Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Huyền Sử

Chương 22: Trước cổng thành.




Chương 22: Trước cổng thành.

Thời tiết vào canh năm đã có một sự thay đổi rõ rệt. Dù đây mới đâu đấy hơn ba giờ sáng một tí chút nhưng cái đêm đã đang lùi bước cho những tia nắng sớm.

Đó là một khoảng không gian lờ mờ chỉ rõ rệt khi ta chú ý đến từng chi tiết một của thời gian. Nhưng giờ hãy còn sớm lắm, vậy nên Tí lại được phân công một cái công việc nữa của con oắt Hạ là cầm một cây đèn lồng. Mà như phải miêu tả chính xác nó thì đấy là một cái cây sào cây trúc gì đấy, rồi móc thêm một cái đèn lồng dùng để soi đường cho phu xe.

Dù trong trường hợp này, ta nên gọi là soi đường cho phu kéo Nam tiên sinh thì đúng hơn.

Chỉ là khác với Hạ, con nhóc chẳng hề quan tâm đến anh nó đang hì hục kéo xe, thì Tí cô nương ngược lại cứ chốc chốc lại bảo Nam như mệt thì có thể dừng lại nghỉ ngơi. Dẫu sao thì có phải đến một canh nữa thì cổng thành mới mở cho họ vô.

Nam lúc đấy thì cũng chỉ có thể cười cười, bảo rằng hắn có thể kéo hàng thêm gấp đôi mà vẫn có thể đưa Tí đi từ đầu khu nội thành đến cuối khu nội thành. Và dù điều hắn nói là sự thực nhưng Tí chỉ bật cười, không tin, rồi lại bảo nếu mệt thì cứ nghỉ, chớ sĩ diện hảo làm gì.

Rồi hành trình trong đêm lại tiếp tục.

Nó có lẽ tĩnh mịch, nhàm chán và yên ắng đối với Nam. Nhưng với Tí, sau dăm ba lời nói với chàng trai đang kéo xe, thì lại kiếm được một thú vui mới bằng cái sự tưởng tượng của trí óc.

Họ như một con thuyền đang rẽ sóng trong một vùng biển lạ vậy, bốn bề là sương sớm cùng một biển đen tràn ngập muôn phương. Còn thuyền, thì thuyền đi lúc nhanh, lúc chậm. Lúc thì chồm lên vì va phải 'đá ngầm' hay hơi khựng lại bởi tiếng của lũ 'Thủy quái' trầm mình sâu dưới đáy 'Đại dương' vang vọng.

Nhưng họ không cô đơn, vì thi thoảng vẫn có những chiếc thuyền khác thấp thoáng xa xa với những chiếc đèn lồng làm tín hiệu. Chúng cũng trôi nổi, cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong Biển Đen như Tí và Nam.

Tí còn tưởng rằng mình là một cô tiên, hay bà 'Bụt' gì đấy đang huơ cây 'Đũa phép' chỉ đường dẫn lối cho 'Thuyền trưởng' Nam chinh phục lấy cái đại dương này.

Rồi nàng ta cười một tiếng. Thế là cái ảo ảnh ảo ma canada đấy biến mất. Mà Tí, thì lại trở thành một cô gái nghèo đang cầm chiếc đèn lồng soi đường cho một phu kéo hơi nghèo là Nam.

Dẫu vậy, như một thứ còn tồn động trong tâm trí của một kẻ xem thế gian bằng sách vở.

Nàng ta lại tự hỏi đại dương thật nó như thế nào, có phải chăng đó là một con sông lớn hơn mọi con sông trên đời này và cái thứ muối mặn chát mà nàng vẫn thường cho vào canh để uống ngập tràn trong từng giọt nước ở nơi đó như sách đã viết.



Nếu thật vậy, thì Tí muốn đến đó sống, vì nhà nàng khi ấy lại tiết kiệm được thêm một thứ tiền muối. Rồi Nam khi ấy sẽ bỏ được cái nghề thợ săn hung hiểm mà đi đánh cá, hắn sẽ vung cái lưới rồi về nhà với những mẻ tươi ngon cho nàng ta bán.

Rồi con họ cũng sẽ...sẽ...sẽ.

"Sao vậy Tí."

Nam giật mình kêu lên. Khi mà cái cây đèn lồng Tí cầm vốn rất chắc chợt rung một phát mạnh.

Rồi giá như trời sớm thêm một chốc thì hắn sẽ thấy được mặt mày nàng ta giờ đã ửng đỏ hết cả lên. Nhưng với ánh sáng của cái đèn lồng thôi thì điều đó lại bất khả thi.

Nhất là Tí cô nương đã cuống quýt bịa cho mình một lý do hợp lý, rằng:

"Có con bọ nhảy vào người tôi."

Nghe thế, Nam tin ngay, vì đất phương Nam này không thiếu nhất là bọ. Rồi hắn lại quay người lại kéo xe, không quên trấn an Tí.

Hắn nói:

"Để chuyến sau Nam mang đống bột khu trùng của con Hạ theo."

