Chương 20: Chơi Hội (2)
Nhưng mọi cuộc vui rồi cũng sẽ tàn.
Khi tiếng canh muộn vang lên. Nó ngân và rõ ngay cả vào cái thời khắc buổi hội vẫn còn náo nhiệt chưa dứt.
Phải, tiếng canh của một thành phố xi măng.
Nó như một chút gì đó còn sót lại của một thị trấn trong ký ức của vị điểu nhân. Luôn vậy, trễ hoặc sớm.
Nó chẳng bao giờ chính xác như đồng hồ, nhưng buổi hội hẳn là đã dừng lại một chốc, để những người nơi đây bỗng dưng suy nghĩ về một buổi đêm đã tới, vào cái giờ mà họ hẳn là đã lên giường rồi nhắm đôi mắt của mình lại sau một ngày dài.
Trăng giờ treo trên bầu trời không mây, dưới ánh lửa, nó như đang bị thiêu đốt, rồi lan ra cả một mảng trời tăm tối.
Nhưng rồi, cái khoảng khắc yên lặng tưởng chừng như không tồn tại ấy nhanh chóng bị lấp đầy, bởi những tiếng cười, tiếng la, và đủ mọi thanh âm ba la ba la bô lô bô lô khác.
Tí cuối cùng cũng lựa chọn xong bức tượng đất thứ ba.
Đó là một người nam và người nữ được chạm khắc tinh xảo đứng bên cạnh nhau. Nhưng vì vị người phương Bắc, mà ta hẳn là đã giới thiệu về họ với nước da màu đồng sáng, cùng khả năng điều khiển đất để mà nặn tượng bán đã chọn nhầm con mồi khi thét giá hơi cao.
Điều ấy đã khiến ông ta phải cố gắng chiến đấu với con quái vật đã được hun đúc cái tài trả giá từng đồng xu cắc bạc, cốt để bát cơm trắng có thêm miếng khoai, miếng rau.
Dòng máu trả giá chảy xuôi trong máu Tí, và nó khi bùng nổ lên thì từ những thanh âm "Không mua thì cút" nhanh chóng biến thành một cái gì đó bất đắc dĩ lẫn xui xẻo trên lời nói cùng gương mặt của ông người Bắc này.
Và cái việc có mắt không tròng ấy, như không có một chàng trai mà ổng phải đánh mắt xin giúp đỡ liên tục thì hẳn là vị người thiểu số này đã phải cho không luôn cái tượng đất thay vì bán được nó với giá thị trường rồi.
Mà Tí, dường như không thỏa mãn với chiến thắng của mình, thì đang đánh mắt sang những gian hàng khác.
Những bức tượng gỗ hình con thỏ, những que bột hình con gà, những miếng vảy bóng loáng của người Âu Lạc được trưng bày trên những cái sạp.
Chúng thì ôi thôi có một sức hấp dẫn lạ kỳ. Thậm chí nó còn được nhân đôi khi người đang xem đống ấy là một đứa con gái, điều mà cánh đàn ông chúng ta vẫn truyền tai nhau rằng họ có thể dành hàng giờ để lựa, xong chốt câu không mua một cách tàn bạo và đau đớn.
May thay, Nam tiên sinh, người có khái niệm về thời gian đã nhắc nhở Tí rằng họ nên đi về.
Giờ cũng đã là mười giờ đêm, tính theo giờ đồng hồ, và theo người xưa thì giờ này đã rất trễ.
Nó chắc chắn đã cứu những tay thương nhân đấy một vố mà không có một, hai ly rượu xong xưng cái huynh gọi cái đệ là không hay ho rồi.
Và giờ, thứ mà đôi bạn trẻ của chúng ta phải đối mặt là làm sao để đi về.
Chờ mong vào người lớn đã là chuyện viễn vông. Giờ đây, thứ họ nhờ cậy được chỉ có chính bản thân mình.
Tí đã bại trận ngay từ những giây đầu khi bắt đầu suy nghĩ cái chuyện đấy. Mải chơi, nàng ta giờ đường nào để quay về cái nơi soát vé còn quên nữa là chớ nói chi đến chuyện suy nghĩ mình sẽ đi bộ, hay đi xe nào về.
Chỉ là nàng ta có Nam, người đã sớm quyết xong cái chuyện ấy trong đầu.
Chỉ thấy, hắn ta dắt tay Tí, trong khi ôm túi sách cùng đống lặt vặt đi những bước dứt khoát và nhanh nhẹn trên một con đường như đã biết từ lâu.
Nam không như Tí. Cô Bạch nói chẳng sai đâu, vì hắn ta cẩn thận, già dặn, và đáng tin cậy hầu như trong tất cả trường hợp. Bây giờ cũng vậy, trong mắt Tí là những màn xiếc diệu kỳ, những vòng lửa hay tiếng trầm trồ của những màn Thiết đầu công đập vỡ đôi tảng đá ra thì trong mắt Nam là con đường về.
