối khác để che lấp. Mà cái tấm da hổ giá trị năm mươi, sáu mươi lượng bạc bị hắn quậy vầy thì được hai mươi cũng xem như người mua thân thiện rồi.
À mà cũng đừng hỏi vì sao Nam tiên sinh lại biết rõ giá đến thế.
Ừ, hẳn rồi, hắn mấy năm nay cũng không sống vô tư vô lự.
Dù nói thật, trong những tháng ngày kiếm đường kiếm tiền ấy thì cái thế giới này cũng khiến hắn hiểu siêu phàm là gì. Cũng khiến Nam tắt đi vô số trò kiếm tiền ở kiếp trước của hắn.
Trò nó ở đây đơn giản thế này. Hoặc là ngươi có tư cách xiên c·hết một trong những người kiếm được tiền ở mức 'giàu' hai là bọn họ xiên c·hết ngươi, sau đó thưởng thức lợi ích từ 'Cái xác'.
Thậm chí nó còn biểu diễn theo cái phương thức hoang dại gấp triệu lần khi mà giai cấp thống trị nắm quyền bằng vũ lực.
Cũng tức người ta mang ra chơi công khai nó như một chuyện bình thường như cân đường muỗng muối.
Mà khi ấy, Nam cũng quả quyết dấn vào cái nghề thợ săn, dự 'Mượn' cái sức của liên minh lỏng lẻo của hơn trăm vị thợ săn để mưu cầu tài lộ.
Phải, làm trung gian sản vật rừng để tích lũy những món vốn và mối quan hệ cho những ý tưởng lớn lao.
Và hiển nhiên cái điều ấy rõ phải cần một cái trí khôn nhất định về giá cả cùng với cái tài nắm bắt thị trường, thứ mà Nam có cả một cuộc đời sau lưng tôi luyện hắn.
Dù vậy, chuyện Nam không ngờ được thì vẫn nhiều. Giống như đột nhiên có hack, rồi như hồi sáng nay câu được một con cá lớn, sau đó bản thân buộc phải tiến hành những biện pháp phòng thủ nhất định chống lại những con mắt tham lam.
Ừ, như hắn luôn suy nghĩ trong đầu, rằng ta chẳng bao giờ chuẩn bị thừa cho một nguy cơ, cũng như việc chuẩn bị nhanh trong việc chống lại những hiểm họa tiềm tàng.
Khi ấy thì nắm đấm cũng tốt, trí khôn cũng tốt, miễn là chúng sẽ được tận dụng để nghiền nát bất cứ uy h·iếp nào còn trong trứng nước đối với gia đình mới này của hắn ta.
Thiếu niên, dù lấy cái độ tuổi thực của hắn thì ta nên gọi là một lão già, và lão thì chính là nghĩ như thế.
Còn việc để nó biến thành hành động thì giờ cũng đã đến lúc đưa cái xác con hổ về.
Hoặc đúng hơn là, hắn nên xé cái bao chứa đồ, và lôi cái xác con hổ đi một chút, cách xa cái hiện trường rõ là thiếu những vết chiến đấu chuyên nghiệp này.
Rồi sau đó, một quả pháo đuôi chuột sẽ trợ giúp hắn giải quyết mớ chuyện còn lại.
Mà nghĩ là làm ngay, Nam xé rách cái bao bố đựng đồ của mình, biến chúng thành những sợi dây thừng không mấy chắc chắn. Rồi đem chúng phối hợp với những miếng củi khô để thành một chiếc xe.
Thiếu cũng chả sao, vì Nam xé luôn áo, lộ ra cái thân hình rắn chắc của hắn, trong khi lại cứa phăng mớ dây leo quấn thêm cho con xe tồi tàn.
Và tất cả những chuyện ấy tốn cả một giờ đồng hồ, dù với cái sức mạnh phi thường của Nam, thì con xe super vip pro mới lê lết trên con đường tan nát của khu rừng.
Nó tốn thêm ba giờ nữa, và khi ta nhìn lại chàng trai khỏe mạnh của chúng ta thì hắn giờ có đi ăn mày ắt hẳn cũng sẽ được ai đó thương xót cho vài xu.
Được rồi, có giời mới biết anh tôi làm thế quái nào mà giờ có nói ảnh tay không đấm hổ thì người ta cũng chả tin.
Thay vào đó, một trận ác chiến với những pha lăn lộn, rồi đấu trí, đấu dũng đến rách quần rách áo nghe hợp lý hơn với cái tóc ổ quạ, cái thân cát sỏi đầy người này.
Mà khi ấy, rõ là Nam tiên sinh đã thỏa mãn với cái thú vui đọa đày trong việc h·ành h·ạ thân xác của mình, thay vì bịa ra một cái lý do tuy thổ phỉ nhưng hợp thời đại, rằng mình được một vị sư phụ nào đấy truyền cho ngàn năm công lực.
Ô, ta chẳng thể nào biết được, ít nhất là không phải là hắn muốn xây dựng một hình tượng thiếu niên thợ săn ác chiến với hổ thay vì một tên may mắn đâu.
Phải, chính cái tên máu M ấy, hắn giơ cây pháo đuôi chuột lên, kéo đuôi, và một thứ bột lạ kỳ bay tá lả khi cây pháo nổ tung trên bầu trời, sau lại hình thành một đạo khói xanh đậm.
Còn Nam, hắn ta thực không lo lắng lắm về việc không có ai chứng kiến làn khói. Một phần cũng vì hắn lê lết cái xe gỗ đã tới địa phận của những người gác rừng.
Thế nên dù có thợ săn hay không thì những con người phụ trách việc thông báo, khi mà những con thú dữ từ rừng sâu chạy ra ngoài đều sẽ trông thấy.
Như thế, dù là loại nhát nhất cũng sẽ phải đi kiểm tra tình hình, và dọt luôn khi con thú trông có vẻ mạnh.
Hiển nhiên, phần sau ta có thể bỏ ra.
Dù thực sự mà nói, như không có tin mấy con hổ thì Nam nên kéo chiếc xe của mình về thẳng nhà.
Chứ lũ gác rừng ấy thì hiếm khi tại chức lắm. Còn nguyên do thì cái ta cứ nhìn cái bìa rừng là sẽ hiểu.
Giờ thì tốt rồi, Nam yên trí với chuyện không một tên gác rừng nào điên đến mức chịu trách nhiệm cho việc để sổng một con hổ vào đường cái, tệ hơn là vào khu dân cư.
Thế là, hắn có một vài phần thoải mái kiếm một chỗ nghỉ, và lau một chút bùn đất trên người.