Mà Tí thì cũng chẳng do dự ừ à liên tục cốt để Nam không biết rằng nàng ta đã xox hắn bảy bảy chín mươi mốt lần, xong sinh ra ba đứa con trai, ba đứa con gái trong đầu.

Ừm, nhưng như vậy là không được đâu Tí cô nương à. Vì dù tác giả ta là thứ tà ma ngoại đạo đấy, nhưng thân là một tên harem chí sĩ, hơn nữa còn là thuần thuần chính chính harem chí sĩ thì trong mắt ta không dung được hạt cát, trai hai mươi, nữ mười tám, không thì chim cút hết cả ra.

Khụ khụ, lạc đề, giờ thì ta lại tiếp tục câu truyện nào.



Sau cái màn tưởng tượng nóng bỏng vừa rồi, Tí nào có tâm tư suy với chả tưởng cái gì. Vậy nên nàng ta tập trung tâm thần lại để chuyên chú cầm cái cây đèn lồng.

Tuy nói, bọn họ giờ đã tới sát cái cổng thành rồi. Vậy nên 'Chiếc thuyền' đã được 'Thuyền trưởng' Nam dừng lại ở một nơi khô ráo cách đó một đoạn cũng tương đối xa.

Cũng bởi tới gần sát tường thành là chuyện không thể nào. Dẫu cho các vệ binh ở miền cực Nam này sớm đã lơi lỏng phòng bị nhưng họ chẳng ngại bắt chẹt chút tiền uống rượu từ những kẻ phạm luật đâu.

Thế nên thành ra đám lính gác có ngủ gật trên tường thì không một người dân đen nào dám bén mảng đến tường quá sát trước giờ mở cổng.

Mà đối với đôi bạn trẻ của chúng ta, thì họ lại phải bận rộn một tí.

Nam lấy củi khô từ trên xe xuống, còn Tí thì lại nhặt đá cuội. Xong họ lại châm lửa bằng cái mồi trong đèn lồng, thế là một đốm lửa sớm đầu tiên, nhưng không phải duy nhất đã xuất hiện.

Nam còn lấy trong mấy cái nồi chứa bánh bao ra hai cái bánh, đưa cả cho Tí hai cái, bảo:

"Ăn đi Tí, ăn cho no, rồi bán xong mình về nhà ngủ."

Tí gật đầu. Rồi nàng ta nhận bánh, bắt đầu cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ.

Bánh bao Nam làm ngon, bầu không khí giữa một sớm lờ mờ của hai người bạn trẻ bên nhau lại càng thêm cho nó một thứ gia vị kỳ diệu nữa nên nàng ta ăn nhanh lại càng nhanh.

Rồi mắc nghẹn.

Nhưng khi Tí đập đập cái cổ của mình thì trán lại bị một thứ gì đó cũng đập đập nhẹ. Rồi ngẩng đầu lên mới lấy một chai nước chanh mật ong đang lúc lắc trong tay Nam.

Tí đỏ mặt. Lần này thì rõ nên Nam liền cười nhạo:



"Ăn thế thì sau này ai lấy hả cô nương."

Tí giận.

Tí bắt lấy chai nước chanh, Tí tu một hơi, Tí nói ngang như cua:

"Anh lấy."

Nam cười nói:

"Ừ."

Cái ừ đấy rõ là kinh. Nên Tí hết giận. Nên Tí xấu hổ. Nên Tí lại ăn cho hết xấu hổ.

Còn anh Nam tôi thì lắc đầu nhìn nàng ta vừa đỏ mặt vừa nhai nhồm nhoàm đống bánh bao.

Giống thật, phải chăng mọi đứa con gái nào trên đời cũng như thế, cũng ăn khi quạu, ăn khi vui. Dù Nam hẳn là sẽ không phải nghe Tí thổ lộ một tương lai xa vời nào đấy về cái chuyện sau này em sẽ giảm béo.

Tí gầy, gầy lắm, tựa như bao con người lam lũ ở đất phương Nam thôi.

Dẫu sao quốc gia hưng thịnh ở cái thời phong kiến bé nhỏ lắm, chỉ có dân ăn no cơm trắng thì cũng đã có thể gào to với thiên hạ rằng mình là thiên cổ nhất đế rồi.

Nên Nam xót Tí, xót lắm. Dẫu vậy, hắn biết mình phải cẩn thận khi giơ hai bàn tay ôm đối phương vào lồng ngực.

Vì Tí luôn đứng thẳng. Thẳng tắp đến mức khiến người ta đau lòng.

Nàng cũng vậy. Bên hắn những lúc ăn bánh mì không chấm đường. Bên những căn hộ chật hẹp. Bên những đêm mì gõ cùng hủ tiếu trên cái bàn nhựa ghế nhựa. Bên cái sàn trải chiếu đắp chăn chung.

Nam chưa bao giờ nghe nàng kể khổ bao giờ cả. Nàng ta chỉ yên lặng, chấp nhận, và thứ tha.

Người như vậy, một kiếp rồi, mà hắn vẫn không quên nổi.