Một con đường đơn giản, tẻ nhạt.
Hắn không tham vui, không tham những thứ diệu kỳ. Nhưng như ta nói trong mắt hắn không có gì thì Nam có Tí, và nó cũng chỉ có vậy thôi, hay ít nhất là gần như tất cả mọi khi.
Yêu ư?.
Ta phải nhân xét lại điều đó đôi chút, khi trong một thoáng thôi, tựa như một thứ ảo ảnh điên khùng nhất khi mà hai thân ảnh của Tí và 'Tí' như hợp lại làm một, và một Nam trẻ đang bước đi cùng một Nam già.
Không, không phải là Tí, dù là gương mặt hay bóng lưng, dù là bối cảnh hay tính cách. Nhưng trước Tí, Nam đã từng yêu.
Và những thằng si tình thì luôn đau khổ vì tình. Nam cũng đau, trong đơn độc, và đến khi c·hết rồi, lại sống dậy, nhưng nó vẫn đau nhói.
Dù cho, Nam có đến bốn mươi năm trong một kiếp người để quên, và thêm một kiếp người nữa để sẵn sàng yêu một lần nữa. Chúng vẫn loáng thoáng, như những bóng ma, rồi giơ nanh múa vuốt vào những khoảng khắc yếu mềm của lý trí. Xong sau đó, khi muốn đấm chúng một phát thật mạnh thì chúng lại cười khằng khặc và tan biến đi.
Phải, cái cách hắn ta yêu, và đau đớn vì nó chưa bao giờ đến một cách đột nhiên, hay biến đi bất chợt cả.
Nam yêu Tí, nhưng hắn cũng đang đau vì một 'Tí'. Đơn giản thế thôi.
Dù trước hay sau, mắt hắn ta vẫn dịu dàng, cùng với một tấm lòng trung thành cứng như đá.
..........OOO.......
Đêm rồi, khi ra khỏi thành phố thì trời tối đen như mực. Nhưng nếu nó yên tĩnh và phẳng lặng như một mặt hồ thì tiếng những vó ngựa, hay móng trâu vẫn vang lên đều đặn cùng với những thanh âm cười nói của những người men theo con đường xi măng về.
Lúc đi, Nam và Tí cưỡi xe bò, lúc về cũng vậy, nhưng không phải con ông Điền mà là một lão nông già. Và con xe họ đang về thì bé hơn, xóc hơn, lại thêm có chút rơm mà đây mới là công việc chính của nó thay vì dùng để chở người.
Khi ấy, Nam đang sờ chân Tí.
Ồ, không, không, chả là anh tôi đang xức dầu hiệu 'Mình Đồng Da Sắt' lên chân Tí ấy mà, dẫu sau thì quanh đây rừng nhiều, nuôi lấy một bè lũ muỗi rừng hung hãn. Vậy nên đi chơi vui thì không thấy, chứ lúc về thì chân của Tí cô nương đã ngứa ngáy không chịu nổi.
Thế là Nam tự nguyện xức dầu cho nàng ta. Trong khi nói vài chuyện bâng quơ, và xem đường để nhắc cho lão nông dân.
Và dù đấy không phải là một khung cảnh thơ mộng hay lãng mạng cái gì. Nhưng Tí cô nương vẫn cảm thấy mình có một cảm xúc gì đó lâng lâng.
Ồ, không phải là khiếu lãng mạng của Tí tồi tệ đâu. Vì như bao thiếu nữ trong cái thời đại mà thay vì nghĩ đến một tổng tài bá đạo, thì người ta nghĩ tới một chàng kiếm khách, hoặc một vị hoàng tử trên con bạch mã trong hoàng hôn, thì Tí cũng nghĩ tới, và bật cười, rồi trở lại với những bài học, những bữa cơm độn khoai, những bữa cơm trắng.
Hoàng tử chung quy sẽ không đến, bạch mã cũng né xa. Nhưng nàng có Nam, vậy là được.
"Nam à." Tí nói.
"Gì."
"Ngoéo tay với tôi đi. Hứa rằng anh sẽ luôn bên tôi, như bây giờ."
"Hửm."
"Ngoéo mau!."
Chiếc xe bò trong đêm lộc cà lộc cộc cứ như vậy mang theo đôi bạn trẻ về làng, trong niềm vui của Tí cùng một chút gì đó gọi là buồn bã của Nam.
....
Ps: kỳ thực đoạn chơi hội này ta có thêm một vài chi tiết mà phải viết cỡ 4 chương, tập trung vào giới thiệu những chủng người thiểu số phía bắc cùng vài thứ thức ăn nữa, nhưng viết viết thì quyết định đẩy nhanh lên. Thứ yếu là một ngày đã kéo tới 20 chương. Và Chủ yếu vì mấy thứ đấy được chuẩn bị trong những phân đoạn sẽ được miêu tả rất lâu về sau, ít nhất phải đến phân đoạn Tí thi cử nhân và lên bắc chuẩn bị vào tiến sĩ.